Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 28: Âm thầm lo lắng




“Ngày tôi lên làm bà chủ cũng sẽ là ngày cô cuốn gói ra khỏi Dị Thừa.”
Giang Mỹ Lệ giận tím mặt, lời nói bắt đầu không có kiểm soát, hai mắt sáng choang nhìn Đồng Ngữ Lam, tựa hồ như chỉ hận không thể lập tức đốt cháy đi sự tự tin trong mắt cô.
Nhưng, cô ta đâu biết rằng, Đồng Ngữ Lam đã gặp vô số hạng người, từng nghe đủ lời khinh bỉ, tầm cỡ như Giang Mỹ Lệ nào phải đối thủ của cô.
“Ảo tưởng.” Cười nhạt thành tiếng, Đồng Ngữ Lam thong thả nâng ly rượu lên uống một ngụm, chớp mi một cái, cô liền quắt ánh mắt sắc lạnh sang nhìn giang Mỹ lệ. “Lỡ như chủ tịch có vợ rồi thì sao? Hửm…”
“Không thể nào.”
Sắc mặt Giang Mỹ Lệ trong thoáng chốc tái bệch, ấn đường nhăn lại thành một mảng tối tăm, từ tận đáy lòng trồi lên cảm giác âu lo nghiêm túc.
Từ trước tới nay, ngoài những người thân cận với Sở Mạc ra thì không một ai có thể biết về đời tư của sếp. Vì thế mà lời đồn trong Dị Thừa chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí là mỗi ngày sẽ có một phỏng đoán mới mẻ về mối quan hệ cá nhân của anh. Anh cũng mặc nhiên chẳng bỏ vào tai, cũng không có ý định công cáo bất cứ thứ gì. Đối với anh, lời đồn chỉ như gió thoảng qua, trời quang mây tạnh thì gió tự ắt sẽ ngừng, vì vậy anh chẳng bao giờ bỏ thừa thời gian ra giải thích dù cho đó là hiểu nhầm.
“Xem ra tin tức của cô cũng chỉ nông cạn tới thế!”
Trong mắt Đồng Ngữ Lam loé lên tia châm chọc, mép môi thỉnh thoảng lại cong lên như vừa cười, liên tục lắc qua lại ly rượu trên tay.
“Ý cô là gì?”
Giang Mỹ Lệ có linh cảm không lành, hai mắt mở to ra nhìn Đồng Ngữ Lam.
Thoạt qua trong mắt cô có ý cười, một giây sau đó liền lặp lại sự nghiêm túc, lắc đầu hai cái liên tiếp. “Không có ý gì.”
Bầu không khí đột nhiên bị một luồng khí lạnh cắt ngang, hai người đàn ông lịch thiệp chầm chậm từ cửa đi vào. Hai người mang hai sắc thái biểu cảm khác nhau, nhưng thần thái tuyệt đối không phải tầm thường. Một Âu Dương Vũ như mùa xuân toả nắng ấm áp, một Sở Mạc âm lãnh như mùa đông đầy tuyết nhưng lại tạo nên khí thế hút người, trở nên nổi bật trong mắt người đối diện.
Đúng lúc đó, chuông tin nhắn của Đồng Ngữ Lam vang lên, cô đang lúi húi đọc, sắc mặt dần trở nên đen thui, đôi mắt hoa đào híp lại.
“Tao cần gấp năm mươi triệu đô la, số phận của mẹ mày phụ thuộc vào mày đó.”
Cả người cô toát lên hơi lạnh, nắm chặt lấy thân ly rượu trên tay, trong mắt loé lên tia thống hận sâu sắc.
Tim cô vừa bị đâm một nhát, đau đớn, ba ruột ép hôn cô còn chưa đủ, giờ này lại lấy mẹ ra chèn ép cô, rốt cuộc ông ta muốn thấy cô như thế nào mới vừa lòng?
Cứ như thế thần trí cô bị cuỗn đi mất, ngay cả lúc Sở Mạc đi tới ngồi xuống bên cạnh cũng chẳng hay chẳng biết, cô liên tục rót rượu ra ly, uống cạn.
Trong khi mọi cô gái xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt ganh tỵ, thì cô lại trở nên vô cảm, rõ ràng chẳng bận tâm tới sự tồn tại của Sở Mạc, nhưng, sẽ không một ai biết được lòng cô đang bão tố như thế nào!
Lý Lam thoạt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhu tình mà Sở Mạc trộm nhìn Đồng Ngữ Lam, đôi con ngươi của cô ấy bất giác sáng lên, giống như không dám tin vào mắt mình.
Còn cô lại lặng thing dốc rượu lên uống, chẳng thèm bận tâm tới biểu tình của những người xung quanh.
Bữa tiệc trở nên lắng đọng nhiều thứ cảm xúc hỗn độn, đi theo sau đó là những điều tiếng nổ ra, chủ tịch Sở trước nay đều không có hứng thú tham hoạt động của công ty, cớ sao hôm nay lại xuất hiện?
Chẳng lẽ vì người đặc biệt?
Tuy nhiên, lời đồn chỉ dừng lại là lời đồn, không ai to gan dám tìm hiểu sâu về đời tư của sếp cả.
Đồng Ngữ Lam ngà ngà say chống tay đứng dậy, chậm rãi rời khỏi bàn, hướng ra phía nhà vệ sinh, vài giây sau đó, Sở Mạc không an tâm cũng rời đi theo cô. Điều đó khiến tất thảy những người có mặt đều nổ đom đóm mắt trầm trồ, liếc ánh mắt khó hiểu nhìn nhau.
“Sếp Vũ… Có phải sếp Mạc để ý tới Ngữ Lam không?”
Một người trong số đông mạnh dạn hỏi Âu Dương Vũ, anh ta thường ngày tỏ ra không quá thiển cẩn, vì thế khoảng cách giữa anh ta và nhân viên không xa lắm, thỉnh thoảng lại có người hỏi anh ta về chuyện riêng của Sở Mạc, nhưng anh ta đều tìm cớ lảng tránh. Truyện Full
“Mắt là của anh ấy, trái tim cũng là của anh ấy, tôi làm sao đoán ra được anh ấy nghĩ gì. Mọi người bớt sân si chuyện riêng của sếp đi, tập trung làm công việc của mình cho thật tốt.”
Thanh âm như tiếng đèn réo rắt, âm điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang một sức mạnh cực lớn, thành công đánh bay đi những lời đàm tiếu xung quanh.
Đồng Ngữ Lam thẫn thờ đứng trước bồn rửa tay, xả nước lênh láng, đôi con ngươi cụp sâu xuống, giống như muốn khóc nhưng lại chẳng thể rơi được giọt nước mắt nào, sự sầu ưu in rõ mồn một trong hai mắt cô.
Sở Mạc đứng trước cửa chờ rất lâu nhưng mãi chẳng thấy cô trở ra, lòng nóng như lửa đốt, anh liền liều mạng xông vào nhà vệ sinh nữ, rất nhiều người nhìn thấy anh liền hét toáng lên hai chữ “biến thái”, anh cũng không bận tâm, sốt ruột tìm kiếm Đồng Ngữ Lam.
Quắt mắt nhìn xung quanh, anh dừng mắt tại vị trí cô gái đang đờ đẫn đứng trước bồn rửa, hai mắt anh loé sáng, chớp mi một cái, anh liền chạy tới nắm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài.
“Sở Mạc, sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ?”
Đồng Ngữ Lam lúc này mới lấy lại được hồn vía, ngỡ ngàng trước sự xuất hiện bất thình lình của Sở Mạc, lại càng kinh hồn khi anh xông vào nhà vệ sinh nữ để kéo cô ra ngoài.
“Còn không phải sợ em chết trong đó sao?” Thanh âm mang vài phần hiu hắt, đọng lại chút âu lo nghiêm túc, dừng chân lại trước hành lang, anh bức bí dồn nén cô vào tường, đưa thân thể mình ra làm lá chắn, không cho cô có cơ hội tẩu trốn. Khom lưng cúi đầu, anh đặt tư thế giống như muốn hôn, mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, rất nguy hiểm, hai mắt nhìn trực diện vào đôi con ngươi của cô, giống như muốn xuyên thấu linh hồn của cô vậy. “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Câu hỏi của Sở Mạc khiến Đồng Ngữ Lam giật mình, sắc mặt cô tái hẳn đi, hai mắt trố tròn như người mất hồn, cô sẽ phải mở lời như thế nào để nói với anh về chuyện Đồng Vũ muốn?
Vốn dĩ anh đã sẵn có định kiến cho rằng cô là người phụ nữ tham tiền, nếu bây giờ cô còn mở lời nói về khoản tiền đầu mà Đồng Vũ yêu cầu, thì có phải trong mắt anh cô sẽ trở thành loại người chẳng ra gì không?
Chẳng hiểu sao giờ phút ấy cô lại rất sợ, sợ bản thân sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh…!
Hai mắt cô đọng lại một tia âm trầm, chớp mi một cái, cô liền nhoẻn môi cười cười, lia lịa lắc đầu. “Không có chuyện gì cả.”
“Vậy sao lại uống nhiều rượu như thế?”
Sở Mạc nhanh tay đón đầu cơ thể Đồng Ngữ Lam, đỡ lấy, trong mắt anh ẩn duật một tia oán trách, một chút đau lòng.
“Vì nó ngon…” Đồng Ngữ Lam bị hút hồn, chững lại khoảng vài giây nhìn anh mê đắm, thần trí mơ mơ hồ hồ trong phút chốc được thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.