Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 46: Hiểu về nhau hơn




Đêm, thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.
Ngọn đèn đường ánh vàng đọng lại một chút xuyến xao trong đôi mắt người phụ nữ xinh đẹp. Người đàn ông ngồi bên cạnh lặng thầm liếc mắt nhìn ngang, chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt cô gái.
Thời gian lặng lẽ qua đi, rất lâu sau Sở Mạc mới lên tiếng hỏi: “Tại sao em lại thích trở thành lập trình viên?”
“Vì tiền…” Cõi lòng Đồng Ngữ Lam thoáng chút nặng nề, có lẽ do hồi tưởng về miền kí ức đen tối trong quá khứ, cũng có thể do tránh nhiệm đè nặng trên đôi vai gầy gò khiến cô hết sức mệt mỏi. “Trước kia khi mẹ lâm bệnh, em chỉ mới vừa tròn mười bảy tuổi, chênh vênh và bất lực là hai thứ duy nhất tồn tại trong em. Vào một đêm em chán chường lang thang trên phố, vô tình nhìn thấy một đám trẻ trung học đang lập trình game đơn giản cũng kiếm ra được tiền, hơn nữa, số tiền cũng không hề nhỏ. Vì vậy, em liền muốn học lập trình, lâu dần lại cảm thấy yêu thích, nhưng, về sau viện phí của mẹ quá cao, số tiền chu cấp từ Đồng gia không đủ để chi trả, em không thể kiên nhẫn học tiếp được nữa, chỉ đành tìm những công việc chân tay. Kể từ đó, hàng ngày em phải làm thêm ba, bốn công việc cùng lúc, cũng không còn thời gian học hỏi thêm.”
Giọng nói của Đồng Ngữ Lam mỗi lúc một yếu ớt, lại có chút run run. Có lẽ, cứ mỗi khi nhắc tới những tháng ngày cùng quẫn nhất, khổ sở nhất, cô lại không thể nào che giấu nổi cảm xúc của chính mình, bởi vì, tất cả đều đã ăn sâu trong máu thịt cô, trở thành một phần kí ức ảm đạm trong cuộc đời cô.
Gió đêm nghi ngút thổi đến, thổi bay bay những hạt bụi nhỏ vào mắt cô, khiến khoé mi cô cay cay mà đẫm lệ.
Bóng đêm như một luồng phóng xạ truyền thẳng vào hai mắt Sở Mạc, đọng lại trong đôi con ngươi anh một tia cảm thương, một chút âm trầm. Anh thực sự không thể tưởng tượng được một cô gái yếu mềm như cô đã phải trải qua một câu chuyện khủng khiếp tới vậy.
Cuộc đời con người cũng giống như một hố cát sâu, không ai biết được dưới đáy chứa đựng thứ gì, cũng chẳng ai có thể biết trước con đường nào để tới được hố sâu ấy một cách nhanh nhất, chỉ biết rằng, sẽ không một ai có thể tuột thẳng một đường suôn mượt là sẽ tới, bởi vì, trong cát luôn có bụi, mà cát bụi cuộc đời tựa như bão tố trùng trùng, đến bất ngờ, đi rất vội, không cách nào có thể lường trước, chỉ có thể đương đầu đón nhận một cách bình tĩnh nhất, lạc quan nhất.
“Còn anh? Tại sao lại không kế thừa sản nghiệp Sở gia mà lại tự lập công ty riêng?” Hai mắt cô long lanh quay sang nhìn anh, đáy mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Vì mẹ và anh trai anh.”
Mẹ anh mất từ khi anh còn rất nhỏ, chuyện này cô đã từng nghe tới…
Còn anh trai?
Sở Mạc có một người anh trai ư?
Sao cô chưa từng nghe anh nhắc qua bao giờ?
“Vậy giờ anh ấy đang ở đâu?” Đồng Ngữ Lam nỉ non hỏi lại.
“Anh ấy… mất rồi…”
Hai chữ “mất rồi” tựa như một mũi khoan xuyên thấu trái tim Sở Mạc, đau đớn khôn nguôi. Trong đáy mắt anh ẩn duật một tia mất mát cực lớn, cõi lòng lạnh lẽo tràn ngập sự cô độc.
Bây giờ thì Đồng Ngữ Lam cũng đã hiểu vì sao Sở Mạc lại độc tài, luôn sống khép kín như thế. Những người thương yêu anh nhất đã rời bỏ anh, còn những người ở bên cạnh anh chỉ toàn là lọc lừa dối trá, ngoài mặt thì tỏ ra thâm tình, nhưng thực chất lại là rắn độc.
Người ta hay nói: khác máu tanh lòng, quả không sai.
Chu Nhược Loan và cả đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh đều mong rằng anh sẽ biến mất khỏi thế gian, để họ có thể độc chiếm sản nghiệp kếch xù của Sở gia mà không lo trở ngại, đối với bọn họ, tính mạng của anh chẳng thể nào sánh bằng tiền tài và tham vọng. Nếu như anh không đề phòng, không tự thiết lập áo giáp bảo vệ mình thì ai sẽ là người làm thay anh.
Từ sau đó trở đi, anh im lặng, cô cũng câm nín, không ai nói với ai câu gì, cũng chẳng thèm ngoái nhìn nhau một cái, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên phía chân trời đen kịt, nơi khoé mi đọng lại một tia thần sầu khủng khiếp.
Những người bề ngoài càng xởi lởi bên trong càng chứa đầy sự tổn thương và đau lòng.
——————————————-
Sáng hôm sau…
Ánh nắng cuối thu đìu hiu rẽ qua tán lá, giọi tới bên khung cửa sổ trong suốt, đọng lại nơi vách tường một vệt sáng vàng nhàn nhạt.
Dị Thừa sớm mai đã nhao nhác chuẩn bị hàng loạt hồ sơ để đón tiếp quản lý đại diện bên phía đối tác, cũng là người mẫu tham gia quảng bá cho game mobi lần này. Nghe nói nhân vật này không hề tầm thường, mới chỉ vừa hai mươi sáu tuổi đã có sức ảnh hưởng cực lớn đối với truyền thông quốc tế.
Trước cửa chính tập đoàn, chiếc Audi hạng sang vun vút lao tới, xe vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ rồi dừng lại hẳn bên cạnh logo nổi “tập đoàn công nghệ thông tin Dị Thừa”.
Tài xế bước xuống xe, vòng qua phía đối diện mở cửa, ngay lập tức một đôi chân dài mượt mà đáp xuống mặt sàn bê tông nhám, kế tiếp đó, cô gái trong xe liền chậm rãi đứng thẳng người dậy. Cô ta dừng lại trước cửa tập đoàn, kéo cặp mắt kính đen xuống sống mũi, ngước mắt nhìn toà nhà cao lớn đồ sộ, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười chứa đầy ẩn ý.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cô ta được dẫn lên phòng chủ tịch.
Cô gái vừa tới xinh đẹp tựa tiên tử, thần thái ngời ngời như ánh tà dương, gu ăn mặc vượt xa thời đại, cực kì thu hút. Cô ta sải chân tới đâu cũng có hàng trăm ánh mắt ngước nhìn, thu về mình bao nhiêu sự ngưỡng mộ.
Người đó không ai khác là Tô Tuệ San, người mẫu, ca sĩ nổi tiếng ở Mỹ. Thời gian gần đây có định hướng trở về hoạt động trong nước, nghe đồn, lý do là vì mối tình đầu.
Có tiếng gõ cửa, Sở Mạc không thèm ngước nhìn, chỉ hắt lại hai chữ: “Mời vào” tràn ngập sự lạnh lẽo.
Tô Tuệ San tự mình đẩy cửa vào trong, ánh mắt sếch chợt híp lại, giống như đang tự thu nhỏ mớ hỗn độn vào trong lòng.
“Sở Mạc… Đã lâu không gặp.” Tô Tuệ San chầm chậm tháo kính mắt xuống, chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt anh tú phía đối diện.
Thanh âm quen thuộc tới thế, xa lạ tới vậy, khiến Sở Mạc nhất thời hoang mang. Tay cầm bút của anh đột nhiên khựng lại, không cách nào viết tiếp được, anh từ từ ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ có chút giật mình vì sự xuất hiện của Tô Tuệ San.
“Sao lại là cô?” Mi tâm Sở Mạc nhiu chặt, sắc mặt anh trắng bệch như tờ, tựa hồ hàn băng quanh anh trở nên đặc quánh.
“Em chính là đại diện nhà đầu tư mới của Dị Thừa, kiêm người mẫu chính cho dự án.” Tô Tuệ San tỏ ra rất điềm tĩnh, giống như cô ta đã biết trước cuộc gặp gỡ này, cũng đoán ra được thái độ của anh.
Sở Mạc lặng im không nói gì, anh thực sự không ngờ người tới là cô ta, càng không thể tin sẽ có một ngày anh gặp lại cô ta trong tình cảnh giống như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.