Em Là Của Tôi - Hướng Dương

Chương 17:




Tuy là con gái 1 nhưng lấy chồng phải theo chồng, M.Hoàng ở đâu, Cẩm Tiên ở đó. Kết quả là họ lại vào chung 1 nhà.
Đám cưới cả ngày phải đi lại nhiều, khiến chân Cẩm Tiên nhức mỏi và sưng đỏ lên. Cẩm Tiên ở trong phòng M.Hoàng, còn M.Hoàng vẫn đang tiếp khách.
- Cô chủ, cô ăn chút mỳ đi, em mới nấu đó.
- Cảm ơn em. Em gọi là chị được rồi, đừng gọi là cô chủ.
- Dạ, chân chị đỏ rồi kìa, để em mang cho chị thuốc.
- Ko cần đâu Mận, chị có mang theo mà.
- À, em tháo giúp chị dây sau váy với.
- Dạ.
Da Cẩm Tiên rất đẹp và rất mịn nữa, khi tháo bỏ váy cô dâu, body cô lộ ra cực đẹp. Vì là người mẫu nên cô cũng ko ngại mang bikini trước mặt nó, chỉ có nó là mãi nhìn mê mẩn.
- Em sao vậy Mận.
- Chị đẹp quá chị à, đẹp cả người lại cả da nữa ý.
- Da em cũng đẹp mà.
- Thôi chị ơi, cậu chủ toàn chê em da trâu.
Cẩm Tiên cười vì thái độ của nó.
- Thôi chị nghĩ đi, em ra đây.
- Um, cảm ơn em.
Cẩm Tiên ăn vội miếng mỳ rồi bay vô phòng tắm, chuẩn bị cho đêm tân hôn.
Cô mang 1 cái váy ngủ ko quá sexy nhưng nó có thể khiến đàn ông khi nhìn thấy sẽ ham muốn. Cô muốn đêm nay sẽ khơi màu hết cảm xúc của anh lên, cho dù anh ko yêu cô rồi thì anh cũng sẽ phải yêu cô thôi.
Cô chờ anh, chờ anh lâu lắm, cuối cùng anh cũng vào phòng. Anh say khướt, say đến nỗi vừa bước chân vào phòng anh đã ngã lăn ra sàn.
- M.Hoàng, M.Hoàng sao mà anh say quá vậy nè.
- A... Cẩm Tiên, là Cẩm Tiên sao...
Cẩm Tiên cúi người đỡ M.Hoàng vào giường, cô gỡ giày cho anh, nới áo cho anh. Anh lăn ra ngủ, ko còn nhớ đến đêm nay là đêm tân hôn của họ. Chỉ tội Cẩm Tiên, cứ nghĩ sẽ có 1 đêm hạnh phúc, đâu ngờ lại nằm bên 1 gã say sỉn ko biết gì.
.....
Anh thức dậy, đầu đau như búa bổ, anh ko nhớ hôm qua mình đã uống bao nhiêu nữa. Anh ko thấy Cẩm Tiên bên cạnh, anh cũng ko buồn lo lắng, đi tìm.
Xuống nhà, anh thấy mọi người ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ.
- Chào mọi người.
- Chồng à, anh mệt ko, anh muốn ăn gì ko.
- Um, tôi muốn ăn chút cháo.
Cẩm Tiên quay sang nói Mận.
- Mận ơi, làm cho chị tô cháo thịt bò bằm nhé.
M.Hoàng nhăn mặt.
- Sao em ko làm cho tôi.
- Em...em ko biết nấu.
- Vậy em hỏi làm gì?
- Em... em lo cho anh.
- Lo cho tôi sao ko tự mình làm. Làm vợ mà ko làm được những điều nhỏ nhặt đó sao?
- Em... em.. xin lỗi.
Bà Đoan Trang xót ruột chen vào, chưa bao giờ bà thấy anh gắt như vậy cả.
- Con à, từ từ rồi con bé học mà. Với lại nhà chúng ta có người làm mà, ko cần phải...
- Mẹ à, đó là trách nhiệm của 1 người vợ.
- Ok, ok, bỏ qua chuyện ăn uống đi, 2 đứa con đinh khi nào sẽ đi du lịch?
- Du lịch? Du lịch gì hả mẹ?
- Bọn con ko định đi tuần trăng mật sao?
Cẩm Tiên nghe đến thế vui lắm, chỉ chờ vào thái độ của anh.
- Con có kế hoạch bên bệnh viện nên con ko đi được mẹ à. Con hơi mệt, con lên phòng trước. Mận à, nấu cho anh chút gì ăn nha, mang lên phòng cho anh.
Mận ngơ ngác, nhìn M.Phúc, liệu có nên nấu mang lên ko?
.....
Cẩm Tiên nãy giờ nằm trên giường hết đọc báo lại xem điện thoại, chẳng qua là muốn tiêu tốn chút thời gian để chờ M.Hoàng đi ngủ. Nhưng anh vẫn cứ ngồi đó, bên bàn làm việc.
- M.Hoàng à, ngủ đi anh, đã trễ lắm rồi.
M.Hoàng nhìn đồng hồ, rời khỏi bàn làm việc, tắt đèn và lên giường. Nhưng anh lại ko đói hòi gì đến Cẩm Tiên hết. Cả 1 tháng nay anh ko hề động vào cô, đúng hơn là gần 1 người đẹp và gợi cảm như cô, anh lại ko 1 chút động tình.
Cẩm Tiên nằm sát lại anh, đưa tay qua ôm anh, nhưng anh lại quay qua 1 bên, ko quan tâm đến cô. Cô khóc, nước mắt cô âm thầm chảy, cô biết anh ko có tình cảm với cô, nhưng như thế này có quá đáng lắm ko. Nhưng cô đâu biết, anh đang nằm lắng nghe cô khóc, ko phải anh là con người tệ bạc, nhưng anh muốn cô tự từ bỏ anh.
.....
Tiếng cắt đồ của dao nện trên thân thớt bập bập, con Mận nhìn mà cứ run run lo lắng.
- Chị Cẩm Tiên có cần em giúp ko?
- Ko cần đâu em.
Sau khi thái hành tây xong, nước mắt cô cũng chảy vì cay quá. Cô bắt chảo dầu, chảo chưa ráo nước gặp dầu lại văng lung tung ra. Nói chung cái bếp bây giờ như cái bãi chiến trường, còn cô thì ko ít vết thương từ chiến trường đó. Mận xót xa, lấy băng dán dán vết thương bị đứt tay cho cô.
- Chị có cần phải khổ vậy ko chứ.
Cẩm Tiên thở dài.
- Chị phải cố em à, chị phải chứng minh cho anh M.Hoàng thấy vì anh ấy cái gì chị cũng làm được.
Nó nhìn Cẩm Tiên mà chỉ biết lắc đầu.
.....
Cẩm Tiên mang cho M.Hoàng 1 tô cháo, công sức cô tập nấu cả tuần nay, cô ko mong anh khen, cô chỉ mong anh ăn ngon miệng 1 chút để ko phí công cô đã học nấu.
- Anh ăn chút cho khỏe đi, em nấu đó.
M.Hoàng dừng bút, cất gương. Lấy muỗng nếm vài muỗng cháo, rồi anh dừng lại ko ăn nữa vì điện thoại reo và anh lấy áo khoác đi ra ngoài. Tô cháo bỏ dở chỏng chơ trên bàn, cô ngồi vào bàn ăn vục ăn vạo, ăn cố cho hết bao nhiêu công sức, tình cảm trong đó. Nhưng cháo sao mà mặn quá, phải chăng nước mắt của cô trong đó hơi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.