Đồng Ngữ Lam tan ca khá muộn, cô cúi đầu tập trung cho công việc, tới lúc ngẩng mặt lên thì chỉ còn lại một mình độc tôn trong công ty, ngoài trời bóng đêm đã phủ kín.
Thở dài một tiếng trút bỏ muộn phiền, cô nhanh chóng gấp đống tài liệu đặt sang bên, với lấy túi xách và điện thoại, tắt đèn rời khỏi.
Dừng bước trước cửa Dị Thừa, hai mắt Đồng Ngữ Lam loé sáng, mi tâm nhíu chặt lại. “Anh Hạ Lăng, sao anh tới đây?”
Hạ Lăng chầm chậm đi tới, mép môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt anh ta trở nên sáng lấp lánh, không chớp không rời chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt Đồng Ngữ Lam.
“Lam Lam… em quên hôm nay là ngày gì sao?” Hạ Lăng theo bản năng ngước nhìn lên bầu trời, ghim điểm dừng lại nơi ánh trăng sáng, đọng lại chút âm trầm trong đáy mắt. “Hôm nay đã là mười lăm rồi.”
“Thời gian… đúng là nhanh thật.” Đồng Ngữ Lam mỉm cười không vui, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tuyệt mỹ, cô không ghét trăng, nhưng cũng chẳng thích trăng, vì mỗi khi trăng xuất hiện là lòng cô sẽ không được yên.
Chẳng biết từ bao giờ mà cứ mỗi đêm trăng tròn cô sẽ mơ thấy ác mộng, rồi lại mộng du đi khắp muôn nơi, ý thức cô dường như chết lâm sàn, hoàn toàn không có khả năng phản ứng lại, kể cả những lúc cô tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Cô đã từng gặp hàng trăm bác sĩ, trải qua hàng nghìn phương pháp chữa trị khác nhau, nhưng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Có một vị bác sĩ từng nói với cô: trong sách cổ có viết, tình yêu là một loại cảm xúc phức tạp, nhưng cũng là liều thuốc tốt nhất chữa trị mọi tâm bệnh, biết đâu một ngày nào đó, khi cô gặp được tình yêu của đời mình, lời nguyền muôn thủa sẽ tự động được hoá giải.
Có đôi lúc cô từng lầm tưởng Hạ Lăng là tình yêu của đời mình, nhưng thực chất khi ở bên anh, cô chẳng hề có bất cứ phản ứng gì cả. Có thể do cô đã sai, cũng có thể vì vị bác sĩ kia chưa đúng!
“Sở Mạc có biết về bệnh tình của em không?”
Hạ Lăng từ từ chuyển dời ánh mắt sang phía Đồng Ngữ Lam, đôi con ngươi chợt loé sáng, điềm tĩnh chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Không biết…”
Đồng Ngữ Lam cười nhẹ lắc đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi vầng trăng sáng, trong lòng chợt loé lên tia khổ sở. Thế giới hàng tỷ người, tại sao cứ phải sinh ra cô khác thường như thế?
“Hay là tối nay em tới nhà anh đi. Như thế anh sẽ tiện chăm sóc em.”
Hạ Lăng lo lắng nói, trong đôi con ngươi đọng lại một chút tĩnh mịch.
“Không cần đâu! Thân phận hiện giờ của em không tiện.”
Đồng Ngữ Lam cười khểnh một cái, trong lòng trồi lên tia chua xót. Cô hiện tại như người đừng giữa ngã ba đường, rẽ hướng nào cũng có lắm những chông gai. Nếu như cô đi cùng Hạ Lăng để Sở Mạc phát hiện ra nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng, với tình thế hiện tại mà cô trở về Sở gia, chỉ e là một mình khó lòng chống đỡ nổi với cơn ác mộng kinh hoàng. Cô thực sự rất sợ, sợ mỗi đêm trăng tròn phải ở một mình, như thế sẽ không có ai ngăn cản cô làm điều dại dột, cũng chẳng có ai cùng cô trải qua những thì giờ đáng sợ ấy.
“Lam Lam… giữa chúng ta mà em còn khách sáo như vậy sao?”
Hạ Lăng như bị đâm một nhát, đau đớn, anh ta không can tâm nắm lấy cổ tay cô, giọng nói nỉ non như thú con bị thương lo sợ mẹ bỏ rơi.
“Em không khách sáo, nhưng thực sự là không tiện.”
Tâm tình Đồng Ngữ Lam cũng chẳng thoải mái gì, nhìn ánh mắt bi thương của Hạ Lăng, lòng cô như thắt lại.
“Tôi nói sao em về muộn, thì ra là ở đây tư tình với thanh mai trúc mã sao?” Sở Mạc vì lo lắng cho Đồng Ngữ Lam mà cất công tới tận công ty tìm, vừa hay bắt gặp cảnh thân mật trước mắt.
Đồng Ngữ Lam giật mình, vội vàng bứt rời bàn tay Hạ Lăng ra khỏi, chầm chầm liếc mắt sang nhìn Sở Mạc, khoé mắt loé lên tia âu lo nghiêm túc. Đầu cô nhất thời trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do cho cuộc gặp này.
“Cái gì mà tư tình? Chúng tôi là bạn từ nhỏ muốn gặp nhau không được sao? Lam Lam là vợ anh, chứ không phải là tù nhân, em ấy cũng cần có những mối quan hệ khác.”
Hai mắt Hạ Lăng loé lên tia lửa, chỉ hận không thể đối cháy đi sự kiêu ngạo trên gương mặt Sở Mạc ngay lập tức.
“Đêm hôm khuya khoắt cố ý tới tận chỗ làm của vợ người khác còn không phải là có ý đồ xấu sao?”
Lời của Sở Mạc dành cho Hạ Lăng, nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn sang phía Đồng Ngữ Lam, trong đáy mắt loé lên tia tà ác, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, lại không tránh được ánh mắt của cô.
“Tối nay tôi muốn dẫn Lam Lam đi cùng mình.”
Thẳng thắn tới như vậy sao?
Hạ Lăng cũng lớn gan thật, dám cướp người của anh trắng trợn ngay trước mắt anh ư?
Đôi con ngươi Sở Mạc đọng lại một tia xám xịt, đôi lông mày cau lại tạo nên một đường thẳng tắp, anh tự tin bước tới đứng cạnh Đồng Ngữ Lam, chầm chậm khoác tay qua đôi vai đang run lẩy bẩy của cô, ôm thật chặt vào trong lòng.
“Muốn dẫn vợ tôi đi thì phải hỏi ý kiến của cô ấy trước đã…”
Lời nói mang mấy phần mập mờ, mấy phần quỷ quyệt, lại ẩn duật một tia doạ dẫm, ánh mắt Sở Mạc quắt tới liền khiến cả người cô lạnh giá.
Đồng Ngữ Lam thừa biết, một ngày cô còn có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh, thì cô tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay anh.
“Anh Hạ Lăng, anh cứ về trước đi, em tự lo cho mình được.”
Ánh mắt Đồng Ngữ Lam chắc nịch liếc nhìn Hạ Lăng, tận sâu trong đáy mắt loé lên tia van cầu, hi vọng anh ta sẽ không cố chấp thêm nữa, như thế chỉ càng khiến cô thêm khó xử.
“Được, có gì thì gọi cho anh.”
Hạ Lăng bất lực nhận thoả hiệp, hai mắt loé lên luồng ánh sáng đượm buồn nồng đậm, cổ họng nghẹn ngào chua xót, anh ta đành quay lưng trở về xe, lái đi.
Anh ta hối hận rồi, hối hận vì khi xưa đã chọn sự nghiệp mà rời bỏ cô. Nếu như ngày xưa anh ta không rời đi, thì cục diện câu chuyện hôm nay có khi nào sẽ khác đi không?
Suốt cả quãng đường trở về nhà, Đồng Ngữ Lam và Sở Mạc chẳng ai nói với ai câu gì, không khí trở nên ngột ngạt, hơi thở có khả năng đóng băng tất cả mọi thứ lại.
Đêm hôm ấy đối với Đồng Ngữ Lam dài thật dài, dài đằng đẵng như cả một thế kỉ đã trôi qua, trời vẫn chưa hửng sáng.
Cho dù, cô đã cố gắng đi đi lại lại trong phòng nhưng vẫn không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ bộc phát, hai mắt cô cứ nhắm tít lại, không còn cách nào khác cô đành tự bấu víu vào da thịt, tạo nên những cơn đau nhằm đánh thức thần trí mơ hồ thanh tỉnh, nhưng kì thực là vô dụng.
Thở dài trong lòng, cô đành đi xuống lầu, mang tất cả đá lạnh bỏ vào xô, cắn răng cắn lợi ngâm chân vào trong đó, cảm giác cóng buốt khiến cô kinh sợ, nhưng cũng chẳng thấm thía gì so với cơn ác mộng hằng đêm trăng tròn.
Thỉnh thoảng lại xuýt xoa đưa chân lên cao, mỗi khi buồn ngủ lại hạ chân vào xô đá, cứ như thế cô đành tự hành hạ mình, khổ sở biết bao nhiêu.