Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 174: Bây giờ, mày đã chịu nói chưa!




Bây giờ, trong mắt Lý Thiên Hào đã hằn đầy tia máu.
Mặt hắn ta đỏ ửng.
Toàn thân bắt đầu xuất hiện trạng thái giãy giụa trước khi chết.
“Cậu Trần, Cậu Trần… Cậu bình tĩnh, bình tĩnh lại… nếu Lý Thiên Hào bị cậu giết chết như thế này, đến lúc ấy, không biết bọn chúng sẽ còn giở trò gì nữa”.
Trần Minh Triết khẽ gật đầu, sau đó nới lỏng tay.
Lý Thiên Hào lập tức bị quẳng xuống đất như một con chó chết đang hấp hối.
“Hắt nước cho nó tỉnh lại đi!”
Nhìn Lý Thiên Hào nằm dưới đất hồi lâu mà vẫn không có phản ứng gì, Mặt Sẹo nói.
Ào! Ào!
Mấy tên đàn em đã đứng cạnh đó từ lâu lập tức hất hai chậu nước vào người Lý Thiên Hào.
Phì phò…
A…
Phì phò…
Lý Thiên Hào giật mình, mở choàng mắt, hai tay ôm lấy cổ mình, thở hổn hển từng chút một để hơi thở của mình bình ổn lại.
Lúc này, nếu Lý Thiên Hào nói không sợ là giả, nhưng hắn ta biết Bạch Diệp Chi chuẩn bị gặp họa rồi. Một người đẹp nổi tiếng Tân Thành như vậy lại bị một nhân vật hung ác trong giới xã hội đen như Tả Xà làm nhục, trong lòng hắn ta cũng thấy rất không thoải mái. Tuy nhiên dù thế, nhưng Lý Thiên Hào lại cảm thấy kích thích và thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Hắn ta nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Trần Minh Triết ở phía trước.
“Khụ khụ…”
Lý Thiên Hào che cổ mình, chỉ ho sặc sụa chứ hồi lâu vẫn chưa nói được tiếng nào.
“Cậu Trần, đừng nhiều lời với cái loại người này, cứ đập cho đến khi nó khai thì thôi…”
Lúc này hình như Mặt Sẹo cũng đã nhận ra điều gì đó, nhưng bây giờ, hắn không hề biết Tả Xà đang ở đâu. Tuy nhiên hắn biết chắc chắn một điều là Tả Xà này đã đến Tân Thành rồi.
Hiện giờ, Đoàn Phi và Trịnh Mãnh đã đi tìm gã ở khắp nơi, còn hắn thì đi bắt Lý Thiên Hào đến đây theo lời dặn dò của Trần Minh Triết.
Trông thấy Trần Minh Triết cứ trầm mặc im lặng, Mặt Sẹo lập tức xua tay.
Hai tên đàn em nhanh chóng bước tới dựng Lý Thiên Hào dậy.
“Lý Thiên Hào, đừng trách Mặt Sẹo tao không cho mày cơ hội. Khai mau… Rốt cuộc mày đã làm gì với cô Bạch Diệp Chi rồi…”
Xì!
Lý Thiên Hào cũng là một tên tàn độc, hơn nữa hắn ta chưa từng bị đánh đến mức này bao giờ. Vốn trong lòng hắn ta còn thấy hơi sợ Mặt Sẹo, nhưng lần này, hắn ta đã móc nối quan hệ với một nhân vật có máu mặt trong giới là Tả Xà ở Dung Thành, nên đương nhiên hắn ta chẳng thèm coi Mặt Sẹo ra gì.
“Mặt Sẹo, tôi thật sự không hiểu ông nghĩ gì mà lại đi bán mạng cho cái thằng vô dụng như Trần Minh Triết…”
“Bụp!”
Lý Thiên Hào còn chưa nói hết câu, đã ăn trọn một cái tát như trời giáng của Mặt Sẹo.
Hắn ta lập tức kêu rên thảm thiết, cảm thấy răng ở một nửa bên mặt của mình đều lung lay hết rồi.
“Mẹ mày, ông đã nhân nhượng mà mày còn lên mặt à! Nếu thế thì đừng có trách tao!”
Mặt Sẹo phất tay…
Mấy tên đàn em của hắn lập tức lao lên đánh Lý Thiên Hào một trận túi bụi.
A a a…
Sau một trận kêu gào thảm thương, Lý Thiên Hào dần phát điên, hắn ta bật cười nhìn Trần Minh Triết đang có vẻ mặt lạnh băng đứng một bên.
“Trần Minh Triết, mày không biết người mà mày đối đầu lần này là ai đâu!”
“Mày tưởng Đoàn Phi sẽ bảo vệ được mày sao? Ha ha…”
“Anh Xà đã nói kiểu gì cũng đập vỡ đầu mày thì chắc chắn sẽ làm được…”
“Hơn nữa, người phụ nữ của mày cũng sẽ trở thành món đồ chơi của anh ấy, ha ha ha…”
A!

Khi Lý Thiên Hào đang bị đánh nhừ tử, cuối cùng Bạch Diệp Chi cũng đã có quyết định.
“Diệp Chi, chuyện này thì chú bó tay toàn tập rồi. Mới lại cháu cũng biết đấy, Lý Trường Hà nào có nghe chú nói đâu. Hình như vì mâu thuẫn giữa con trai ông ta và Trần Minh Triết nên sáng nay, chú nói đến rách cả miệng, cuối cùng vẫn bị người ta đuổi ra ngoài”.
Nói rồi, Bạch Dũng Thắng chỉ vào khóe miệng mình, đúng là ở đó có một vết nứt. Nhưng đó không phải vì ông ta nói nhiều nên bị rách miệng, mà là kết quả của một cuộc mây mưa với cô nàng nào đó trong một hộp đêm tối qua.
Hơn nữa, gương mặt mệt mỏi của ông ta bây giờ cũng là do lao lực quá gây ra…
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lý Trường Hà của công ty Rượu Bá Vương.
“Cô Bạch, ngạc nhiên quá! Sao cô lại chịu gọi điện cho tôi thế…”
“Chủ tịch Lý, tôi muốn bàn với ông về chuyện nguồn nước cho hai công ty Rượu của chúng ta hiện giờ”.
“À, được thôi…”
“Vậy ông chọn thời gian và địa điểm đi!”
Bạch Diệp Chi thầm hít sâu một hơi, cô biết rõ Lý Trường Hà này là loại người gì. Nhưng chuyện lần này, xem ra cô phải đích thân ra mặt rồi. Vốn cô định nói với Trần Minh Triết một tiếng, nhưng đã bị Bạch Dũng Thắng ngăn cản ngay lập tức.
“Diệp Chi, cháu cứ đi đi. Chú biết chỗ này, vừa hay chú lại có xe, để chú đưa cháu đi, như vậy cũng tiện bề hỗ trợ lẫn nhau”.
Vừa nói, Bạch Dũng Thắng vừa đi ra khỏi văn phòng.
Bạch Diệp Chi gật đầu, không hề nghi ngờ, cô chỉ suy nghĩ xem lát nữa phải đàm phán chuyện này thế nào thì mới có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho công ty Rượu Thanh Tuyền. Nhưng cô không hề biết rằng có một tấm lưới chứa một âm mưu to lớn đang nhắm vào mình đã bắt đầu thu lưới.

“Mày có nói không… Mẹ thằng này cứng mồm gớm nhỉ!”
Lúc này, mặt Lý Thiên Hào đã giàn giụa máu, hắn ta nằm dưới đất, nhưng miệng vẫn mỉm cười.
“Trần Minh Triết, mày tưởng tao sẽ nói à! Ha ha, có giỏi thì mày giết tao đi, chứ mày không thể cứu được người phụ nữ của mày đâu, ha ha…”
“Mẹ kiếp… Ông mày điên rồi đấy…”
Mặt Sẹo lập tức cầm lấy con dao găm mà một tên đàn em đưa cho, sau đó định tiến lên xiên cho Lý Thiên Hào một nhát.
Để xem hắn ta còn cứng miệng được nữa hay không.
Nhưng đã bị Trần Minh Triết bước lên ngăn cản.
Lúc này, mặt Trần Minh Triết lạnh băng, toàn thân anh chứa đầy vẻ sát khí ngất trời.
Bây giờ, anh mới hiểu rõ tại sao công ty Rượu Bá Vương lại đột nhiên có mâu thuẫn lớn đến thế với công ty Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa họ còn gây rối một cách trắng trợn. Xem ra mục đích của họ rất rõ ràng, tất cả đều là nhằm vào anh.
Mà anh cũng nghe thấy rõ anh Xà gì đó mà Lý Thiên Hào nhắc đến chắc không phải là người Tân Thành.
Chuyện này không hề khó hiểu. Lúc trước, anh đã giết Tôn Bân phách lối tại Tân Thành, xem ra anh Xà gì đó này là người của Tôn Trác Phi ở Dung Thành. Lần này, gã đến đây là để trả thù cho Tôn Bân, mục đích đã quá rõ ràng.
Nhưng gã không trực tiếp ra tay như Tôn Bân, mà mượn công ty Rượu Bá Vương để làm loạn trước.
Rồi sau đó mới ra tay.
Mặt Sẹo đương nhiên hiểu ý của Trần Minh Triết ngay, hắn đưa luôn con dao găm trong tay cho anh.
Trần Minh Triết cầm lấy con dao găm, sau đó bước từng bước về phía Lý Thiên Hào đang nằm dưới đất.
Nhìn thấy Trần Minh Triết đang không ngừng xoay tròn con dao găm trong tay, mọi người xung quanh đều tránh sang một bên, vì trông anh quá đáng sợ. Có nhiều người có khí thế còn mạnh mẽ hơn cả nắm đấm, lúc này, Trần Minh Triết chính là kiểu người như vậy.
“Mày… Mày… Trần Minh Triết, mày định làm gì!”
Trông thấy Trần Minh Triết đang bước từng bước về phía mình, đột nhiên toàn thân Lý Thiên Hào run lẩy bẩy, nơi sâu thẳm trong tâm hồn hắn ta dâng lên một cảm giác sợ hãi đến tột cùng.
Sở dĩ trước kia, Lý Thiên Hào rất muốn trả thù Trần Minh Triết nhưng cứ chần chừ mãi không hành động, là vì một nguyên nhân rất lớn. Đó là hắn ta biết Trần Minh Triết rất giỏi đánh đấm, hơn nữa thủ đoạn còn rất tàn độc.
Lần này, nếu không có Tả Xà nhập hội, hơn nữa gã còn bày binh bố trận cho, Lý Thiên Hào sẽ không dám tự tin thế này. Hắn ta tự tin là đám người Mặt Sẹo sẽ không dám giết hắn ta, còn nếu Trần Minh Triết muốn biết kế hoạch của Tả Xà từ hắn ta thì chắc chắn sẽ không dám làm gì mình.
Chính vì vậy, Lý Thiên Hào mới ngang tàng đến thế, thậm chí ban đầu còn chẳng thèm đếm xỉa đến Trần Minh Triết. Nhưng bây giờ, khi trông thấy Trần Minh Triết đang bước từng bước về phía mình, hắn ta chợt thấy một cảm giác sợ hãi từ sâu tận đáy lòng đang lan ra khắp thân thể.
Hình như Trần Minh Triết ở trước mặt hắn ta là một con rắn độc khát máu, chứ không còn là người bình thường nữa. Đôi mắt của anh nhìn hắn ta giống hệt như đang nhìn một cái xác chết.
Đúng, là ánh mắt nhìn xác chết.
Điều này khiến hắn ta vô cùng sợ hãi.
Nhưng hắn ta vẫn không cam lòng, mà nghiến răng muốn vùng vẫy ngồi dậy.
“Trần Minh Triết… Mày… mà dám động vào tao, tao nói cho mày biết… nhất định mày sẽ…”
A!
Thoáng cái, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, Trần Minh Triết đã ra tay. Con dao găm còn đang lượn vòng trên tay anh đã cắm thẳng vào đùi Lý Thiên Hào.
“… Hối hận…”
Lý Thiên Hào nói nốt hai chữ này sau khi hét lên một tiếng thảm thiết.
Xì…
Trông thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đây đều hít vào một hơi lạnh, ai nấy đều bất giác lùi lại một bước.
“Bây giờ, mày đã chịu nói chưa…”
Giọng của Trần Minh Triết rất lạnh, nói rồi, anh cầm lấy con dao găm đã cắm vào đùi của Lý Thiên Hào, sau đó xoay tròn, một dòng máu tươi dần chảy ra, tiện thể xoáy nát chỗ thịt xung quanh chỗ con dao găm xoay tròn.
A…
Lúc này, Lý Thiên Hào hét lên thảm thiết, hắn ta híp mắt lại, suýt nữa ngất xỉu.
“Vẫn không nói à?”
Giọng của Trần Minh Triết rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Không chờ Lý Thiên Hào phản ứng lại vẫy tay xin tha, Trần Minh Triết đã cắm thêm một dao nữa xuống.
Rất nhanh.
Mạnh và chuẩn xác.
Gần như anh đã cắm chính xác vào ngay lỗ máu vừa xong.
“Tôi nói, tôi nói… A…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.