Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 14: Ấp ủ âm mưu




Ánh mắt Sở Mạc không kìm được cứ đưa theo hình bóng Đồng Ngữ Lam, chăm chăm nhìn theo bóng lưng vội vã giống như muốn trốn chạy ấy, cô bước vào thang máy, cánh cửa tự động khép lại, từng chút một thu hẹp không gian, cho tới khi đóng lại hẳn.
Âu Dương Vũ vừa tới liền bị thái độ của Sở Mạc làm cho giật mình, anh ta không lên tiếng, nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo hai chân, chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt tuấn lãng của người đàn ông đứng ngẩn ngơ bên cạnh cửa kính.
“Thấy có lỗi với người ta thì mau đuổi theo xin lỗi đi.”
Cái miệng thích đếm xỉa tới chuyện thiên hạ của Âu Dương Vũ lại không chịu yên, cất lên giọng nói tràn đầy từ tính, đánh thức thần trí của Sở Mạc trở về với thực tại.
“Câm miệng!”
Sở Mạc nổi nóng, trừng mắt liếc nhìn Âu Dương Vũ một cái, sau đó liền xoay người, thuận thế ngồi xuống ghế bên bàn làm việc.
“Cậu cứ cứng miệng đi, để tôi xem cứng được trong bao lâu!” Âu Dương Vũ tự mình rót trà ra ly, nâng lên uống một ngụm, khà lên một hơi nhè nhẹ. “Nhiều năm như vậy rồi tôi mới thấy cậu để ý tới một cô gái như thế đấy!”
“Cậu còn không mau câm lại thì cút về phòng mình đi.” Mi tâm Sở Mạc nhiu chặt, hậm hực nhìn Âu Dương Vũ, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy! Trong lòng anh trồi lên nhiều loại cảm xúc hỗn loạn, mà đến bản thân anh cũng không thể nào khống chế, chỉ đành tìm cách che đậy mà thôi!
“Được, được, tôi không nói nữa!” Âu Dương Vũ khoanh tay đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi im uống trà, nhưng anh ta thừa hiểu, Sở Mạc vốn là người cứng miệng, nhưng thực chất đã sớm động lòng với cô vợ nhỏ kia. Chỉ là những lời thốt ra từ miệng anh mang tính sát thương cực lớn, người hiểu tính anh thì không sao, người không hiểu lại tưởng con người anh độc địa. Nhưng với bản tính cao cao tại thượng của anh, Âu Dương Vũ tin chắc là sẽ không bao giờ chịu mở miệng giải thích.
Hazzza…
Âu Dương Vũ khẽ thở dài, rõ ràng không nỡ làm tổn thương người ta, mà cứ cứng miệng nói ra mấy lời đó.
Sở Mạc đúng là Sở Mạc, không chỉ có trái tim gỗ mà còn có cả cái đầu gỗ, không ai gọt được thành sản vật đáng giá cả.
Cái đầu của anh chỉ thích hợp làm kinh doanh chứ không thích hợp yêu đương một chút nào.
“Mạc, có đôi lúc cậu cũng đừng nghiêm khắc với phụ nữ quá, nếu không sau này sẽ phải hối hận đó.”
Âu Dương Vũ suy đi tính lại vẫn chẳng thể yên tâm về Sở Mạc, trịnh trọng đứng dậy, chỉnh đốn tà áo vest, bước tới đứng trước bàn làm việc của anh, chống một tay lên bàn, xoay người dựa nhẹ lưng bên góc cạnh, ánh mắt tỏ ra cao thâm.
Đáng tiếc, Sở Mạc lại chẳng hề thích điều đó, ánh mắt anh nhìn Âu Dương Vũ tràn đầy hơi lạnh, tựa hồ như hố băng sâu vạn trượng, có khả năng đông cứng người anh ta lại. “Biến!”
Bị ánh mắt kinh hãi của Sở Mạc làm cho sợ, Âu Dương Vũ đành cười gượng một cái, vội vàng đứng thẳng người dậy, nốt nước bọt ừng ực. “Tôi lập tức biến ngay…”
Không chờ Sở Mạc có hành động tiếp theo, Âu Dương Vũ nhanh chóng cuốn gói ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, anh ta thừa biết, nếu bản thân còn ráng ở lại thêm một giây, thì sẽ không còn khả năng toàn thây trở ra nữa.
Trạng thái yên tĩnh nhanh chóng được thiết lập, Sở Mạc cũng nghiễm nhiêm xoá bỏ đi những tạp phức trong lòng, tập trung vào công việc.
Đồng Ngữ Lam ra khỏi cánh cửa Dị Thừa, thoáng chốc cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô một mình lang thang trên con phố tấp nập, dòng người càng đông đúc thì lòng cô càng cô đơn.
Giữa thành phố tấp nập này, cô chẳng có bao nhiêu người bạn, cũng không có mấy người thân, sớm chiều đều sống trong cảnh cô độc. Từ ngày mẹ đổ bệnh, cô trở thành thu nhập chính trong gia đình, tất tả chạy đua với thời gian, chinh chiến với áp lực cơm áo gạo tiền, dường như cô chẳng hề có giây phút được thảnh thơi. Cô rất sợ, sợ một khi bản thân dừng lại sẽ không còn đủ dũng khí để đi tiếp. Vì thế, cho dù mệt mỏi đến nhường nào, cô cũng nỗ lực bước về phía trước.
Đã từng có không ít kẻ coi khinh vì cô không có tiền, độc miệng mắng nhiếc cô, nhưng, chẳng hiểu sao khi nghe những lời ấy thốt ra từ miệng Sở Mạc lòng cô lại đau tới thế!
Nghĩ tới đây, nước mắt bỗng nhiên trực trào, chảy dài trên đôi gò má lạnh tanh của cô.
“Lam Lam…” Tiếng gọi trầm ấm vang lên từ phía sau lưng cô, khiến cô ngẩn người, một giây kế tiếp, cô liền nâng tay, lau vội giọt lệ đọng lại trên hai hàng mi.
“Cậu đang khóc đó à…?” Bối Y Y rối rít hỏi, ánh mắt loé lên tia xót xa. “Là anh ta làm sao?”
“Ừm…” Đồng Ngữ Lam cố gắng gượng cười, nhưng lại chẳng thể vén nổi làn môi, trong mắt loé lên tia thần sầu khủng khiếp.
“Chuyện gì thế?” Thở dài một tiếng, Bối Y Y nhẹ nhàng lau khô đi màng nước mắt trên đôi gò má Đồng Ngữ Lam, nắm lấy tay cô kéo vào quán cà phê bên cạnh. “Vào trong rồi nói.”
Hai cô gái order hai ly trà sữa matcha, ngồi ở chiếc bàn gần cửa kính, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn người qua lại qua tấm thuỷ tinh trong suốt.
“Chẳng hiểu sao mấy ngày hôm nay anh ta lên cơn gì mà bắt tớ làm việc như một cỗ máy vậy. Tức hơn nữa là anh ta cố ý bày đủ trò để hành hạ tớ.”
Đồng Ngữ Lam xịu mặt kể lể, sâu trong đáy mắt ẩn duật một tia đắng nghẹn.
“Sao cậu không đáp trả?” Bối Y Y chau mày, cô ấy hiểu rất rõ Đồng Ngữ Lam, cô có thể chịu đàm tiếng, nhưng nhất định không để bản thân thiệt thòi.
“Dù sao đó cũng là Sở gia, tớ đấu không lại.”
Cô cụp sâu mắt, cong môi cười nhạt một cái, trên mặt hiện rõ sự chán chường.
“Nhưng cậu cũng không thể cứ im lặng chịu đựng như thế được. Lam Lam, ngay cả ông trùm xã hội đen cậu còn dám đối đầu thì một Sở Mạc có đáng là gì chứ!” Bối Y Y nâng tay, vuốt ve nhẹ trên đôi bàn tay lạnh tanh của Đồng Ngữ Lam, giống như an ủi.
Muộn phiền trong lòng, Bối Y Y tự dưng cảm thấy thương xót cho cô gái phía đối diện, trước kia cô hùng hổ bao nhiêu, sao tự dưng hôm nay lại nhục chí tới như thế?
“Y Y, cậu nói xem tớ phải làm gì?” Đồng Ngữ Lam nhìn trực diện vào hai mắt Bối Y Y, giọng nói nỉ non như chó con bị thương.
“Lại đây!” Bối Y Y khoát tay, muốn cô ghé sát tai hơn về phía cô ấy, chớp mắt một cái, đôi con ngươi cô ấy chợt loé sáng, làn môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý. “Tớ thấy mấy thiếu gia nhà giàu thường rất sợ côn trùng, hay là cậu thử lén lút bỏ gián trên giường ngủ của anh ta xem sao.”
Đôi mày Đồng Ngữ Lam nhướng lên, cô hạ thấp giọng thỏ thẻ. “Làm thế liệu có ổn không?”
“Tin tớ đi. Tớ đã từng tiếp xúc với vô vàn loại đàn ông trong giới nhà giàu, nên hiểu rất rõ.” Bối Y Y nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ tay lên bả vai Đồng Ngữ Lam khích lệ, bốn mắt nhìn nhau, sáng loé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.