Sở Mạc không ngủ được muốn xuống nhà uống nước, chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang, đi dần tới bàn trong phòng khách, bất ngờ một vật thể nghiêng tới, ôm chầm lấy thắt lưng anh, trong không gian phát lên tiếng động u ám, khiến anh giật nảy người.
“Á… á…á…”
Tiếng hét thất thanh khiến Đồng Ngữ Lam tỉnh ngủ, hai mắt cô mở tròn ngước nhìn lên, chớp nhoáng, ánh đèn điện sáng trưng, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ ngồi đây làm gì?”
Sở Mạc hung hăng hất văng cánh tay Đồng Ngữ Lam ra khỏi người mình, sắc mặt xám đen dần dần khôi phục thần khí, quắt ánh mắt nghi hoặc sang nhìn cô.
“Chẳng phải anh cũng đang ở đây sao?”
Cái lạnh truyền tới từ đôi bàn chân Đồng Ngữ Lam, cảm giác tê tê rát rát, khiến cả người cô mềm nhũn ra, đôi bờ mi cụp sâu xuống, chầm chậm nhấc chân ra khỏi xô nước đá lạnh ngắt.
“Tôi khát nước, còn cô, đang làm gì thế?”
Mi tâm Sở Mạc nhíu chặt, chằm chằm nhìn xô nước lạnh không khỏi rùng mình.
“Do tôi buồn ngủ nhưng không thể ngủ nên mới phải ngâm chân vào nước đá. Kết quả thì anh thấy rồi đó, tôi vẫn bị ngủ quên… hihi…”
Trong mắt Đồng Ngữ Lam loé lên tia châm chọc, lại đọng lại chút buồn thương, mỗi tháng một lần, mỗi năm mười hai lần, mười chín năm qua cô đều phải sống trong thảm cảnh như thế!
“Cô bị bệnh à?”
Sở Mạc có ý coi thường, một giây sau đó, anh liền quay người rót nước ra ly, ừng ực uống một hơi.
“Đúng thế!” Mỉm cười đắng buốt, Đồng Ngữ Lam phân trần. “Từ nhỏ tôi đã mắc phải căn bệnh mộng du mỗi đêm trăng tròn, vì thế tôi chỉ có hai lựa chọn, một là ngủ chung với ác mộng, hai là tìm mọi cách để bản thân thức trắng. Nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng đã quá chán ghét những cơn ác mộng đáng sợ kia, cho nên hôm nay mới chọn cách không ngủ.”
Thanh âm khản đặc, mang một tia đau khổ, khoé mắt Đồng Ngữ Lam cay cay, cô đã cố gắng để chôn giấu bao cảm xúc lại trong lòng, nhưng không cách nào kiềm chế nổi, tất cả chúng tựa như cái lò xo, nén lâu ngày rồi cũng đến lúc bật ra.
Mọi hành động của Sở Mạc đột ngột ngưng lại, ly nước nâng lên trên không rồi lại hạ xuống, anh sững sờ quay sang nhìn cô. Anh cứ tưởng căn bệnh quái dị ấy chỉ có trong phim, hoá ra còn tồn tại ngoài đời thực.
“Cho dù thế cô cũng không thể tự hành hạ mình chứ!”
Trong lòng Sở Mạc trồi lên chút xót xa, trong đáy mắt đọng lại chút thương cảm sâu sắc, nét mặt lạnh tanh của anh thoáng chốc loãng ra, ẩn duật một tia dịu dàng trên gương mặt tuấn lãng.
“Anh không biết ác mộng đó đáng sợ tới nhường nào đâu! Tôi như biến thành một con ác quỷ vậy, có thể làm bị thương chính mình hoặc những người xung quanh.”
Cô như tự cầm dao đâm vào tim mình, mỗi lần nghĩ tới cảnh tưởng hoang tàn sau một đêm càn phá của mình, lòng cô đột nhiên co rúm lại, hai hàng nước mắt lạnh tanh rơi dài trên đôi gò má nóng hổi.
Hiếm ai biết về căn bệnh của cô, cũng chẳng ai hiểu thấu cô trải qua những gì. Vốn dĩ, cô cũng chẳng hề muốn anh biết được, nhưng, cô thừa hiểu rõ, bản thân không thể trốn tránh, vì thời gian cô sống ở Sở gia đương còn rất dài, sớm muộn gì sự thật cũng bị lột tẩy. Theo như kinh nghiệm mấy mươi năm lăn lộn trên thương trường xã hội, cô ngộ ra một chân lý, chờ bị người khác lột tẩy, chi bằng tự mình thú tội, như thế sẽ nhận được khoan hồng.
“Đi thôi!” Sở Mạc nói xong liền rời bước đi khỏi.
“Đi đâu?” Đồng Ngữ Lam ngơ ngác hỏi lại, hai mắt chợt loé lên.
“Lên phòng ngủ. Tôi canh giúp cô.” Anh không ngoái đầu, chỉ vứt lại mấy câu chữ lạnh tanh dành cho Đồng Ngữ Lam.
Trong khi Đồng Ngữ Lam nằm trên giường, với tư thế chuẩn bị ngủ, thì Sở Mạc kéo ghế ngồi ngay bên cạnh. Thấy cô vẫn do dự, anh liền lên tiếng: “Mau ngủ đi, chờ tới khi cô không gặp vấn đề gì nữa thì tôi mới rời đi.”
“Ừm…” Cô mở to hai mắt nhìn anh, liền bị sự dịu dàng trong mắt anh doạ cho giật mình, một giây kế tiếp, cô liền khép đôi bờ mi lại, yên tâm chìm vào trong giấc ngủ say.
Lúc anh định rời đi, bất ngờ một bàn tay lướt tới, nắm chặt lấy cổ tay anh, trong vô thức nỉ non thành tiếng.
“Đừng đi mà, tôi sợ…”
Anh dừng bước, chăm chăm nhìn gương mặt thanh thuần trước mắt, đôi con ngươi đọng lại cỗ cảm thương sâu sắc, chầm chậm trở lại vị trí ban đầu.
Yên lặng được một lúc, Đồng Ngữ Lam lại gào lên: “Đừng lại gần tôi… đừng…”
Không để Sở Mạc có cơ hội chuẩn bị, cô liền nghiến răng cắn lên cánh tay anh, trên làn da trắng mịn, nhanh chóng để lại dấu răng đều tăm tắp, cơn đau truyền tới khiến sắc mặt Sở Mạc tái bệch, cau mày nhăn nhúm lại.
“Đừng sợ… có tôi đây, mau buông ra… Ngữ Lam… ngoan… nghe lời… ngủ đi.”
Sở Mạc cắn chặt cơn đau, cố gắng nỉ non thốt lên mấy chữ đầy khó khăn.
Đồng Ngữ Lam từ từ nhả vết cắn ra, cả người mềm nhũn như người không xương, chầm chậm nằm ngửa xuống giường. Sở Mạc chu môi thổi phù một hơi đầy nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô ra khỏi mình.
Ra ngoài một thoáng rồi quay lại, Sở Mạc đi tới ngồi xuống cạnh Đồng Ngữ Lam, dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán nhấp nhô, trong lòng anh thỉnh thoảng lại trồi lên chút xót xa.
Đặt khăn sang bên, Sở Mạc nâng bàn tay vuốt ve lên đôi gò má mềm mại của cô, chầm chậm đi xuống cằm cổ, ngoắt lên sống mũi cao Tây, ánh mắt anh ẩn duật tham vọng chiếm hữu, mép môi lặng lẽ hé lên nụ cười gian manh.
Có lẽ, đó là khoảng thời gian ít ỏi anh được sống đúng với cảm xúc của chính mình.
Đan chặt bàn tay vào năm ngón tay cô, anh nghiêng đầu ngủ gục bên cạnh giường, suốt cả đêm hôm ấy anh không hề rời đi, luôn âm thầm kề kề bên cô, mỗi lần cô bị giật mình choàng tỉnh, anh liền nhẹ nhàng dỗ dành cô chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Bóng đêm như chứa đầy phép thuật, biến anh thoát xác trở thành một con người ấm áp vô biên, bao nhiêu sự dịu dàng anh đều dành hết cho cô, tấm chân tình đã chết lặng từ lâu trong anh cũng đột nhiên trỗi dậy, đặt hết lên trên người cô.
Sớm mai, tia nắng tinh nghịch giọi qua khe cửa, chiếu thắng tới gương mặt tuấn mỹ bất phàm, đọng lại một tia rực rỡ trên làn môi thơm mềm.
Đồng Ngữ Lam chậm rãi mở to hai mắt, cảm giác được từ bàn tay mình truyền tới một luồng hơi ấm, cô liền quay sang nhìn, bất giác bị góc mặt cắt ngang của Sở Mạc làm cho mê luyến.
Dưới ánh nắng ban mai vàng nhàn nhạt, gương mặt anh càng trở nên tuyệt mỹ, vốn dĩ chẳng hề có góc chết, nay lại càng trở nên nhuận màu, sự pha trộn hài hoà giữa sự tinh xảo của làn da trắng mịn kết hợp cùng sắc nắng vàng tươi, tạo nên một mỹ cảnh nhân gian cực kì toàn vẹn. Cô cứ mê đắm không rời, trong lòng truyền tới một tia tham vọng, mong là thời gian sẽ chết tại khoảnh khắc này, để cô mãi mãi được chiêm ngưỡng sắc trai tuyệt hảo trước mặt.
Làn mi cong vút của anh chớp động, chầm chậm mở mắt ra, điều đầu tiên lọt vào trong ánh mắt anh là gương mặt thanh thuần của cô cùng nụ cười tựa như thiên thần, tất cả hiện lên thật mờ nhạt, khiến anh cứ ngỡ chỉ là mơ.
“Chào buổi sáng…” Thanh âm ngọt ngào như ly rượu vang thượng đẳng, trong trẻo như giọt sương ban mai, ánh mắt cô tĩnh lặng, chờ đợi phản ứng từ anh.
“Chào…” Sở Mạc giật mình ngồi thẳng người dậy, vội vã thu tay về, sắc mặt nhanh chóng trở về trạng thái cao lãnh, tuyệt đối không muốn bất cứ ai tới gần mình. “Cô đã không sao rồi thì tôi đi trước đây!”
Đồng Ngữ Lam nhìn theo bóng lưng Sở Mạc dần xa khuất, cõi lòng loé lên tia mất mát, cảm giác như có được lại như không, mọi thứ gần ngay trước mắt nhưng lại nằm ngoài tầm tay với.