Không chần chừ, Sư Hỏa lao tới, luồng lửa nối theo sau từng bước chân, mọi vật như ngừng chuyển động, hình ảnh của Sư Hỏa dần mờ đi, để lại một vệt lửa kéo dài trong không khí như cắt ngang cảnh vật.
Sức mạnh thực sự chỉ được bộc lộ khi đứng trên bờ vực của sự sống, hắn chẳng còn gì để mất, linh hồn đem ra đặt cược, tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách liều chết, dù có tàn phế cũng phải cố sống.
Bao lâu nay, hắn thừa lệnh của Quân chủ giết chết bao nhiêu người, hắn thậm chí còn tận hưởng tiếng gào thét của họ trước khi lìa đời, hắn coi đó như một bản giao hưởng mà linh hồn nạn nhân đang nhảy múa, đúng, hắn coi họ là đồ chơi.
Và giờ đây, mọi cố gắng của hắn chỉ là để mua vui, hắn rơi vào tuyệt vọng, đệ nhất sát thủ của Sư Gia lại mua vui cho người khác??
Hắn không cam tâm, hắn nghiến răng, từng cuộn lửa càng bùng lên thành những vết chém trong không khí khi thân ảnh của cả hai chỉ còn thấp thoáng.
Hắn đụng phải ánh mắt của Hoàng Tứ, hắn ngay lập tức nhận ra, ánh mắt ấy, chính là ánh mắt hắn đã từng nhìn khi chơi đùa cùng với những nạn nhân trước kia.
Kẻ Đi Săn Đã Trở Thành Con Mồi
Hắn như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thoáng chốc hắn ngước nhìn lên những vì sao kia, hắn chỉ mong hắn có thể thoát khỏi đây, tìm tới một vùng quê, tránh xa mọi thứ, kiếm một cô vợ, sinh vài đứa con, dạy chúng phi dao, đôi mắt hắn mờ nhạt đi, nước mắt, lăn dài trên khuôn mặt ấy, hắn hối hận, hắn chợt nhớ, trong tiếng kêu gào của nạn nhân, có những tiếng van xin, hắn đã làm ngơ, hắn coi họ như trò đùa, giờ thì sao??
Phút giây giọt nước mắt của Khải chạm đất, mọi thứ như chậm lại như quan sát được giọt nước mắt ấy vỡ ra, Hoàng Tứ nhẹ nhàng đến bên cạnh Khải:
“Nếu bây giờ có một cơ hội thì liệu ngươi có từ bỏ tất cả vinh quang không??”
Nét mặt như hằn sâu vào tiềm thức của Khải, một ánh mắt lạnh lẽo, một bàn tay hướng tới phía hắn, nắm cổ hắn ở trong tiềm thức Khải, nơi đây chỉ có một căn phòng nhỏ, xiềng xích trói lấy hai tay hai chân hắn, những vết chém, những vết móng tay cào cấu khắp phòng, Hoàng Tứ xuất hiện trong tiềm thức hắn, Hoàng Tứ nhìn quanh, anh chỉ lắc đầu.
“ngươi tự nhốt bản thân, tự kiềm hãm bản thân, tự xiềng xích chính mình, lời thề là cái gì khi không còn ai để thực hiện, trung thành là cái gì khi chẳng còn ai để phục tùng, và phú quý là gì khi ngươi đã chết??”
Hắn bừng tỉnh, tự tay giật phăng sợi xích đang giam giữ hắn, hắn nắm tay lại đập mạnh vào sàn nhà làm cả căn phòng vỡ vụn, hắn nắm lấy tay Hoàng Tứ, không phải ánh mắt sợ hãi, không phải ánh mắt khát máu, không phải ánh mắt đầy thú tính, đó là ánh mắt của sự kiên nghị, hắn đã tìm ra con người chính mình, hắn đã phá vỡ xiềng xích, hắn đã tự giải thoát chính mình. Hoàng Tứ cười khẩy.
“Được lắm, Ngươi có quý cuộc sống của mình không??”
“Ta muốn sống.”
Hắn hét to trong tiềm thức, bên ngoài, Sư Hỏa rống to lên rồi dần mờ đi để lại một con người kiệt sức. Ngã gục xuống đất.
[Với quyền năng Soul Keeper, người thắng cuộc định đoạt linh hồn kẻ thua cuộc.]
Một giọng nói vang vọng trong không trung.
“Ta muốn hắn sống cho đến khi trả hết nợ nần mà hắn đã gây ra cho những linh hồn khác.”
[Yêu cầu được chấp thuận.]
[Tiến hành nguyền rủa, hắn sẽ không thể gây hại cho người khác, mỗi khi hắn có ý định gây hại sẽ chịu áp lực lên từng tế bào dựa theo mức độ.]
[Nguyền rủa hoàn tất, hắn sẽ không bị lão hóa và có cơ thể bất tử cho tới khi hắn cứu rỗi đủ linh hồn hắn đã lấy mất.]
Hắn nằm sấp, một giọt nước mắt tuôn rơi, hắn lẩm bẩm “Cảm ơn.”
Cơn bão đã tan, trời đã sáng, Hoàng Tứ ngồi bên cạnh Bạch Nhi, đôi mắt Bạch Nhi từ từ mở ra, miệng mấp máy: “Chào anh, cà phê chứ?”
Hoàng Tứ chỉ cười rồi đỡ Bạch Nhi đứng lên, hai người nhìn về phía ngôi nhà, giờ chỉ còn đống tro tàn, Hoàng Tứ lắc đầu.
“Sửa không được rồi, phải đi thôi, chẳng biết xây nhà nữa, haizzz”
Hoàng Tứ thở dài, nhưng Bạch Nhi từ phía sau ôm tới.
“Anh đi đâu em đi đó, anh yêu ~~”
Bạch Nhi cười nhẹ, rồi dụi đầu vào lưng Hoàng Tứ.
Anh chỉ cười rồi ngẩn mặt lên nhìn ánh bình minh rọi lên phía sau đỉnh núi, anh hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nhìn về phía ánh sáng.
“Cơ thể này vẫn chưa là hoàn hảo, cậu phải cố gắng đấy, cậu bé.”
[Tiến hành giao quyền kiểm soát cơ thể cho vật chủ]
[Tải dữ liệu thành công]
[Bắt đầu giải nén]
[11%]
‘cái này nhanh đấy, không biết đây là cái gì nữa, thôi cứ kệ đi.’
“Bảng thông tin” – Hoàng Tứ nói thầm.
[Tên: Hoàng Tứ, Code: ZEPHY
ATK:10 STR:10
DEF:10 MR:10]
“Nó yếu yếu thế nào ấy nhề”
“kỹ năng”
[Không thể liệt kê hết, bị khóa 10000+, không khóa 5]
Hoàng Tứ thở dài, nét mặt có thoáng buồn rầu, anh tự hỏi:
‘không biết khi nào mới mở được đám skill đó nữa??’
[Trả lời: Skill sẽ được mở khóa khi bạn hoàn thành Thử thách ở các điểm tiếp nguyên liệu. ]
[Có tổng cộng 9 Điểm tiếp nguyên liệu, ở gần đây có 1 điểm. Bạn có muốn tới đó??]
“Có”
[Đánh dấu mục tiêu. Tiến hành thiết lập dao diện ý thức.]
Trên góc trái xuất hiện 4 thanh,3 thanh đầy, 1 thanh trống. Hoàng Tứ ngớ người, anh chẳng hiểu gì cả. rồi một tấm bản đồ 3 chiều hiện lên trước mặt anh, đánh dấu một điểm. Trên cùng ở giữa là một cái La bàn và bản đồ thu nhỏ ở góc phải.
Một tia sáng xuyên phá mọi thứ bay thẳng tới chỗ Hoàng Tứ. Hoàng Tứ vội lấy thân mình che cho Bạch Nhi. Một tiếng thét thất thanh vang lên trong không gian trống trãi.