Eo Thon Nhỏ

Chương 38:




Editor: Trà Đá.
Âm nhạc tập thể dục vẫn chưa kết thúc.
Các bạn học trong lớp đều nghiêm túc tập thể dục, dù sao cũng là ngày đầu tiên ở lớp học mới, nên ai cũng cực kỳ nhiệt tình.
Giống như đầu học kỳ mới, ai cũng quyết tâm phải học tập thật giỏi, động lực mười phần.
Lục Trì quay đầu, không thèm nhìn cô nữa.
Đường Nhân lại nghiêng đầu giả vờ tập thể dục, quang minh chính đại nhìn anh.
Lục Trì có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực giống như thiên thạch của cô, dường như đang quan sát anh từ đầu đến chân, như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Anh cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cũng may mắn là bài hát tập thể dục vừa kết thúc, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiết tiếp theo tiến vào lớp phá vỡ bầu không khí giữa hai người.
Giáo viên vật lý vẫn là thầy giáo vật lý lớp tự nhiên, là Vương Hiểu Phong, Đường Nhân coi như cũng có biết, lần trước xấu hổ không biết chui vào đâu.
Tất cả đều do Lục Trì.
Cô lại trừng mắt với anh.
Lục Trì không rõ chuyện gì, ngược lại mở tập bài thi ra.
Vương Hiểu Phong nhìn quanh lớp một lần, thấy Lục Trì và Đường Nhân ngồi cùng bàn cũng không thấy bất ngờ lắm.
Thầy giáo nhịn cười: “Hôm nay chúng ta sẽ sửa bài thi tỉnh lần trước, bắt đầu từ câu một.”
Đường Nhân lật bài thi ra, lần này cô làm bài khá tốt, chỉ có bài cuối cùng cô giải sai.
So với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Lần này đề thi dựa trên đề thi vào đại học của năm trước, cho nên những bài toán hình đều là những bài mới, tất cả đều là những kiến thức đã học qua.
Đường Nhân cũng không hẳn là thích môn vật lý.
Trước kia lớp cô được một giáo viên vật lý có tính cách không tốt giảng dạy, cô hầu như đều ngủ trên lớp, khi đó điểm số môn vật lý cũng cực kỳ tệ.
Về sau đổi thành thầy giáo Trương, tính cách thầy ấy khiến cô rất thích, cô lập tức coi trọng môn vật lý, tập trung học tập lấy lại những kiến thức cơ bản môn vật lý.
Đường Nhân vụng trộm liếc Lục Trì ở bên cạnh, quả nhiên là điểm tối đa.
Lần này Lục Trì đứng nhất toàn tỉnh, có thể nói anh chỉ bị thấp điểm môn ngữ văn, nhưng so với những người khác mà nói thì điểm số đó vẫn rất cao.
Ít nhất cô chỉ bị mất nhiều điểm ở phần đọc hiểu, mấy ngày trước cô đã bị giáo viên ngữ văn lớp 14 nói nửa ngày.
Bài kiểm tra của Lục Trì rất sạch sẽ.
Vương Hiểu Phong đứng trên bục giảng giải bài thi, học sinh phía dưới cũng nghiêm túc lắng nghe, hiện tại không tập trung nghe giải bài thì sẽ không còn cơ hội khác.
Đường Nhân nghiêng đầu lén nhìn Lục Trì.
Lục Trì cũng đột nhiên nghiêng đầu sang phía cô.
Hai người mặt đối mặt.
Đường Nhân ban đầu là sửng sốt, rồi sau đó nháy nháy mắt.
Môi Lục Trì khẽ nhúc nhích, hình dáng miệng phát âm rõ ràng “Nghe giảng bài”.
Thấy bộ dáng nghe giảng bài cực kỳ nghiêm túc của anh, Đường Nhân thật sự muốn trêu anh, nhưng bây giờ đang trong giờ học, chỉ có thể nhịn xuống.
Một lát sau, cô duỗi tay ra lấy bài thi của anh.
Lục Trì: “…”
Đường Nhân ném bài thi của mình qua cho anh, quang minh chính đại cầm lấy bài thi của anh.
Lục Trì thầm thở dài trong lòng, mở bài thi của cô ra, chữ viết xinh đẹp thật sự trái ngược với tính cách của cô.
Anh nhìn qua một lượt, lật đến đề bài cuối cùng.
Lần trước cô nói bị sai bài cuối, thật sự đúng là vậy, anh còn tưởng cô lừa anh.
~
Lúc tan học, Lục Trì mới trả lại bài thi cho Đường Nhân.
Đường Nhân hoàn toàn quên chuyện này, cô sực nhớ ra cuốn tập ghi chép của mình để ở chỗ Tô Khả Tây, sau giờ học lập tức chạy ra ngoài.
Lộc Dã quay đầu lại thấy một màn như vậy, nháy nháy mắt: “Ế, Đường Nhân bài thi này.”
Anh ta cầm lên, ngạc nhiên: “Sao nét chữ trông quen thế này nhỉ, Lục Trì, không phải của cậu sao?”
Lục Trì trả lời không chút do dự: “Không phải.”
Lộc Dã: “…”
Nói xạo không chớp mắt, rõ ràng là chữ viết của Lục Trì, Lộc Dã thấy anh vẫn còn đang nhìn chằm chằm anh ta, nên anh ta đành phải đặt bài thi xuống bàn.
Lộc Dã lén lút hỏi Đường Minh: “Cậu có giấy tờ gì có chữ viết của Lục Trì không?”
“Hả? Muốn thì tự tới xin cậu ấy đi.” Đường Minh đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó lấy tập giấy nháp ra, “Chờ tí, lần trước cậu ấy có giảng đề giúp tớ, còn chưa vứt.”
Lộc Dã đoạt lấy, đúng lúc trên giấy nháp là đề vật lý.
Anh ta lại nhìn lén bài thi của Đường Nhân, rõ ràng từ chữ viết đến con số đều giống nhau như đúc.
Không thể tin nổi là Lục Trì lại nói láo.
Giúp Đường Nhân sửa bài thi còn không chịu nhận.

Lúc Đường Nhân quay lại, thì Lục Trì đã bị giáo viên gọi lên văn phòng, Lộc Dã nhân cơ hội hỏi: “Đường Nhân, cậu nhìn này, có phải Lục Trì giúp cậu sửa bài đúng không?”
Nét mặt Đường Nhân không chút thay đổi: “Không phải.”
Khuôn mặt đang hào hứng của Lộc Dã lập tức cứng đờ.
Hai người này có phải hợp tác lại chọc anh ta không?
Nhìn thấy bộ dáng liên tục bị ăn quả đắng của Lộc Dã, Đường Minh lén cười ha ha ha.
Ngược lại Đường Nhân nhìn bài thi một lần nữa, trong lòng có cảm giác ngọt ngào.
Lục Trì chính là dạng người nói một đằng làm một nẻo.
~
Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua.
Vì một số nguyên nhân, cho nên kỳ thi đầu học kỳ mới bị hủy bỏ.
Hơn nữa theo những gì hiệu trưởng Đường nói, thì cũng để cho học sinh được thả lỏng một chút.
Vì vậy vào giờ tự học buổi tối, các học sinh cũng buông lỏng rất nhiều, dù sao chiều mai cũng được về nhà rồi.
Hai ngày trước kỳ nghỉ chỉ để giải đề.
Đa số mọi người tán gẫu, hoặc tự mình ôn tập.
Đường Minh và Lộc Dã lén mang theo điện thoại di động, lấy sách che lại xem video, sợ bị phát hiện, lại không dùng tai nghe, nên chỉ có thể xem hình tắt tiếng một cách say mê.
Lần này Đường Nhân cũng mang di động theo, nhưng lại để trong phòng ngủ.
Cô thấy Lục Trì còn đang làm đề, cẩn thận tỉ mỉ nên không đành lòng quấy rầy, đành phải chọc chọc hai người đang coi phim say mê ở bàn trước.
“Xem gì vậy?”
Đường Minh ngồi phía trước Đường Nhân, sợ hết hồn, mắt nhìn bốn phía như ăn trộm, thấy giáo viên chưa tới mới yên tâm.
Đường Minh bất mãn nói: “Đường Nhân, đừng có chơi trò hù dọa người khác nữa.”
Đường Nhân nghi ngờ nhìn anh ta: “Tớ chỉ chọc cậu một cái thôi mà, làm gì căng thẳng quá vậy, cậu đang xem cái gì đó?”
Khóe miệng Đường Minh giật giật, có chút chột dạ.
Lộc Dã ngồi cùng bàn Đường Minh cũng quay đầu lại: “Chao ôi cậu quản cái này làm gì, cái này nam sinh xem thôi, cậu không nên xem, làm đề tiếp đi.”
Nói xong, anh ta quay lại tiếp tục xem phim với Đường Minh.
Hai người bọn họ xem phim say sưa, không chú ý xung quanh, ít ra vào lúc Đường Nhân ngửa đầu uống nước, dư quang trong mắt thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Là chủ nhiệm lớp đang đi về phía này.
Đường Nhân xém chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, cô chọc chọc vào lưng Đường Minh, tốt bụng nhắc nhở: “Chủ nhiệm lớp đến.”
Dù sao cũng đều là họ Đường với nhau.
Đường Minh và Lộc Dã lập tức tắt điện thoại di động rồi giấu đi, lấy đề ra làm giả bộ như cố gắng học tập.
Lục Trì giương mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày.
“Không… Không được nói chuyện trong… Trong giờ tự học.” Anh trầm giọng nói.
Đường Nhân thu tay lại, cảm thấy kỳ quái, lúc nãy Lục Trì đâu có quản, bây giờ sao đột nhiên lại nói cái này…
Trong đầu cô chợt lóe lên tia sáng.
Đường Nhân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ nhiệm lớp đã vào, nhưng chỉ đứng phía trên xem, cô tiến sát bên cạnh anh hỏi: “Có phải cậu không thích tớ chạm vào người con trai khác đúng không?”
Lục Trì bị giật mình, trượt tay làm rớt đề thi xuống bàn.
Anh đáp: “Không phải.”
“Cậu đúng là vịt chết còn cứng mỏ.” Đường Nhân bĩu môi, lầm bầm nói: “Sớm muộn gì cậu cũng phải thừa nhận thôi.”
Giọng nói trầm thấp của cô nghe có chút yếu đuối, mang theo một chút ngọt ngào của thiếu nữ, có chút khác với thường ngày.
Hai tai Lục Trì giật giật.
Một lát sau, anh mới động viết lần nữa.
~
Giờ tự học buổi tối trôi qua rất nhanh.
Đường Nhân muốn đi về cùng với Lục Trì.
Thời gian cho tiết tự học buổi tối của cao trung đều giống nhau, cho nên khi tiếng chuông tan học vang lên, thì tất cả học sinh ùa ra.
Ban đêm mùa đông cực kỳ lạnh.
Đường Nhân mang khăn quàng cổ cực kỳ dày, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một đôi mắt, cả người lọt thỏm trong cái áo bông dày cộm, còn đội cả mũ áo lông.
Toàn thân màu đen, trời lại tối đen, cơ bản nhìn không thấy người đâu.
Trời tối cũng không có ai trông thấy, về phần thầy giám thị theo dõi tình hình, Đường Nhân đã vứt ra sau đầu.
Cô không chỉ nắm tay Lục Trì, còn lén lút dựa sát vào người anh.
Đường Nhân nói: “Lục Trì, tối quá, tớ sợ.”
Lục Trì: “…”
Lộc Dã đi phía sau muốn lòi hai tròng mắt ra, đèn đường ở ngay bên đường đi, Đường Nhân sợ tối chỗ nào.
Thật sự là nói dối không chớp mắt.
Tay Đường Nhân lạnh buốt, mang theo cái lạnh thấu xương, khiến Lục Trì nhịn không được nổi da gà.
Anh thấp giọng hỏi: “Sao… Sao tay lại lạnh… Lạnh thế này?”
“Cơ thể tớ rất lạnh….” Đường Nhân nói, cô cực kỳ ghét mùa đông, cô không thể sống thiếu thảm điện và túi chườm nóng, cho dù có máy sưởi thì chân cũng lạnh cả đêm, đừng nói đến tay.
Lục Trì mím môi.
Sau đó nhét tay cô vào trong túi áo ấm của anh.
Túi áo ấm anh rất lớn, ấm áp mười phần, Đường Nhân lập tức cảm thấy thoải mái mà thở dài một tiếng.
Tay Lục Trì lớn hơn tay cô, anh rối rắm mấy giây rồi bao bọc lấy toàn bộ tay cô, hơi ấm từ tay anh lập tức truyền đến tay cô.
Cái loại cảm giác được nắm tay, lại còn nhét tay vào túi áo anh, thật sự là nói không nên lời.
Đường Nhân thầm ước con đường này vĩnh viễn không có điểm kết thúc thì tốt biết bao.
Cô cảm thấy thoải mái, dọc đường đi cũng nói nhiều hơn.
Đến tòa nhà hành chính, Lục Trì xoay người dẫn cô đi theo một con đường khác, Đường Nhân “A” một tiếng, sau đó mới hiểu ra.
Nếu đi xuyên qua tòa nhà hành chính, qua sân thể dục, sẽ tới ký túc xá nam trước, rồi mới đến ký túc xá nữ.
Nếu đi vòng ra ngoài, men theo vách tường trường học, sẽ tới ký túc xá nữ trước, sau đó đi thẳng quẹo phải mới đến ký túc xá nam.
Trong lòng Đường Nhân ấm áp.
Hành động lần này của Lục Trì hoàn toàn là nghĩ đến cô, mặc dù ngoài miệng chẳng nói lời nào, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại.
Trong trường học có rất nhiều cặp đôi, đều tạm biệt nhau sau khi đã tới gần ký túc xá nữ.
Đường Nhân cũng rút tay cô ra khỏi túi áo Lục Trì, cô nhìn chằm chằm cái túi áo của anh một lát, chép chép miệng có chút tiếc nuối.
“Ngày… Ngày mai gặp.” Lục Trì đột nhiên mở miệng.
Mặt mày Đường Nhân vui vẻ, ngửa đầu: “Ngày mai gặp.”
Cô đang đội mũ áo bông, nửa gương mặt lộ ra bên ngoài, vành nón rất bự, người khác đứng gần đó cơ bản là không nhìn thấy người ở bên trong cái mũ.
Nhưng chỉ có một mình anh thấy.
Tim anh đột nhiên đập mạnh, sau đó xoay người rời khỏi ký túc xá nữ.
~
Cũng có không ít học sinh đã về ký túc xá.
Đường Nhân vừa vào ký túc xá đã bị Trương Mai hỏi: “Học lớp đặc biệt có cảm giác gì không?”
Mặc dù cô đã chuyển sang lớp đặc biệt, nhưng phòng ngủ ký túc xá vẫn giữ nguyên như trước, nếu còn chuyển phòng ngủ nữa thì cực kỳ phiền phức, hơn nữa chung đụng với bạn cùng phòng mới cũng là một vấn đề.
Tô Khả Tây vừa đúng lúc từ bên ngoài đi vào, nghe thấy câu này, bĩu môi: “Sao không hỏi hôm nay học cùng lớp với Lục Trì có cảm giác thế nào.”
“Ha ha ha ha ha.” Trương Mai cười, “Ngồi cùng bàn đúng không?”
Đường Nhân nghênh ngang ngồi trên giường: “Nghĩ sao tớ để cậu ấy ngồi cùng bàn với người khác?”
Vậy chẳng phải là tạo cơ hội cho người khác sao, có tên điên mới làm vậy, mặc dù cô thừa tự tin nhưng cũng không muốn cho người khác cơ hội.
“Vâng vâng vâng.” Tô Khả Tây chen lại, “Hai người phát triển nhanh lắm, hôm nay chàng còn bưng bàn ghế giúp nàng, tôi cũng không cần động tay.”
Tô Khả Tây định đến lớp đặc biệt xem một chút, ai dè Lục Trì đến giúp Đường Nhân nên cô không dám quấy rầy, đương nhiên phải tạo cơ hội cho hai người họ.
Tô Khả Tây cao giọng: “Ban nãy tớ thấy ai đó đi đường vòng về ký túc xá cùng với ai đó.”
“Đi đường vòng thì có gì đâu.” Trương Mai ở một bên phụ họa, “Tớ còn thấy tay ai đó nhét vào trong túi áo của ai đó nữa kìa, ghê gớm lắm.”
Hai người kẻ tung người hứng.
Đêm nay Đường Nhân không về cùng với Tô Khả Tây, nên Tô Khả Tây đi cùng Trương Mai, đúng lúc đi đường vòng thấy hai người bọn họ ở phía trước.
Ban đầu thì bọn họ cũng không để ý lắm, lúc sau Tô Khả Tây nhận ra.
Dù sao thì phía đường vòng chỉ nhận được chút ánh sáng hắt vào từ đèn đường ở bên ngoài, cho nên hơi tối, Đường Nhân lại trùm kín mít, từ đầu đến chân chỉ toàn một màu đen, nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được.
Nhưng sau khi thấy Lục Trì cầm tay Đường Nhân nhét vào trong túi áo ấm của anh một cách tự nhiên, tròng mắt Tô Khả Tây xém chút nữa rớt ra ngoài.
Cô ta và Lục Vũ cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Lúc trước, khi cô ta theo đuổi Lục Vũ, thì nhiều nhất cũng chỉ nói mấy lời yêu đương, đâu có cái kiểu này, không ngờ Lục Trì và Lục Vũ bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại hừng hực như thế.
Các cô chỉ biết Lục Trì lạnh lùng trầm lặng.
Theo như những gì lớp tự nhiên nói, thì trong mắt Lục Trì chỉ có sách vở.
Lúc đầu Đường Nhân khua chiêng gõ trống tuyên bố theo đuổi Lục Trì, thì vẻ mặt của anh cũng không bao giờ thay đổi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy anh thật sự quá lạnh lùng.
Lớp 14 còn lén lút cá cược với nhau: Cuối cùng thì Đường Nhân có thể theo đuổi Lục Trì thành công trước khi tốt nghiệp hay không?
Tô Khả Tây vì ủng hộ người nhà, cho nên hào phóng đặt cược Đường Nhân nhất định thành công. 
Bây giờ nhìn lại, Tô Khả Tây chắc chắn thắng cược.
Đường Nhân không để ý đến bọn họ nữa, đi múc nước.

Hiện tại cuối cấp, mặc dù vừa tắt đèn thì cũng có hội thức đêm nói chuyện phiếm, nhưng số lần cũng ít, chỉ có một hai giường bật đèn nhỏ đọc sách.
Sau khi tắt đèn, Đường Nhân nằm ở trên giường, không ngủ được.
Một lát sau, cô lấy điện thoại di động ra, hôm nay đến lớp quên mang theo, cho nên bây giờ vẫn còn đầy pin.
Trường học không cho phép sử dụng đồ điện tử, mà trong di động cũng không có gì chơi, chỉ dùng di động lướt mạng.
Đường Nhân dạo một vòng Weibo, nhìn đồng hồ cũng sắp mười hai giờ rồi, cô thở dài, trượt tay nhấn vào Wechat.
Cô dừng lại, nhấn vào tên Lục Trì. Khung chat hiện ra vẫn là đoạn nói chuyện lúc hẹn nhau ra ngoài mua sách, sau đó bọn họ cũng không tán gẫu nhiều.
Đường Nhân nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó bị anh trai cô phát hiện, nhịn không được cười cười.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô duỗi tay gõ gõ lên di động, nửa ngày gởi đi một chuỗi chữ cái.
Đường Đường Đường: xwnnmjw.
Cô cũng hiểu tại sao mình lại gởi đi hàng ký tự này.
Đường Nhân đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô nhét di động xuống dưới gối, Lục Trì chắc chắn không mang theo di động, mặc dù biết vậy, nhưng cô vẫn muốn gởi đi.
Vậy mà lại có cái suy nghĩ hy vọng anh trả lời.
Nhưng cô biết rõ Lục Trì không mang theo di động.
Hơn nữa, cho dù có anh có mang theo di động, thì cũng không thể hiểu nổi hàng ký tự cô gởi.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động dưới gối rung lên một cái.
Đường Nhân đột nhiên ngây người, cô duỗi tay lấy di động ra, là tin nhắn trả lời từ Lục Trì.
Trong nháy mắt cô hiểu được ý tứ trong tin nhắn của anh, nhịn không được lăn lộn trên giường.
Anh trả lời…
Lục Lục Lục: rnsy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.