Mà lúc này, ở bên trong phòng phẫu thuật.
Viện trưởng đứng đầu bệnh viện Nhân Dân Tân Thành - Từ Hằng Tùng và vị bác sĩ Đông y được ca tụng là giỏi nhất Tân Thành - Phùng Ninh Tài đứng ở đó tựa như một pho tượng.
Đặc biệt là Phùng Ninh Tài.
Mới đầu ông ấy còn cho rằng Trần Minh Triết tuổi còn trẻ nên không biết tự lượng sức, muốn thể hiện kĩ năng châm cứu trước mặt mình. Nhưng sau đó, khi được chứng kiến tay nghề tinh thông của Trần Minh Triết, ông ấy tự cảm thấy kiến thức của mình quá nông cạn. Cũng đến tận lúc này, Phùng Ninh Tài mới nhớ tới trước đây Đường Phong dường như đã từng nhắc tới cậu Trần nào đó.
Suy nghĩ đến thái độ của viện trưởng đối với người thanh niên này trước đây, ông ấy lập tức hiểu rõ.
Châm cứu xong, Trần Minh Triết thở ra một hơi.
Cả khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi.
Đã lâu không sử dụng rồi, không ngờ khi dùng tới lại mất sức như vậy, có điều hiện giờ bố vợ coi như đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, còn lại chỉ là những chấn thương về xương. Chấn thương về xương thì Trần Minh Triết không giúp được ông ấy.
Anh chậm rãi đứng lên cảm thấy hoa hết mắt, thân thể lảo đảo như muốn ngã.
"Cậu Trần, cậu không sao chứ!"
Ngay lập tức Từ Hằng Tùng bước lên một bước nhẹ đỡ lấy Trần Minh Triết.
Đừng thấy Từ Hằng Tùng đã ngoài sáu mươi tuổi mà lầm, lúc còn trẻ ông ta đã từng là lính quân y đặc công, thân thể xương cốt vô cùng tốt.
"Không sao, không sao. Mau sắp xếp đưa bố tôi vào phòng bệnh tĩnh dưỡng đi. Đi thôi, chúng ta ra ngoài..."
Trần Minh Triết biết rõ mình ở trong này càng lâu, sợ Diệp Chi sẽ càng nghĩ linh tinh.
Dù sao anh cũng đã đuổi hết bác sĩ ở đây ra ngoài.
Thế nhưng điều làm cho ba người Trần Minh Triết không ngờ lại là sau khi cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra.
Vừa mở cửa, anh nhìn thấy một cái họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, còn chưa kịp nhìn rõ người cầm súng là ai thì Trần Minh Triết đã bị đè xuống đất.
"Mấy người..."
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Từ Hằng Tùng gần như không phản ứng kịp.
Vừa định nói chuyện thì được một vị cảnh sát trung niên mặc đồng phục đỡ lấy ông ta, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Viện trưởng Từ, ông không sao chứ?"
"Tôi..."
"Viện trưởng Từ, tên tội phạm này không làm gì ông chứ?"
"Đúng là không ngờ, loại bất tài này lại làm ra chuyện như vậy!"
"Đúng vậy đấy! Thật là... nếu không phải nghe giám đốc Hoàng nói thì còn không biết ở Tân Thành có cái loại vô dụng bám váy vợ như này đấy!"
"Ôi, cái loại chơi bời lêu lổng đứa nào chả thế. Với cái loại này là phải dùng biện pháp cứng rắn".
"Trần Minh Triết, cậu thật nhẫn tâm. Tôi tự hỏi nhà họ Bạch chúng tôi đã có lỗi gì với cậu, cậu gieo tai vạ cho con gái chúng tôi thì thôi, bây giờ cậu còn muốn hại cả ông nhà chúng tôi nữa. Cậu..."
Vừa nói Chu Minh Phượng vừa căm tức đá Trần Minh Triết vốn đang bị hai cảnh sát áp trên mặt đất.
"Mẹ..."
Lúc này, Bạch Diệp Chi nhìn thấy Trần Minh Triết đang bị áp trên đất thì bỗng thấy lòng đau nhói.
Nhất là, cô nhìn thấy rõ ràng vừa rồi Chu Minh Phượng đã đá vào trán Trần Minh Triết.
Trán anh lập tức tóe máu.
"Mẹ, mẹ làm gì thế? Đây là đang ở bệnh viện mà, mẹ..."
Bạch Diệp Chi vội vàng kéo mẹ mình lại.
Cô nhìn Trần Minh Triết, muốn anh cho cô một câu trả lời, thế nhưng Trần Minh Triết chỉ nằm im trên đất như người chết, cả khuôn mặt cũng bị áp xuống mặt đất lạnh lẽo, máu tuôn xối xả.
"Trần..."
Phùng Ninh Tài đang đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh này lúc này mới phản ứng lại, vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị một loạt súng ống đã lên nòng dọa cho sợ hãi.
"Bác sĩ, xin lỗi. Tất cả là tại tên vô dụng này, không liên quan gì tới chúng tôi hết. Ông đừng tức giận..."
"Mấy người đang làm gì đây?"
Lúc này Từ Hằng Tùng mới ý thức được mọi thứ, ngay lập tức mặt đanh lại.
Đặc biệt chứng kiến Trần Minh Triết vì trị bệnh mà cạn kiệt sức lực đang bị cảnh sát đè trên đất, lại còn bị mẹ vợ đá vào mặt, còn là giày da làm máu tươi tuôn ào ào.
Lại càng nổi cơn tam bành.
Nhưng lúc này ông ta đang được đội trưởng Lưu đỡ, lại bị Hoàng Quốc Đào chặn trước cửa phòng phẫu thuật, không thể di chuyển nửa bước.
Đúng lúc này, quản lý cấp cao của bệnh viện dẫn một đội bảo vệ tới, đi cùng còn có phó viện trưởng và mấy vị bác sĩ trẻ tuổi.
"Viện trưởng, ông không sao chứ?"
"Tôi nghe nói ông bị uy hiếp trong phòng phẫu thuật, tôi lập tức tới đây!"
Lúc này, Hoàng Quốc Đào không quên thể hiện mình vội nói: "Phó viện trưởng Trương, tội phạm đã bị bắt rồi, không còn nguy hiểm nữa!"
Đội trưởng Lưu mặt mày bực bội, má nó cái thằng cha Hoàng Quốc Đào này nói lắm thế.
Mấy câu này lẽ ra phải là ông nói mới đúng.
Mà hai người Từ Hằng Tùng và Phùng Ninh Tài gần như bị chặn lại trước cửa phòng phẫu thuật, cả hai đều là nhân vật chủ chốt của bệnh viện, nếu bị làm sao thì đúng là chuyện lớn của cả Tân Thành rồi.
Cũng may nguy hiểm đã qua. Lúc này, tất cả mọi người chứng kiến người trẻ tuổi quần áo giản dị, mộc mạc bị đè trên đất đến nỗi không thể động đậy.
Bởi vì Trần Minh Triết mặt bị áp trên mặt đất lạnh lẽo, do vậy mà không nhìn ra bộ dạng của anh như thế nào.
"Trần... mấy người mau buông cậu ấy ra!"
Từ Hằng Tùng thật vất vả mới chen vào được một câu, vội vàng quát hai người cảnh sát đang đè Trần Minh Triết trên đất.
Hả?
Hai người cảnh sát nhìn Từ Hằng Tùng một cái, mặt đầy vẻ khó xử.
"Không được thả ra. Viện trưởng Từ, tên này đã ép buộc ông, còn đuổi rất nhiều bác sĩ ra ngoài, nếu thả ra mà tên đó trả thù thì sao?"
Hoàng Quốc Đào nhìn Trần Minh Triết bị đè không thể động đậy trên đất, trong lòng cứ gọi là vô cùng sung sướng.
Cái loại người bất tài vô dụng như thế mà dám đoạt Diệp Chi của ông, xem ông đây có hành chết mày không!
"Cái gì?"
"Cậu nói cậu ấy ép buộc chúng tôi? Con mắt nào của cậu nhìn thấy như thế?"
Lúc này Từ Hằng Tùng lạnh lùng nhìn đội trưởng Lưu đang đỡ mình.
Đội trưởng Lưu tên thật là Lưu Trường Thanh, cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn ở Tân Thành nên không thể so sánh được với Từ Hằng Tùng.
Bị ánh mắt lạnh lẽo liếc tới, Lưu Trường Thanh lập tức có cảm giác không ổn.
Chẳng lẽ...
Bỗng nhiên trong lòng ông ta dấy lên dự cảm không lành.
Phải biết rằng ở tòa nhà cao tầng đối diện vẫn còn tay súng bắn tỉa đang chuẩn bị sẵn sàng, ông ta bố trí hiện trường hoàn toàn là để đối phó với tội phạm nguy hiểm, suy cho cùng hai người bị cưỡng ép giam giữ cũng không phải nhân vật tầm thường.
"Mấy người cũng là người nhà bệnh nhân, lẽ nào trong mắt mấy người, sống chết của bệnh nhân không quan trọng sao?"
"Nếu không phải cậu Tr... Trần Minh Triết giúp đỡ, không chừng ông Bạch đã không còn rồi. Mấy người đang đang làm gì đây? Đóng phim cảnh sát bắt tội phạm à?". Truyện Ngôn Tình
"Tránh ra..."
"Vẫn không buông cậu ấy ra hả?"
Từ Hằng Tùng hất mạnh Lưu Trường Thanh ra, chạy mấy bước tới trước mặt Trần Minh Triết, sau đó đỡ anh đứng dậy.
Lúc này, trán Trần Minh Triết vừa bị Chu Minh Phượng đá khiến máu chảy đầy mặt nên nhìn có vẻ kinh dị.
"Ôi..."
"Không phải chứ? Vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy cậu ta đâu đến nỗi..."
"Đúng là vớ vẩn! Vừa rồi là cậu bạn này biết dùng phương pháp Đông y trị bệnh, chỉ đứng bên giúp một tay cho tôi thôi. Ông Từ, ở đây giao lại cho ông. Tôi dẫn cậu ấy đi băng bó đơn giản trước đã".
Lúc này, Phùng Ninh Tài mới từ sau hai người cảnh sát đi đến trước mặt Trần Minh Triết.
Từ Hằng Tùng gật gật đầu.
Xoay người nhìn mấy vị bác sĩ nói: "Mau sắp xếp đưa người bệnh đến phòng chăm sóc đặc biệt, cho truyền máu. Gọi toàn bộ bác sĩ khoa chỉnh hình chuẩn bị mở họp".
Mấy vị bác sĩ trẻ tuổi vội vàng gật đầu, đi sắp xếp mọi việc.
"Viện trường Từ..."
"Thật không biết mấy vị cảnh sát này làm gì nữa, chẳng nhẽ trước khi hành động đều không điều tra rõ ràng sao?"
"Còn nữa, mấy người cũng đừng mơ giải thích. Chuyện này tôi sẽ báo lên cục trưởng của các anh. Đúng là bực mình. Hừ!"
Vừa nói ông ta vừa lạnh lùng liếc Hoàng Quốc Đào đang đứng đó.
Nói đến tinh tường, Từ Hằng Tùng mới đúng là người tinh tường.
Làm sao ông ta không nhìn ra được mấy chuyện này đều là do Hoàng Quốc Đào bố trí. Nhưng ông ta cũng biết, bây giờ việc xem vết thương của Trần Minh Triết có nặng hay không mới là quan trọng. Nếu là người khác làm ra chuyện này thì có khả năng ông ta sẽ truy cứu đến cùng, nhưng mà xui thay người đó là mẹ vợ Trần Minh Triết.
Từ Hằng Tùng cũng chỉ còn cách bỏ qua, dù sao ông ta cũng không thể nào can dự vào chuyện này được.
Hơn nữa Trần Minh Triết muốn khiêm tốn che giấu thân phận, cho nên ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu Minh Phượng là mẹ vợ mà lại làm thế thì cũng hơi quá rồi.