Đồng Ngữ Lam ôm cơn tức trở lại phòng ăn, giận dữ đổ hết chỗ thức ăn trên bàn vào thùng rác, thu dọn chén bát mang đi rửa.
“Không biết do em bị điên hay là não anh có vấn đề nữa. Sở Mạc… nếu em còn nấu ăn cho anh thêm một lần nào nữa thì em sẽ là con anh.”
Thanh âm gằn lên đầy giận dữ, đôi con ngươi cô đọng lại một tia âm trầm, hai tay liên tục chà chà mạnh lên chiếc bát làm bằng sứ, giống như cô đang muốn bóp nát đồ vật cứng đầu kia vậy.
Có đôi lúc cô cứ ngỡ là mình hiểu Sở Mạc đôi chút, nhưng thực ra cô lại chẳng hiểu gì về anh cả. Con người anh lúc nóng lúc lạnh, lúc trở nên dịu dàng lúc lại như ác ma nhe ra bộ vuốt đáng sợ, lúc khiến người ta an tâm, có lúc lại làm cho người ta không thể nào yên ổn nổi. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?
Nếu như cô có làm gì sai thì anh cứ nói thẳng, không phải hơn sao?
Cứ lặng thing chưng ra bản mặt xưng xỉa đó, có bức cô đến chết cũng không thể nào đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Đồng Ngữ Lam lặng lẽ trở về phòng, tới đầu cầu thang, vừa hay đúng lúc gặp Sở Mạc định ra khỏi phòng.
“Anh…”
Đồng Ngữ Lam mới chỉ vừa uốn lưỡi còn chưa kịp thốt nên câu, Sở Mạc đã lạnh nhạt lướt qua người cô, không một cái quay đầu, cũng không thèm đếm xỉa tới cô đang định nói gì.
Cô tức muốn điên người, ban sáng còn tốt tính lắm cơ mà, sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy! Dẫm chân đành đạch trên mặt sàn ba cái, cô xoay người lao vào phòng, đóng “rầm” cửa lại.
Sở Mạc xuống cầu thang, đi thẳng vào bếp, đương lúc định rót ra ly nước để uống thì vô tình nhìn thấy chỗ thức ăn trong thùng rác, anh trương mắt nhìn rất lâu, cũng không thể nào hiểu nổi rằng cô đang quan tâm anh thật, hay chỉ là muốn moi tin tức từ anh. Dù sao cô cũng đã nhận tiền của Chu Nhược Loan rồi, không phải sao?
Gương mặt tuấn mỹ đọng lại nét sầu ưu, trong lòng anh nảy sinh một thứ cảm xúc chua xót mơ hồ, đương nhiên đó chỉ là cảm giác rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như một giọt sương đọng trên lá sen rơi xuống hồ, nhưng mặt hồ không hề xao động, mà chỉ có con sóng ngầm dưới đáy hồ.
Suốt cả đêm hôm đó, Sở Mạc và Đồng Ngữ Lam đều trằn trọc mãi không ngủ được, bất giác lại xoay về phía nhau, tuy khoảng cách bị kéo giãn thông qua một bức tường kín bưng, nhưng dường như họ có thể cảm nhận thấy từng hơi thở của đối phương.
Khoảng cách xa nhất của một tình yêu không phải là hàng ngàn hải lý xa xôi, mà là ở trước mặt nhau, tưởng chừng khoảng cách đã rất gần, nhưng lại chẳng thể nào với tới. Rõ ràng không nỡ đẩy khoảng cách ra xa, nhưng lại không cách gì để làm rõ những mối bận tâm trong lòng.
Lần đầu tiên, người ở Dị Thừa được pha kinh hồn trước màn mắng chửi té tát của Sở tổng đối với Đồng Ngữ Lam, chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn ưu tiên cô ư? Cớ gì hôm nay lại căng thẳng như thế, không lẽ mối quan hệ giữa họ sắp toang?
Vốn dĩ tâm hồn của thiếu nữ tuổi mười chín thường rất nhạy cảm, dễ tổn thương, cho nên những lời Sở Mạc nói giống như một mũi dao đâm vào trái tim mỏng manh của Đồng Ngữ Lam, máu róc rách chảy xuống, đọng lại nơi cõi lòng cô một nỗi tủi hờn.
Hai hàng nước mắt lạnh tanh rơi dài trên đôi gò má cô, sướt mướt, bỏ mặc lại Sở Mạc cùng cơn tức giận, Đồng Ngữ Lam trực tiếp quay lưng, nhanh chân rời khỏi.
Sở Mạc cố kìm cơn giận xuống lòng, khuôn mặt ẩn hiện nét bơ phờ, tựa như không nỡ làm tổn thương tới nhành hoa U Lan nhuận sắc ấy, nhưng lại không cách gì để bản thân không nghĩ đến việc cô đã nhận tiền đút lót của Chu Nhược Loan. Cõi lòng anh tựa như bị hàng vạn bàn tay xâu xé, nát tan.
Rõ ràng là anh tổn thương cô, nhưng người đau lòng nhất cũng là anh!
Vì sao?
Thứ cảm giác rung động chết tiệt ấy lại một lần nữa xuất hiện, còn đúng lúc tại thời điểm này cơ chứ!
Run rẩy ngồi xuống ghế, Sở Mạc mất hồn mất mấy giây, thở dài, rồi nhanh chóng mở xấp tài liệu ra đọc, hòng quên đi bao mớ hỗn độn trong lòng.
“Sở Mạc… cậu quá đáng lắm rồi đó.”
Âu Dương Vũ hồng hộc đẩy cửa xông vào, đôi con ngươi giãn căng lên nhìn Sở Mạc, giống như muốn trách khứ anh.
“Không liên quan tới cậu.”
Sở Mạc vẫn chăm chăm dán mắt vào xấp tài liệu trên tay, rõ ràng anh chẳng thể nào nhập tâm được nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn, dùng sự lạnh lùng che lấp đi trăm mối viển vông.
“Tôi nói cho cậu biết là vì muốn cậu có chút đề phòng chứ không phải nổi cơn điên như thế. Cậu làm vậy khiến tôi cảm thấy có lỗi với Ngữ Lam quá đi mất.”
Âu Dương Vũ tức muốn điên người trước thái độ hờ hững của Sở Mạc, mi tâm anh ta nhiu chặt lại, vẽ ra một vài nếp nhăn trên vầng trán đĩnh đạc.
Sở Mạc lặng thing không hồi đáp, ánh mắt trở nên sắc bén, tựa hồ có khả năng cứa đứt tâm can của một con người.
“Chuyện đâu đã rõ đầu đuôi, sao cậu cứ phải nhìn phiến diện như thế! Lỡ như Ngữ Lam không có ý xấu với cậu thì sao?”
Cố ghim chặt cơn giận trong lòng, Âu Dương Vũ nhẹ giọng khuyên can, hi vọng tên mặt sắt ấy sẽ hiểu ra lý lẽ, không nóng nảy mà làm ra những chuyện tán tận lương tâm.
“Không có ý xấu… không có ý xấu mà nhận tiền của Chu Nhược Loan rồi ư? Không có ý xấu mà hết lần này tới lần khác cô ấy thiếu tiền cũng không thèm mở miệng nói với tôi một tiếng, chẳng thà đi vay mượn của người ngoài sao?”
Hai mắt Sở Mạc loé sáng, sâu như chim ưng không nhìn thấy đáy, có khả năng nuốt chửng đi linh hồn người đối diện, tuyệt đối không phải dạng doạ dẫm bình thường, mà chính là nói được làm được. Mặc cho, thâm tâm anh lúc này đang rất mâu thuẫn, nhưng, lý trí anh lại tỉnh táo lạ thường, anh tuyệt đối không muốn dẫm vào vết xe đổ của quá khứ một lần nữa, hoàn toàn không muốn.
“Cậu có từng nghĩ sẽ ngồi lại nói chuyện với cô ấy một lần để làm rõ không? Sở Mạc… cậu đừng cố chấp nữa, đợi đến khi cậu biết đó là tấm chân tình sẽ lại đánh mất người ta đấy!” Âu Dương Vũ đã ở bên cạnh Sở Mạc suốt những năm qua, anh ta cũng là người chứng kiến cảnh anh bị phản bội như thế nào, nhưng, anh ta đủ sáng suốt để cảm nhận được Đồng Ngữ Lam hoàn toàn không giống với Tô Tuệ San, ít ra cô sòng phẳng hơn nhiều. Anh ta hiểu rõ tâm lý sợ hãi của Sở Mạc khi vượt qua nỗi đau trong quá khứ là không hề dễ dàng, nhưng, cũng không nỡ đứng nhìn anh vì hiểu nhầm mà đánh mất đi người phụ nữ giống như cô. Khó khăn lắm trái tim giá băng của anh mới lại một lần nữa rung động, đâu thể vì một hiểu nhầm mà phá tan đi cảm xúc ấy. Thở dài một hơi, Âu Dương Vũ vội vàng thúc giục Sở Mạc. “Cô ấy đi chưa xa đâu, cậu mau đuổi theo đi.”