Đồng Ngữ Lam chính là như thế!
Dễ giận nhưng cũng dễ nguôi, chưa từng hờn ai quá lâu bao giờ!
Ban nãy, khi cô nói chuyện cùng Âu Dương Vũ, thấp thoáng hiểu ra lí do hôm qua Sở Mạc nổi giận là gì. Vì thế, vừa bước lên xe, cô liền lấy chiếc thẻ do Chu Nhược Loan đưa tới ra trước mặt anh, ánh mắt sắc như dao hất lên một cái, ám chỉ anh hãy nhận lấy.
“Đừng ngạc nhiên như thế, đây là tiền sạch đó chứ không phi pháp đâu! Trong thẻ có năm triệu USD, tuy không nhiều nhưng cũng xem như là một số vốn nho nhỏ góp vào dự án mới của anh.”
Cô thấp thoáng nhận ra sự kinh ngạc ngập tràn trong ánh mắt Sở Mạc, khoé môi liền cong lên một độ cong vừa phải, trong lời nói tràn ngập sự trêu chọc.
“???”
Sở Mạc vẫn ngây người nhìn Đồng Ngữ Lam, khoé môi anh không một chút rục rịch.
“Là số tiền của Chu Nhược Loan đưa cho em đó. Em đã bán thông tin của anh cho bà ta lấy tiền, giờ phải dùng số tiền này đút lót anh để mua thông tin gửi cho bà ta.”
Đồng Ngữ Lam lại tiếp tục giải thích, ngữ âm mang vài phần cạnh khoé, vài sự quỷ quyệt.
“Anh còn tưởng…”
Cổ họng anh tràn lên một loại cảm xúc không rõ, có thể là xúc động, có thể là bất ngờ, cũng có thể là áy náy, mặc dù anh không thể nhận ra, nhưng dường như nét mặt lạnh lùng tưởng không đổi sắc của anh nay đã tràn ngập sự bối rối.
“Anh tưởng là em sẽ bán đứng anh sao? Đồng Ngữ Lam em đây tuy não ngắn nhưng không tới nỗi đạp đổ đi miếng cơm của mình đâu! Dù sao số tiền em nhận được từ anh sẽ cao hơn gấp nhiều lần năm triệu đô này.”
Thoạt nhìn qua Đồng Ngữ Lam có thể đọc ra được suy nghĩ của Sở Mạc, đây là lần hiếm hoi anh để lộ ra những gì mình muốn nói trên gương mặt tuấn lãng. Cũng vì thế mà Đồng Ngữ Lam đã nói ra hết nỗi lòng của anh, không chút quan ngại, không chút e dè.
“Cảm ơn em, nhưng số vốn thiếu hụt anh sẽ nghĩ cách bù đủ, em cứ giữ số tiền ấy lại cho mình đi.”
Trong lòng anh thoát vụt ý cười, đáy mắt anh dần dần ngập tràn sự thâm tình, tựa như một người đã lâu chỉ sống trong bóng tối, đến hôm nay cũng chờ được ánh sáng xuất hiện.
“Xem như em cho anh vay, con người em tham tiền lắm, sẽ lấy lãi đó.” Nhanh chóng nhúi tấm thẻ màu xanh vào trong tay Sở Mạc, rồi lại cúi đầu nhìn vào đồng hồ đeo tay, Đồng Ngữ Lam bất giác nhoẻn môi cười một cái, cô cũng không hiểu vì sao mình lại cười, chỉ cảm nhận được trong lòng len lói một tia ưng thuận. “Mau đi thôi! Anh còn lững lự nữa là muộn đó.”
Sở Mạc liếc mắt ra ngoài cửa xe, nhoáng qua nụ cười, rồi khởi động xe rời đi.
Ánh nắng chiều thu nhẹ nhàng lướt tới, đọng lại nơi đáy mắt anh một vệt sáng vàng tươi, điểm tô tâm tình như nước non bên trong đó.
Cuộc đàm phán diễn ra thành công ngoài mong đợi, Sở Mạc kêu gọi được vốn liếng mới cho dự án game sắp ra mắt.
Cả hai bước vào cửa thang máy, trong không gian kín mịt hai hơi thở như hoà làm một, tỏa ra một luồng khí ấm nóng lẫn lộn, Sở Mạc thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Đồng Ngữ Lam, rồi lại lặng lẽ quay mặt đi. Cho tới khi đi ra khỏi thang máy, anh mới hỏi cô: “Chiều nay còn lịch trình gì nữa?”
“Cuộc họp nội bộ để đánh giá và hoàn thiện game, gặp gỡ tổng giám đốc Thiệu bên K&I, và còn…”
“Huỷ hết tất cả cho anh.” Thanh âm hàn lạnh cắt ngang lời Đồng Ngữ Lam.
“Huỷ hết? Sao lại huỷ?” Cuống lưỡi cô gần như tê cứng, uốn mãi mới thốt được nên lời.
“Chiều nay em cùng anh tới trung tâm thương mại, trong nhà cần mua thêm rất nhiều thứ.” Sở Mạc điềm tĩnh đáp lại, ánh mắt thoáng qua tia kiên định.
“Đồ đạc thì mua lúc nào chẳng được.” Đồng Ngữ Lam bất mãn đáp lại.
“Anh muốn ngay bây giờ, em có ý kiến sao?” Đôi lông mày của Sở Mạc hơi nhướng lên, nét mặt cao lãnh lập tức ẩn hiện một tia oai phong lẫm liệt, tựa như chúa tể sơn lâm, chỉ bằng một ánh mắt đã thành công khiến hết thảy những sinh vật khác đều phải phục tùng.
“Không có. Anh là ông chủ nói gì cũng đúng.” Đồng Ngữ Lam vẫn còn chưa hết kinh ngạc, nụ cười trên đầu môi cũng trở nên không được tự nhiên.
Cứ như thế anh cùng cô đi dạo trong trung tâm thương mại suốt cả buổi chiều, mua đủ thứ đồ hạng xa xỉ, từ quần áo lụa là đến túi xách mỹ phẩm, từ ga nệm đến ghế sô pha, mọi thứ đều chiều theo mong muốn của cô.
Trong khi Sở Mạc nghe điện thoại thì Đồng Ngữ Lam liền ghé vào gian hàng thời trang, lặng im đứng trước một chiếc đầm hoa màu xanh ngọc, nghiêng mình ngắm nhìn, rất say đắm, trong mắt cô loé lên tia mong muốn có được.
Đây là chiếc đầm mà mẹ cô rất thích, thích từ rất lâu rồi, thích từ trước khi lâm bệnh. Đến bây giờ, chiếc đầm vẫn lộng lẫy treo trên kệ, nhưng nhan sắc của mẹ đã bị bào mòn, nghĩ tới đây, trong khoé mắt cô liền loé lên tia xót thương nồng đậm.
“Ồ… ai đây? Chẳng phải là Đồng tiểu thư dởm đây hay sao?”
Người phụ nữ vừa tới là Đường Thiên Á- tiểu thư Đường gia, đi bên cạnh cô ta là Trương Nguyệt.
Nghe thấy có người nói ở sau lưng, Đồng Ngữ Lan theo bản năng liền quay lại, gặp người không ưa khiến cô cảm thấy khó chịu, sắc mặt lập tức chùn hẳn xuống.
Ánh mắt Trương Nguyệt chuyển dời tới chiếc đầm xanh ngọc trên người mơ-nơ-canh đặt trên kệ, chững lại khoảng vài giây, sau đó lại nhếch mép môi cười nhạt một tiếng. “Chỉ là một chiếc đầm tầm thường như vậy cũng không thể mua được sao? Đồ “dởm” đúng là đồ “dởm”, cho dù có giỏi diễn tới đâu cũng không thể nào che giấu nổi.”
Đồng Ngữ Lam vốn dĩ chẳng muốn hơn thua với mấy kẻ chỉ biết đưa gia thế và tiền tài ra để mặc cả, vả lại, ngay từ lần đầu Đường Thiên Á và Trương Nguyệt đã chẳng ưa gì cô, ngược lại cô cũng thế, vì vậy cô cũng chả muốn tốn thời gian với mấy hạng người đó.
Trên đời này có nhiều thứ lạ lắm! Con người có thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có thể ghét nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, bất kể là ghét hay yêu đều không có một lý do gì cả, chỉ biết rằng, khi đứng chung dưới một bầu trời với kẻ mình cực kì ghét, thì thở thôi cũng thấy thật nặng nề.
Đồng Ngữ Lam vừa xoay lưng, Trương Nguyệt lại tiếp tục buông lời khiêu khích: “Không nói lại chúng tôi rồi định bỏ chạy đó à…”
Tính nhẫn nại của con người luôn có giới hạn, cô cũng vậy! Chu môi thổi phù một hơi, một giây kế tiếp cô liền ngoảnh mặt lại, trơ mắt nhìn hai người phụ nữ kia, khí chất tuyệt đối không hề thua kém bất kì tiểu thư chính hãng nào, thậm chí nhan sắc của cô lại cực kì nổi bật, khiến bao nhiêu người phải ghen tỵ, trong đó có cả Đường Thiên Á và Trương Nguyệt.
“Không phải là tôi không có gì để nói mà là tôi không muốn nói với những kẻ rác rưởi.”
“Cô nói gì hả?”
Trương Nguyệt trừng mắt nhìn Đồng Ngữ Lam, hậm hực định tác động vật lý lên người cô nhưng bị Đường Thiên Á cản lại. “Loại người đến chiếc váy còn mua không nổi thì chấp làm gì, chắc là học hành cũng không đến nơi đến chốn.”
“Ai nói là tôi không mua được…”
Trong lòng nóng nảy Đồng Ngữ Lam liền tuôn ra mấy lời quên suy nghĩ.
“Vậy cô thử mua xem…”
Đường Thiên Á vẫn không chịu dừng lại, quyết dồn ép cô tới cùng.
“Mua thì mua…”
Đâm lao thì phải theo lao, Đồng Ngữ Lam đành nhắm mắt khảng ái nói.
“Nhân viên bán hàng… cô lại đây một chút…” Mép môi Đường Thiên Á nâng lên nụ cười tự kiêu, cô ta dám khẳng định là Đồng Ngữ Lam không có khả năng chi trả, đừng quên tài sản của cô chỉ bằng một góc nhỏ mà cô ta tiêu xài trong một ngày. “Cô gái này muốn lấy chiếc đầm xanh ngọc kia.”
Cô nhân viên dựa theo hướng cánh tay Đường Thiên Á gỡ chiếc đầm ra khỏi mơ-nơ-canh, sau đó lại quắt mắt sang nhìn Đồng Ngữ Lam.
Lồng ngực cô liên tục phập phồng lên xuống, cả người đột nhiên nóng ran, ban nãy chỉ là trong lúc tức giận cô mới chặt chém lại Đường Thiên Á, không ngờ cô ta lại làm thật, dám chơi cô tới cùng.
Trên người cô không còn chiếc thẻ giá trị của Chu Nhược Loan, mà tiền mặt cũng không đủ chi trả, Sở Mạc mãi vẫn chưa thấy trở lại, cô phải làm sao?
“Vợ yêu… Sao em mua sắm lại quên mang thẻ vậy chứ? Làm anh phải cất công mang tới cho em như này.” Ánh mắt Sở Mạc tràn ngập thâm tình nhìn cô, từ túi áo vest anh rút ra một chiếc thẻ đen quyền lực, đưa sang phía Đồng Ngữ Lam. “Em cứ mua thoải mái, nếu thiếu thì anh sẽ đưa thêm.”
Sở Mạc nhận thấy Đồng Ngữ Lam vẫn chưa kịp hoàn hồn liền quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Tôi mua tất cả những mẫu mới nhất, đủ tất cả các size, các màu.”