Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 55: Em chào anh Lãnh




“Em yêu à, sao em lại bắt anh làm những chuyện này chứ, anh đâu có thích gì cô ả Lâm Ý Hân kia, anh chỉ thích em thôi, thế mà em lại bảo anh tiếp cận cô ta làm gì, em phải bồi thường cho anh đó nha!” hai ngón Kính Phong kẽ vuốt mặt Dao Liên, giọng hờn dỗi nói.
“Dâng tiền cho mà tiêu còn ổng ẹo gì nữa, con ả Lâm Ý Hân kia thích anh lâu thế mà, dụ thêm mấy đứa khác cũng đổi lấy một mớ tiền, tha hồ mà chúng ta tiêu pha!” Dao liên lúc này tay cô ta cũng đang lần mò ôm lấy cổ Kính Phong.
“Nếu là lệnh của em thì anh đây tuân mệnh, nhưng giờ anh muốn được ăn em cơ!” nói rồi Kính Phong cắn mút môi Dao Liên liên tục, hai tay bắt đầu sờ soạn, từng chiếc cúc áo trắng đồng phục trường đều được tháo phăng ra.
Chiếc quần lót trong váy đồng phục đã được tên Kính Phong kia kéo xuống vứt lên thành bồn cầu, khóa kéo quần của hắn cũng được kéo xuống cả hai bắt đầu triền miên bên trong nhà vệ sinh vắng người, tiếng thở hổn hểnh, tiếng phạch phạch ám muội phát ra liên tục khiến ai đó đỏ mặt tía tai.
Hai người bên trong nhà vệ sinh cứ thoải mái thỏa mãn sự cuồng dã của bản thân, còn bên trong gian phòng VIP đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ các món ngon thượng hạng, tất cả mọi người đều đang mong ngóng Dao Liên và Kính Phong quay trở lại để bắt đầu buổi tiệc.
Phải hơn mười phút sau, Dao Liên mới lửng thửng vào phòng, cô ta kéo ghế ngồi bên cạnh Lâm Ý Hân, trên người cô ta lại có một mùi hương nước hoa nồng đậm nhằm che lấp đi mùi tinh dịch trên người khi làm tình cùng Kính Phong tiết ra, do không có thời gian tắm rửa ả ta chỉ đành làm vậy.
Nhưng ả ta nào biết Lâm Ý Hân đã phát hiện ra mùi đó, đối với tất cả mọi người ở đây có người chưa trải đời nên không biết là chuyện đương nhiên, nhưng Lâm Ý Hân trong mộng cảnh đã được trải qua bao nhiêu lần dục vọng như vậy làm sao cô không rõ ràng được.
Cảm giác kinh thường, buồn nôn sắp dâng lên đến cổ họng Lâm Ý Hân cô, cánh cửa lớn trong phòng lại một lần nữa được mở ra, lần này đích thị là Kính Phong, hắn quần áo chỉnh tề, cười cười nói với mọi người trong phòng.
Buổi tiệc bắt đầu được một lúc, chỉ vì tất cả mọi người đều còn bận đồng phục trường nên quán từ chối phục vụ rượu, hắn ta có chút hơi hoảng sợ rằng kế hoạch không thành, nhưng một lúc sau hắn cũng đã có cách khác.
Một bình nước trái cây to được đặt lên giữa chiếc bàn xoay, trông thật ngon, Kính Phong đứng lên ga lăng cầm chiếc bình đi rót nước cho từng người trong bàn, riêng Lâm Ý Hân hắn đặc biệt rót nhiều hơn một chút tỏ vẻ ưu ái cô hơn.
Ai ai cũng cảm ơn anh ta rồi cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, riêng cô chỉ vờ nhấp môi một chút. Kính Phong thấy cô không uống nhiều liền gượng gạo nói.
“Em không thích uống nước này sao, hay để anh gọi cho em ly nước khác”
“Không cần đâu, em uống nước này cũng được rồi” Lâm Ý Hân cũng vờ xoay người nhìn anh ta cười nói.
“Vậy thì tốt, nào mọi người cùng ăn đi!”
Bữa tiệc nhanh chóng cũng đã được bắt đầu một lúc lâu, mọi người lúc này ăn cũng gần xong rồi, bình nước trái cây tươi ngon khi nãy đã cạn sạch, nhanh chóng một nhân viên nhà hàng đã thay vào một bình nước trái cây khác.
Lâm Ý Hân thấy mọi người ăn uống một lúc lâu như vậy mà không sao nên cô cũng hạ cảnh giác một chút, cô cầm ly nước trong bình thứ hai lên uống, nhưng lần này chỉ vài giây sau liền thấy mọi người gục xuống bàn từ từ, cuối cùng là cô.
“Đưa tất lên xe cả đi” một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào lên tiếng.
“Dạ em chào anh Lãnh!” Kính Phong cùng Dao Liên đồng thanh nói lớn.
“Uhm, hàng đợt này khá tốt, trong đám này có con nào ngon không?” người đàn ông cùng một đám lực lưỡng đàn em theo sau liền nói.
“Dạ anh Lãnh, con nhỏ này đây ạ, chắc chắn nó còn nguyên tem chưa ai chạm đến đâu ạ, da trắng dáng nuột, rất hợp với anh Lãnh ạ!” Dao Liên nghe hỏi câu này mà hứng chí, ả ta nhanh chóng chỉ tay về phía Lâm Ý Hân mà nói.
Gã đàn ông dẫn đầu tiến đến chỗ Lâm Ý Hân, hắn nhìn qua khuôn mặt cô rồi gật đầu.
“Haha… Được rồi, bọn bây ra ngoài cả đi, để nó lại cho tao” gã đàn ông dẫn đầu cười khoái trá nói.
“Vâng Đào Lãnh đại ca” tất cả đồng thanh cúi chào hắn ta rồi ai nấy đều biết điều mà lui ra ngoài đóng của phòng VIP lại.
Đào Lãnh tiến đến chỗ Lâm Ý Hân đang gục trên bàn, hắn bế ngang người cô lên, đặt cô nằm lên chiếc sofa dài trong phòng.
Lâm Ý Hân vừa nãy uống nước trái cây không nhiều nên cũng đang mơ màng tỉnh lại. Cô lờ mờ thấy một thân ảnh người đàn ông đang đè trên người cô, tay hắn cũng đang càn rỡ cởi từng chiếc cúc áo trên người cô.
“Tránh ra…” cô choàng mở to mắt, nhìn thấy rõ người phía trước lại là Đào Lãnh, cơn ác mộng trong đầu chợt hiện lên, cô vùng vẫy miệng vừa thốt lên hai từ liền bị Đào Lãnh hắn ta bóp lấy miệng cô thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.