17.
Vì vậy tôi chủ động mời khách.
Dù sao cũng sắp liên hôn, ít nhất cũng phải bồi dưỡng tí tình cảm nhể?
Có quyền lực đến đâu cũng không thể kết hôn mù quáng như thời xa xưa được, ngay cả mặt của chàng rể còn không biết mà đã trùm đầu gả đi.
Lúc lão cha nghe đề nghị này thì trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi tôi nói có thể để vệ sĩ đi theo thì ông mới buông lỏng.
Tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối, có vệ sĩ trông chừng thì trốn đi đâu được?
Tôi chủ động đặt khách sạn mời Lâm Tự đi ăn tối.
Tất nhiên là anh sẽ không từ chối.
Anh không có lý do gì để từ chối gặp vị hôn thê.
Trước khi ngồi xe tới nhà hàng, tôi đặc biệt bảo tài xế dừng trước một quán hoa.
Vệ sĩ nhìn tôi hết sức cảnh giác.
Tôi không thể xuống xe nên nhờ vệ sĩ mua giúp tôi một bó hoa hồng.
Họ không thể từ chối yêu cầu này.
Tôi bước vào nhà hàng, tay cầm bó hoa hồng tươi mới buổi sáng vừa được vận chuyển đến, đem cả bó hoa cắm vào lọ.
Chỗ ngồi tôi chọn là cạnh cửa sổ, nhưng vì là nhà hàng cao cấp nên rất ít người ra vào.
Tôi tựa người vào cửa sổ, nghịch những bông hồng trước mắt, đợi người nào đó đến.
Đối diện cửa sổ là một cửa hàng đồ ăn tráng miệng.
Trên cửa số có một chiếc bánh hoa hồng vạn năm không đổi, chỉ có màu vàng.
Nhưng tôi thích màu đỏ hơn.