Mười giờ ba mươi phút đêm, Sở Mạc bồn chồn không thể nào an tâm được, liên tục đi đi lại lại trong phòng khách, thỉnh thoảng lại ngóng ra ngoài cửa giống như mong đợi điều gì đó, cũng có thể là chờ một ai đó.
Mặc dù anh vẫn luôn tự nhủ lòng không được rung động, nhưng hình như đã muộn màng, trái tim anh luôn có động thái phản chủ, không cách nào ngừng lo lắng cho cô. Ngay cả lúc anh lớn tiếng mắng nhiếc cô, trái tim anh cũng mơ hồ đập từng hồi dữ dội.
Tại khoảnh khắc tận mắt chứng kiến cô bước lên xe Hạ Lăng, anh đã thầm tự nhủ rằng sẽ không đoái hoài tới nữa. Nhưng rốt cuộc anh cũng chẳng làm được, vẫn sốt sắng mỗi khi cô về muộn, vẫn để tâm tới việc cô đi cùng người đàn ông khác, tận tâm vẫn len lói sự âu lo nghiêm túc, lo rằng cô sẽ thực sự thuộc về người ta, một người nào đó chứ không phải anh.
“Cạch” lên một tiếng mở cửa, Sở Mạc thoáng giật mình, một giây sau đó, anh liền nhảy phắt lên ghế sô pha, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đồng Ngữ Lam bị người đàn ông nằm chình ình trên ghế sô pha doạ cho giật bắn người, chững lại mấy giây điều phối nhịp thở, cô liền thở dài một tiếng, định cứ thế mà lướt qua, nhưng sau cuối vẫn không can tâm, đành lấy tấm chăn mỏng dưới nệm đắp lên người anh.
Kéo chăn lên sát cổ anh, cô đột nhiên ngừng lại, liếc mắt chiêm ngưỡng gương mặt tuấn mỹ của anh, hai mắt cô rực sáng như sao đêm. Nhìn xa nét đẹp mỹ nam mang hình thù lạnh lùng nhưng tràn ngập hứng thú, khi lại gần, khuôn mặt ấy trở nên hài hoà, lại cực kì hấp dẫn, tựa như đầu cực nam châm, có khả năng thu hút người khác giới tiến lại gần.
Cô cứ mê đắm mà vô thần thức không biết bản thân bị cuốn tới mức ngẩn người. Đôi bờ mi bất động không chớp, hai mắt trương to ngắm nhìn đến thẫn thờ.
“Nhìn kĩ trông cũng soái ca phết. Bớt cái tính nóng nảy lại thì càng đáng yêu hơn.”
Đồng Ngữ Lam nỉ non cất lời, sau đó lại thầm cười ngốc một mình.
Cách cô một khoảng rất gần là một gương mặt tuấn mỹ như pho tượng điêu khắc, vầng trán nhấp nhô đĩnh đạc, sống mũi cao Tây ẩn duật sự hào hoa phong nhã, làn môi mềm mại vẽ nên sắc màu hồng nhạt tựa như nụ hoa đào mơn mởn, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng, để thưởng thức hương vị ngọt ngào bên trên đó. Khi anh ngủ say, dường như đã vơi bớt đi nhiều phần lạnh lùng thường nhật, cũng không mở miệng ra xát thương lòng ai, khi ấy trông anh cực kì anh tuấn và phong lưu.
Không thể nào khống chế được cảm xúc mê trai cuộn trào, Đồng Ngữ Lam bất giác nâng ngón tay trỏ lên trên, chạm nhẹ tới sống mũi cứng cáp nhấp nhô, dần dần sà xuống gò má mềm mại, nước da trắng như tuyết đầu mùa của anh, thêu dệt nên một đôi gò má mềm như nhung lụa, chạm tới cực kì sướng tay. Thỉnh thoảng trong không gian vắng lặng lại vang lên tiếng cười khúc khích đầy thoả mãn.
Chờ tới khi cô phản ứng lại được thì mọi chuyện đã đi quá xa, những điều không nên làm cô đều đã làm, cũng may là anh đang ngủ, nếu không cô cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu!
Rón rén bước chân rời khỏi, Đồng Ngữ Lam quay trở về phòng mình, âm thầm và lặng lẽ, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô đâu biết rằng Sở Mạc không hề ngủ, những lời cô nói, những việc cô làm, anh đều nghe thấy, cảm nhận được. Vừa chớm nghe thấy tiếng đóng cửa, Sở Mạc liền mở to hai mắt, bàn tay vô thức chạm tới trên đôi gò má nhấp nhô, dừng lại ở những nơi mà cô từng lướt qua, cả người anh bất giác nóng ran, điều này trước nay chưa từng có.
Lại cúi mặt nhìn tấm chăn đắp trên người, mép môi anh không kiềm chế được liền nảy sinh một nụ cười nhè nhẹ.
Dường như anh cũng quên khuấy đi những việc ban chiều, đã không còn để ý tới chuyện cô cầm tiền của Chu Nhược Loan bán đứng anh, trong lòng anh tràn ngập màu hồng phấn, cực kì cao hứng.
Ôm theo tấm chăn phảng phấtvmùi hương của cô trở về phòng mình, Sở Mạc cảm thấy thật ấm áp, loại cảm giác này đã rất rất lâu anh chưa có được. Vì thế, anh rất trân trọng, hưởng lạc từng phút từng giây.
Sáng hôm sau, tâm tình Sở Mạc phơi phới như mùa xuân trỗi dậy sau những ngày đông rét mướt, cũng không còn gắt gỏng giống như hôm qua, hơi lạnh toả ra từ người anh đã vơi đi bớt. Điều đó, khiến không ít người tò mò rằng vì lí do gì khiến anh thay đổi? Hơn nữa, là một sự thay đổi trước nay chưa từng có.
Tính tình Sở Mạc cằn cỗi không ai là không biết, ngắn thì một tuần, hai tuần, dài thì dăm tháng, một năm, anh sẽ ghim chặt tật xấu của người đó, đặt người đó lên bàn cân quan sát. Hễ một ai bị anh cho vào danh sách đen thì đừng nói tới chuyện yên ổn ở Dị Thừa.
Nhưng đối với Đồng Ngữ Lam thì khác, chỉ sau một ngày tính tình anh liền đổi thay đến chóng mặt, mà ngay cả người trong cuộc như cô cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì.
Lý Lam ôm theo xấp tài liệu đi tới trước cửa phòng chủ tịch, hít một hơi thật sâu, thở ra thật chậm, sau đó mới nâng cánh tay lên gõ cửa.
Cô chậm rãi mở cửa đi vào trong, dè dặt đặt tệp hồ sơ xuống bàn. “Sở tổng, đây là toàn bộ tài liệu về dự án game mới mà nhóm lập trình chúng tôi đưa ra.”
Sở Mạc liếc nhìn tệp hồ sơ trên bàn một nhoáng, sau đó liền ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lý Lam.
“Cô thấy tôi có soái ca không?”
Rất lâu sau anh mới cất tiếng hỏi, hai mắt anh sáng loé giống như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Hả?” Lý Lam bị doạ tới mức muốn bắn tim ra ngoài, hai mắt cô trố tròn trong kinh ngạc, cảm giác sởn da gà tới tận sống lưng. “Soái ca… sếp… cực soái ca.”
Mặt mày Lý Lam co rúm lại, rõ ràng là cô đang nói ra sự thật, nhưng cảm giác giống như sự thật ấy là một thứ gì đó hết sức khủng khiếp, có khả năng sát thương cực lớn, khiến cô không cách nào bình thường hoá nổi.
“Khi tôi không nổi giận có đáng yêu không?”
Sở Mạc nhếch nhẹ khoé môi, anh không giấu nổi ý cười trong mắt, dựa theo tình thế tiếp tục ra câu hỏi cho Lý Lam.
“???” Oang lên một tiếng, đầu Lý Lam gần như muốn nổ tung, cô cố cười mà giống với khóc, sắc mặt hết sức khó coi. “Cũng… tàm tạm…”
Câu chữ hé ra từ cửa miệng Lý Lam tựa như đã đi vòng quanh Vạn Lý Trường Thành, hết sức vòng vo.
“Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Sở Mạc mỉm cười, ưng thuận gật đầu, nỉ non ra lệnh.
Lý Lam bị sốc đến ngẩn người, phải mất một khoảng thời gian sau cô mới phản ứng lại được, lập tức xoay lưng, đẩy cửa đi ra ngoài, lồng ngực trái phập phồng tựa như có cỗ máy xe lửa chạy qua.