Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 23: Anh cố ý gài bẫy




Ánh nắng sáng sớm chiếu vào gian phòng, vẩy những tia vàng nhàn nhạt lên người cô, giống như thiên sứ, đọng lại sự thanh thuần như sương mai trong đôi mắt cô.
Sở Mạc dừng bước trước chân cầu thang, chầm chậm đưa mắt hướng sang phía bếp, chăm chú ngắm từng biểu tình trên gương mặt mỹ miều kia, không bỏ qua bất cứ hành động nào, thỉnh thoảng lại bất giác hé lên nụ cười ngốc một mình.
Anh không thể không thừa nhận, dáng vẻ lúc cô nấu nướng khiến người ta không khỏi mê luyến.
“Mình bị điên rồi sao?” Sở Mạc nguyền rủa thành tiếng, anh cực kì ghét cảm giác bị cảm xúc khống chế, con người anh trước giờ sống rất lý trí, vì sao cứ mỗi khi đứng trước mặt cô là không cách gì thanh tỉnh nổi, có đôi khi còn bị hớp hồn.
“Anh thức rồi sao? Bữa sáng tôi chuẩn bị sắp xong rồi đây.” Đúng lúc anh đương bối rối, một giọng nói nỉ non vang lên trong không gian lặng thinh, hai mắt cô vụt sáng nhìn về phía anh, làn môi hoa đào hiện lên nụ cười rực rỡ.
Thoạt qua trong mắt anh là những tia sáng toả ra từ trên người cô, cực kì chói loé, nhưng cũng không kém phần hấp dẫn, cô tựa như tiên nữ hạ phàm, mà xung quanh thân thể luôn toả ra ánh hào quang rực rỡ.
“Ờ…” Không muốn để cô nhìn ra sự bối rối, Sở Mạc liền quay mặt đi, gật đầu nhẹ, một đường thẳng bước tới ngồi trước bàn ăn.
Anh âm thầm nhìn theo bóng lưng cô, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ một, trong đáy mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, cả người anh loãng ra như bùn không trét nổi tường.
Thỉnh thoảng cô cứ có cảm giác là một đôi mắt đang nhìn mình, liền quay lại ngó nghiêng, nhưng thực kì lạ, mỗi lần như thế anh đều chuyến hướng sang làm những việc khác rất nhanh, hoàn toàn không cho cô có cơ hội bắt gặp.
Bặm chặt môi, kéo giãn cơ mặt, một giây sau đó, Đồng Ngữ Lam liền hé lên nụ cười tươi như hoa, trên tay bê đồ ăn, chân đi tới gần vị trí của Sở Mạc.
“Hôm nay là tôi cố tình thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng để cảm ơn anh vì hôm qua đã cứu tôi. Hi vọng anh sẽ không bắt tôi một mình xử lý hết đống đồ ăn này giống như lần trước nữa.”
Cô nỉ non thốt lên, ánh mắt khẩn thiết liên tục đảo qua lại giữa chỗ thức ăn trên bàn và bản mặt nghiêm túc thái quá của Sở Mạc, trong lòng tràn ngập sự âu lo.
Người đàn ông ấy mỗi khi đứng trước mọi việc đều tỏ ra vững vàng, không bao giờ hoảng loạn, vui không quá phẫn khích, buồn không để lộ liễu quá nhiều, nét mặt quanh năm đều mang theo sắc lạnh, khiến người ta không cách gì có thể tiến lại gần anh thêm một bước, cũng tuyệt đối không ai lớn gan mà tự dâng thân mình lên miệng cọp.
“Ngồi xuống ăn cùng đi.” Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, một giây sau đó, Sở Mạc liền cầm đôi đũa tre lên, gắp một miếng thức ăn chi vào bát, thấy Đồng Ngữ Lam vẫn đứng đờ đẫn như tạc tượng, liền ngước ánh mắt nghi hoặc lên nhìn cô.
Đồng Ngữ Lam tỏ ra không tin vào tai mình, nhíu mày khó hiểu nhìn anh một nhoáng mới phản ứng lại được. Cô hí hửng chạy sang phía đối diện, ngồi xuống, nụ cười trên môi càng trên nên nhuận sắc.
Sau bữa sáng, Sở Mạc chủ động đưa Đồng Ngữ Lam tới công ty, sự xuất hiện cùng lúc của hai người ở thang máy khiến trên dưới Dị Thừa trở nên hỗn loạn, tin đồn cô là vợ của anh càng thêm chắc chắn.
Nhìn thấy Sở Mạc đứng chờ trước cửa thang máy, tất thảy các nhân viên đều vô thức lùi về sau, Đồng Ngữ Lam thấy vậy cũng nhẹ nhàng cách xa anh một bước.
Thế nhưng, khoảng cách ấy nhanh chóng bị thu hẹp, thoạt nhiên cánh tay anh bất giác đưa về sau, túm lấy thẻ nhân viên treo trên cổ cô, mạnh tay kéo một cái, chỉ trong chớp nhoáng, thân thể cô liền bị cưỡng ép sát sàn sạt đứng ngay bên cạnh anh, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người có mặt.
Đúng lúc đó, thang máy mở toang cửa, Sở Mạc không nói không rằng liền kéo Đồng Ngữ Lam vào trong, cô bị bất ngờ đến mức không thể giữ vững thăng bằng, suýt thì bị ngã.
“Anh làm gì thế?” Mi tâm cô nhíu chặt, quắt ánh mắt sắc lẹm lên nhìn anh, trong lòng cảm thấy khó hiểu, tâm trạng của anh thay đổi nhanh như một cơn gió, thực khiến người ta ớn lạnh. Mới vài ngày trước anh còn ra sức mắng nhiếc rằng cô tham tiền, vậy mà hôm nay lại cố tình chèo kéo cô tới gần mình, anh có ý gì? Muốn tất thảy mọi người trong nhân viên trong công ty đều nhìn cô bằng con mắt kì thị sao? “Anh có thể đối với tôi bình thường giống như những người khác hay không? Ở công ty đừng tiết lộ mối quan hệ của chúng, được chứ!”
Hai mắt Đồng Ngữ Lam lấp lánh nhìn anh, nhưng đáp lại cô lại là cái nhìn sắc lạnh, không mấy bận tâm từ anh. Mép môi anh vểnh lên nụ cười thâm sâu, đôi con ngươi như hố sâu không thấy đáy, tựa hồ khiến người đối diện không cách gì đoán ra được anh đang nghĩ gì.
“Anh nói gì đi chứ?” Sự im lặng của anh khiến cô gần như phát cáu, máu gần như không lưu thông lên não nổi, sắc mặt đen thui như hòn than.
“Em muốn tôi nói gì? Nếu tôi nói không đồng ý thì sao?” Sở Mạc cuối cùng cũng phản ứng lại được, anh cau mày nhìn cô, trên mặt lộ rõ mấy phần mập mờ, mấy phần quỷ quyệt.
Đồng Ngữ Lam bị doạ hết hồn, đôi con ngươi giãn rộng hết mức nhìn anh, cả người cô cảm giác nóng như lò than, mồ hôi đang ròng ròng chảy trong lòng vậy.
“Tại sao?” Cô há hốc miệng mất nửa ngày mới có thể phản ứng lại được, trong ánh mắt cực kì mong chờ.
“Từ hôm nay trở đi em sẽ là thư kí riêng của tôi, bàn làm việc tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi, ngay bây giờ em có thể tới nhận việc, hoặc là em có thể quay về vị trí cũ hỏi quản lý rồi tới chỗ tôi sau cũng được.”
Sở Mạc không cao giọng nhưng từng câu từng chữ nặng ngàn cân đè lên ngực Đồng Ngữ Lam, khiến hơi thở cô không thông, cả người sững sờ như khúc gỗ.
“Anh có hỏi qua ý kiến tôi chưa? Dựa vào đâu chứ?” Đồng Ngữ Lam tức muốn điên người, ánh mắt cô trở nên tĩnh mịch, cô gần như có thể tưởng tượng ra được số phận bi thảm của bản thân trong thời gian sắp tới.
“Dựa vào việc tôi là sếp của em…” Sở Mạc rất điềm tĩnh, ánh mắt anh càng trở nên cao thâm, dáng vẻ cao cao tại thượng ấy của anh thực khiến cô chúa ghét, chỉ hận không thể lập tức đấm một phát lên bản mặt tràn đầu tự tin ấy!
“Tôi nghỉ việc…” Trong cơn tức giận cô không kìm được mà thốt lên.
“Được thôi! Em cứ bồi thường hai triệu đô là có thể rời đi.” Sở Mạc nhướng mày, mỉm cười tà ma đáp lại lời Đồng Ngữ Lam.
“Anh cố ý gài bẫy tôi…!” Cả người Đồng Ngữ Lam run lên lẩy bẩy, cô thấu hận nhìn người đàn ông phía đối diện, lửa hận trong mắt cô càng lúc càng nồng đậm.
Anh không nói gì, chỉ quắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô một cái rồi lập tức rời khỏi thang máy.
Một mình cô thẫn thờ tại chỗ, tức giận đá chân vào tường, cơn đau truyền tới khiến cô thức tỉnh, ác ma mãi mãi là ác ma, sẽ không bao giờ biến thành thiên sứ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.