Biệt thự Sở gia một lần nữa rơi vào yên tĩnh, áp lực khiến lòng người bất an.
Đồng Ngữ Lam được dẫn tới gian phòng rộng lớn trên lầu ba, bên trong đó có vô vàn mẫu thiết kế hàng đầu trên thế giới, không chỉ có vậy, mà phụ kiện như dày dép, túi xách, trang sức, mỹ phẩm đều là loại thượng hạng nhất, người thường khó lòng mua được.
Kinh ngạc liếc nhìn xung quanh, trong đầu cô trồi lên suy nghĩ: Sở Mạc nuôi bồ nhí sao?
Tay bưng miệng há hốc, đôi mắt lấp lánh xoe tròn, lòng hả dạ trồi lên ý nghĩ, nếu như điều đó là thật thì cô có thể nhân cơ hội này để huỷ hôn, đúng là vẹn cả đôi đường.
Miệng nhếch lên nụ cười sung sướng, Đồng Ngữ Lam tò mò hỏi tiểu Thanh đang đứng bên cạnh.
“Tiểu Thanh, có người phụ nữ nào đã từng sống ở đây sao?”
Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, ẩn duật bên trong đó là sự tò mò, Đồng Ngữ Lam đá nheo mắt, chăm chăm nhìn tiểu Thanh, chờ đợi câu trả lời.
“Em chưa từng thấy Sở thiếu gia dẫn người phụ nữ nào khác ngoài Sở thiếu phu nhân về đây cả.”
Lời của tiểu Thanh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đồng Ngữ Lam, khiến cô bàng hoàng tỉnh mộng, nụ cười trên môi tuyệt nhiên biến mất, sắc mặt lập tức chìm vào màu xám xịt.
Không có sao?
Không có mà chuẩn bị một thiên đường quần áo phụ nữ thế này…
Cô không tin là Sở Mạc không có…
Không những có mà còn rất giỏi giấu giếm…
“Tiểu Thanh, em cứ mạnh dạn nói ra sự thật đi, không phải sợ gì hết.”
Câu hỏi khiến tiểu Thanh hết hồn, có ai mà lại mong là chồng mình ngoại tình cơ chứ!
Chắc là trên đời này chỉ có duy nhất Sở thiếu phu nhân.
“Sự thật gì? Em muốn biết điều gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Thanh âm lạnh lùng bay vào tai Đồng Ngữ Lam, khiến cô sượng người, hai chân cứng đờ không thể rục rịch, cảm giác như toàn thân bị cái lạnh đóng băng.
Chầm chậm ngoảnh mặt lại, ánh mắt sáng quắt nhìn người đàn ông lịch lãm ở cửa, miệng cố cười nhưng cười không nổi, sự bối rối hoàn hoàn toàn hạ gục cô.
Sở Mạc sải chân bước tới gần, nhờ đôi chân dài thượt mà chẳng mấy chốc anh đã đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn, gương mặt lạnh không những không bị thuyên giảm mà còn đặc quánh thêm. Cô thừa nhận, cứ mỗi khi đứng trước người đàn ông này, là cô không cách nào tỉnh táo nổi, bao nhiêu khí thế đều bị đánh cho bay màu.
Đôi lông mày rậm của Sở Mạc nhướn lên, ý muốn nói Đồng Ngữ Lam đặt câu hỏi.
Kì thực, cô có rất nhiều vấn đề, nhưng lại không tài nào mở miệng được, như bị sợi tơ quấn quanh não, lắp bắp mãi chẳng thành câu. “Tôi… tôi…”
“Tiểu Thanh, cô ra ngoài trước đi, tôi có điều muốn nói riêng với thiếu phu nhân.”
Thanh âm nghe thực quỷ dị, sự bất an khiến lòng Đồng Ngữ Lam trồi lên dự cảm xấu, hiện tại, cô rất muốn quay lưng bỏ chạy, cách thật xa người đàn ông cao lãnh trước mặt. “Tiểu Thanh, đừng đi mà.”
Tiếng mở cửa ra rồi đóng cửa lại liên tiếp vang lên, bóng dáng tiểu Thanh đã xa khuất, Sở Mạc lại từng bước tiến sát hơn về phía Đồng Ngữ Lam, cô sợ đến xanh mặt. “Anh… muốn làm gì?”
Đôi con ngươi của Sở Mạc sắc như chim ưng, ẩn duật một màu đen không nhìn thấy đáy, tựa hồ như có ma lực hút sinh khí người đối diện vào trong, khiến cô bị mất hết khả năng kháng cự, tuyệt nhiên không còn cách gì để thoát ra khỏi sự hung hăng của anh.
Từng bước tiến gần về phía cô, anh như mãng xà khổng lồ đang rình rập con mồi, cảm giác như chỉ cần một chút sơ sảy, cô sẽ biến mất không để lại dấu vết.
“Không phải cô muốn nghe giải thích sao?”
Lời anh đầy ma mãnh, như luồng băng ập tới cơ thể yếu ớt của cô, đè nặng lên trái tim đang đập loạn nhịp, áp chế đi chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong cô.
“Không… tôi không muốn nghe gì cả.”
Ngoan ngoãn như vậy là tốt…
Mép môi Sở Mạc nhếch lên nụ cười man rợ, khi anh cười trông còn đáng sợ hơn, nhưng dũng khí của anh lại đáng được vỗ tay tán thưởng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhìn vào linh hồn của cô vậy.
“Mau đi thay đồ.”
Sở Mạc cao thâm nói khiến Đồng Ngữ Lam nhất thời lơ mơ, cả người như đang bước đi trong bóng tối, sợ đến kinh hồn bạt vía.
Bối rối quay lưng, Đồng Ngữ Lam chọn cho mình sét đầm dạ hồi màu xanh ngọc lấp lánh, phần trên hở vai để lộ ra chiếc xương quai xanh quyến rũ, phần dưới cắt xẻ tà, giúp cô khoe trọn đôi chân trần trắng mịn. Cứ như bộ đầm này sinh ra để giành cho cô, hợp đến từng chi tiết nhỏ.
“Tôi xong rồi.”
Ngồi ở ghế sô pha đọc báo, Sở Mạc mới ngẩng đầu đã được phen hú hồn, biến thân của Đồng Ngữ Lam chẳng khác gì lọ lem trong cổ tích, dáng dấp mới lạ này, thật người ta mê say đến lạ.
Không rõ ở Đồng gia cô sống thế nào, trông cũng đâu phải kiểu người mù tịt về thời trang, mà sao lần đầu gặp mặt lại có cảm giác nhếch nhác tới thế, nhưng dáng vẻ hiện tại cũng không tệ, tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng miễn cưỡng xếp được vào hàng ngũ tiểu thư đài cát.
“Không tệ! Đi thôi!”
Đặt cuốn báo xuống bàn, Sở Mạc đứng dậy rời bước đi ra phía cửa, không thể không thừa nhận, sự thanh thuần trong mắt cô rất dễ thu phục lòng người, và anh cũng không ngoại lệ. Ban nãy, anh loáng thoáng bước vào cửa sổ tâm hồn cô, như người phiêu diêu trong mộng cảnh.
“Này, Sở Mạc, không tệ là như nào. Anh nói rõ hơn đi.”
Tuy mang trên mình cái mác tiểu thư Đồng gia nhưng Đồng Ngữ Lam nào đã từng tham gia tiệc tùng hoành tráng bao giờ. Cho nên lòng cô luôn nơm nớp lo sợ, tệ hơn nữa là giờ cô đang mang danh Sở thiếu phu nhân, nếu khuất tất làm ra điều gì mất mặt thì cuộc sống ở Sở gia sau này sẽ như hổ rình mồi, không bao giờ được yên ổn.
Điều đáng lo trước mắt, là cô không quen đi giày cao gót, dù đã chọn đôi đế thấp nhất, nhưng cảm giác vẫn không giữ nổi thăng bằng, bập bõm bám vào thành cầu thang nhích từng bước một như trẻ tập đi, Đồng Ngữ Lam cảm giác thật thảm hoạ.
Nếu biết trước có ngày hôm nay thì cô đã thường xuyên đi cao gót hơn, giờ nước đến chân mới nhảy, thì đã không kịp nữa rồi.
“Sao thế?”
Sở Mạc đột ngột quay lại, nhìn dáng vẻ của Đồng Ngữ Lam chỉ có thể lắc đầu, anh không hiểu vì sao cô có thể tồn tại được trong Đồng gia lâu như thế? Tuy không phải tài phiệt lớn nhưng nhà họ Đồng ít nhiều gì cũng có chút tiếng tăm, mà vì sao lại đào tạo ra đứa con gái vô dụng như cô được chứ?
“Tôi… không quen mang dày cao gót. Có thể để tôi đi giày thể thao, tới nơi rồi thay không?”
Trên gương mặt kiều diễm loé lên tia van xin, Đồng Ngữ Lam thực sự hết cách, mi mắt buồn rầu cụp xuống, đôi má phúng phính đáng yêu.
“Được rồi, mau thay đi, với tốc độ rùa bò này của cô chắc là đến khi tiệc tàn cũng chưa tới nơi.”
Sở Mạc thừa nhận là anh bị sức hút của cô mê luyến mà mềm lòng. Cảm giác này đã lâu lắm rồi mới lặp lại, thực là kì lạ…