Tối muộn, Đồng Ngữ Lam một mình lê thê trên con phố vắng, hai mắt cô ngẩng lên nhìn trời cao, thỉnh thoảng lại chớp nhẹ mi một cái, trong lòng không khỏi thở dài.
Một thân một mình đứng giữa những bộn bề của cuộc sống, cô đột nhiên nhớ mẹ tới lạ, cũng khá lâu rồi cô chưa vào bệnh viện, cũng chẳng biết tình hình mẹ ra sao, mỗi lần nhớ mẹ, cô chỉ có thể lén lút gọi hỏi thăm tình hình qua y tá riêng được Đồng Vũ thuê để chăm sóc mẹ.
Ngọn đèn đường vàng he mờ nhạt giọi vào trong đôi mắt ngấn lệ của cô, đọng lại một chút hiu hắt khó tả.
“Đồng Ngữ Lam, tao chờ mày lâu lắm rồi đó.”
Đồng Bách Duật từ đâu lù lù xuất hiện trước mặt cô, ngáng đường, khuôn mặt anh ta tràn ngập tia đắc ý lại ẩn duật sự gian manh, nhất thời khiến cô có chút hoảng.
Đương muốn quay lưng bỏ trốn, đằng sau lưng cô bỗng nhiên có thêm hai gã đàn ông cao lớn khác xuất hiện, bọn chúng bao vây lấy cô, không cho cô có đường trốn thoát.
“Anh muốn gì?” Thở dài trong lòng, Đồng Ngữ Lam quắt mắt lại nhìn Đồng Bách Duật, nghiến răng nghiến lợi thốt nên câu từ đầy rẫy khó khăn.
“Mày đừng giả ngốc, một là nôn tiền ra, hai là hôm nay mày phải đi theo bọn tao.”
Ánh mắt Đồng Bách Duật nhuốm đầy tà khí, miệng khẽ cười lên một tiếng đầy man rợ, anh ta muốn xem thử, với Sở Mạc tiền quan trọng hay cô vợ nhỏ này quan trọng.
“Anh điên rồi, anh có biết đối đầu với Sở Mạc sẽ không có kết cục tốt hay không?”
Đồng Ngữ Lam nhắm mắt, điều hoà hơi thở, sau đó lại mở to hai mắt nhìn Đồng Bách Duật, cô thừa hiểu tính khí của anh ta, một khi chưa đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ không dừng lại.
“Tao không cần biết, thứ tao cần là tiền, mày có hiểu không?”
Nóng mặt đi tới, Đồng Bách Duật hung hăng túm lấy cổ áo Đồng Ngữ Lam, siết mạnh, khiến cô không thể nào thở nổi.
Bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, cô cố lấy hết chút sức lực yếu ớt còn sót lại nói lớn: “Anh có biết một khi chạm tới Sở Mạc cũng đồng nghĩa với việc Đồng Thị sẽ gặp nguy hay không?”
“Bản thân tao còn lo chưa xong, có thời gian đâu để quan tâm tới những thứ khác cơ chứ!” Đôi con ngươi của Đồng Bách Duật tối đen, hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào, anh ta trừng trợn nhìn cô, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy! “Ông già đó cứ giữ khư khư cái tập đoàn mục nát kia thì tự sinh tự diệt đi.”
“Á… buông tôi ra…” Cổ áo bị siết chặt khiến Đồng Ngữ Lam hít thở không thông, cô ra sức vùng vẫy, anh ta lập tức xoay người, ghì thân thể cô áp sát vào thân cây bạch quả, tấm lưng gầy gò của cô bị đụng trúng thân gỗ xù xì, trồi lên cảm giác đau nhức dữ dội. “Á…”
“Tao muốn xem xem trong mắt Sở Mạc mày quan trọng như thế nào?”
Hai mắt Đồng Bách Duật loé lên tia hiểm ác, dường như trong đầu anh ta đã có sẵn ý định tiếp theo sẽ làm gì.
Vào giây phút cô tuyệt vọng nhất, bất ngờ một thân ảnh cao lớn lao tới, nắm chặt lấy cổ tay Đồng Bách Duật, khiến anh ta dần nới lỏng tay, cô cũng dễ thở hơn nhiều.
“Sở Mạc…” Đồng Ngữ Lam nỉ non gọi thành tiếng.
Anh liếc nhìn cô một cái, một giây kế tiếp, liền thẳng thừng bẻ cụp khớp tay Đồng Bách Duật, ắc lên một tiếng, cổ tay anh ta liền biến dạng, cơn đau truyền tới khiến sắc mặt anh ta trắng bệch.
Hai gã đàn ông còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lên, song song cùng lúc tấn công Sở Mạc, anh điềm tĩnh ứng chiến, xoay người né tránh những cú đấm tới tấp, sau đó nhân cơ hội bọn chúng lơ là liền đá liên tiếp hai cái vào bụng, chỉ trong chớp nhoáng, cả ba tên đều bị anh hạ gục.
Đồng Ngữ Lam đột nhiên cảm giác choáng váng, lúc cô sắp ngã thì Sở Mạc liền lao như bay tới đỡ lấy, gương mặt anh tú lộ rõ tia sốt sắng. “Ngữ Lam… có sao không?”
Cơ thể cô mềm nhũn nằm gọn trên cánh tay săn khoẻ của anh, bàn tay còn lại của anh nắm chặt lấy cánh tay trắng trẻo của cô, dùng sức đỡ lấy cơ thể mảnh mai ấy, mặt đối mặt, cách nhau một khoảng rất gần, thời gian chững lại vài giây, cả hai trố mắt nhìn nhau trong kinh ngạc.
Giây phút ấy trong đáy mắt anh thấp thoáng một tia dịu dàng, bao nhiêu sự âm lãnh đều tuyệt nhiên biến mất. Một chút dịu dàng ấy của anh giống như thanh nam châm khổng lồ, mà hồn vía cô lại là thanh sắt to bự, vô thức hút chặt lấy nhau, không cách gì tách rời.
Có lẽ không ai trong họ có thể nhận ra là bản thân đã say đắm tới nhường nào.
“Chủ tịch… nên xử lý đám người này thế nào?”
Một giọng nam âm vang đánh tan đi bầu không khí tĩnh lặng, Sở Mạc chợt giật mình, đôi bàn tay cũng bị chệch hướng, nhanh chóng kéo cô đứng thẳng người dậy.
Đồng Ngữ Lam lo Sở Mạc sẽ vì chuyện của Đồng Bách Duật mà liên luỵ tới Đồng Thị, đến lúc đó Đồng Vũ nhất định sẽ không buông tha cho mẹ con cô, hơn nữa, hiện tại mẹ đang trong tay ông ta, cô tuyệt đối không thể làm càn.
“Sở Mạc, xin anh đừng truy cứu trách nhiệm tới Đồng Thị và Đồng gia…”
Sự khẩn thiết trong đôi mắt lấp lánh như sao đêm của cô khiến anh không khỏi động lòng, thậm chí còn trồi lên cảm giác tội lỗi, là anh đã hiểu nhầm cô.
“Được, anh hứa sẽ không rút vốn khỏi Đồng Thị.”
Dưới ánh đèn đường vàng nhàn nhạt, hai cặp mắt quắt lại nhìn nhau, đọng lại một chút suy tư, một chút cảm kích.
Trở về biệt thự đã khá muộn, Đồng Ngữ Lam cũng gục đầu sau ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, Sở Mạc vừa ngoái đầu sang nhìn, đương định đánh thức cô dậy, lại thoáng qua một chút không nỡ, nên đành thôi.
Anh lơ đễnh nhìn nửa gương mặt cắt ngang tựa thánh nữ của cô, làn mi dài cong vút, sống mũi nhấp nhô tựa dãy núi cao cao mờ ảo trong màn sương mịt mù, làn môi đỏ thắm mượt mà tựa như thanh sô-cô-la đậm đặc khiến người ta chỉ muốn há miệng cắn một miếng.
Cả người anh đột nhiên ngẩn ra như có luồng điện chạy qua, khiến trái tim băng giá của anh dần dần tan chảy.
Không, anh nhất định sẽ không thể rung động trước bất kì ai được nữa, tuyệt đối không thể!
Cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh, ngoài ra anh không thể có bất cứ tình cảm gì đối với cô.
Lắc lắc đầu đánh tan đi những suy nghĩ đáng sợ, Sở Mạc bước xuống xe, vòng sang phía đối diện, mở cửa, nhẹ nhàng bế bổng Đồng Ngữ Lam đi lên phòng.
Đặt cô nằm xuống giường, tiện tay kéo tấm chăn đắp lên người cô, nán lại một chốc, nhìn xoác qua gương mặt thanh thuần của cô, mỉm cười nhè nhẹ, rồi lặng lẽ trở về phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đồng Ngữ Lam bất chợt mở to hai mắt ra, bật người ngồi dậy, bàn tay liên tục vuốt vuốt nơi lồng ngực đang biểu tình thình thịch thình thịch, cả người cô chợt nóng ran như chứa lửa.
Vừa nãy cô không hề ngủ, chỉ là cô không đủ dũng khí mở mắt ra nhìn anh, nhưng cô thực không dám ngờ anh lại dịu dàng với mình như thế! Mọi thứ cứ như là một giấc mộng chiêm bao, không bao giờ có lại lần thứ hai nữa.