Sở Mạc đỏ mặt quay sang nhìn Sở Thung, nhíu mày, hung hăng buông tay Chu Nhược Loan ra, trong lòng anh thoáng qua tia căm hận.
Bao năm qua vẫn thế, rõ ràng ba có thể nhìn thấy rất rõ ràng những oan khuất mà anh phải chịu, nhưng chưa bao giờ ông ấy lên tiếng bênh vực anh, thậm chí còn mặc nhiên để Chu Nhược Loan hoành hành tác quái.
Không cần hỏi lý do câu chuyện, Sở Thung chỉ phán quyết một điều rằng anh phải tôn trọng mẹ kế, liệu rằng bà ta có đáng để anh tôn trọng hay không?
Vì bà ta và Sở Thung có gian tình mà mẹ anh lâm bệnh nặng rồi qua đời, sau này, bà ta lại tìm đủ mọi cách để ngoi lên giường ba anh, mang thai Sở Triều, thành công làm mẹ kế của anh.
“Ba không cần biết bà ta đã làm những gì mà sẵn sàng bao che vô điều kiện như thế sao?”
Hai mắt Sở Mạc hoe hoe đỏ, cổ họng ứ nghẹn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trái tim co thắt lại, nhịp thở khó khăn muôn phần.
“Câm miệng! Dù sao đó cũng là mẹ con, nói năng kiểu gì thế hả?”
Sở Thung nhướng mày, giọng nói không cao nhưng từng chữ, từng chữ đè nặng lên lồng ngực Sở Mạc.
“Vì sao con phải tử tế với loại đàn bà lăng loạn ấy?”
Trong lòng Sở Mạc loé lên tia khinh thường, nụ cười trên đầu môi cũng trở nên buốt giá.
Lời nói vừa dứt, trên mặt anh liền truyền tới cảm giác đau đớn, vệt hồng in rõ trên làn da trắng mịn, nhưng tất cả cũng chẳng thấm thoát gì so với vết cắt trong tim anh.
Ba vì người đàn bà kia mà đánh anh ư?
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, sắc mặt Sở Mạc vẫn giữ nguyên một sắc thái lạnh tanh, đáy mắt anh nhìn Sở Thung tràn đầy thống hận, anh hận người đàn bà kia một, thì hận ba anh mười.
Xoay người bỏ đi, đôi chân dài thượt của Sở Mạc sải bước thật dài, thật nhanh, anh rất muốn nhanh chóng thoát ra khỏi không gian ngột ngạt này, để có thể thở được.
Thấy vậy, Đồng Ngữ Lam cũng hấp tấp chạy theo, ra tới cửa, cô cố tình chạy lên trước ngáng đường anh. “Không sao chứ!”
“Cô xong việc rồi, có thể rời đi.” Sở Mạc lạnh nhạt vứt lại cho Đồng Ngữ Lam mấy chữ, rồi tiếp tục rời bước qua cô, bóng lưng uỷ khuất lững thững đi xa trong bóng tối chập chờn.
Đồng Ngữ Lam dẫm chân đành đạch, tự nhiên thừa thãi quan tâm kẻ máu lạnh kia làm gì, để rồi lại ôm cục tức về mình, đúng là cô bị điên thật rồi!
Suốt cả ngày nay cô đều ở bên cạnh Sở Mạc, không kịp hỏi thăm tình hình của mẹ, trong lòng nổi lên tia gấp gáp, cô liền bắt taxi một mạch đi tới bệnh viện.
Lúc này, Từ Di Linh- mẹ cô đã tỉnh lại, nghe nói bà đòi gặp cô suốt mấy tiếng đồng hồ nay, không kìm được cảm xúc, cô chạy vội tới phòng bệnh, đẩy cửa đi vào, ôm chầm lấy mẹ.
“Mẹ… cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi…”
Từ Di Linh yếu ớt nở nụ cười, gương mặt nhợt nhạt nay đã thấm chút sắc hồng, trông có sức sống hơn hẳn.
“Con đi đâu thế?”
Quẹt vội giọt nước mắt, Đồng Ngữ Lam cười thành tiếng, sự vui mừng như an ủi linh hồn cô, khiến cô tạm thời lãng quên đi những buồn tủi của nhiều ngày qua.
“Con… con đi gặp nhà chồng tương lai.”
Mi tâm Từ Di Linh nhiu lại, trước giờ bà chưa từng nghe con gái nhắc tới việc có bạn trai, sao lại đột ngột kết hôn như thế?
“Hạ Lăng trở về rồi sao?”
Hai chữ “Hạ Lăng” như nhát dao đâm vào tim Đồng Ngữ Lam, đau đến tê tái, cô cắn chặt môi cố kìm cảm xúc lại, để mẹ không thấy sự rối bời trong cô. Làn môi anh đào khó khăn hé lên nụ cười, cô lắc đầu theo bản năng.
“Không phải. Là Sở Mạc, nhị thiếu gia nhà họ Sở.”
Cái tên lạ hoắc, Từ Di Linh chưa từng nghe Đồng Ngữ Lam nhắc qua bao giờ, lòng bất an trồi lên dự cảm chẳng lành.
“Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc tới cậu ấy?”
Nỗi âm trầm phảng phất nơi đáy mắt Đồng Ngữ Lam, lòng đau như cắt, cô rất muốn sà vào lòng mẹ mà khóc lóc như ngày còn thơ bé, nhưng lại không thể, vì cô biết rõ, giờ đã khác xưa nhiều rồi, hiện tại cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ, cô không cho phép bản thân yếu đuối, càng không thể làm cho mẹ muộn phiền.
“Thực ra con và anh ấy mới quen nhau, nhưng anh ấy rất tốt với con. Lúc nào mẹ khỏi bệnh thì con sẽ dẫn anh ấy tới gặp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất thích.”
Nói không lo là nói dối, nhưng nghe con gái nói như thế Từ Di Linh cũng không tiện hỏi thêm, chỉ đành thầm cầu nguyện cho Đồng Ngữ Lam được như ý.
Một tuần sau, tại sảnh khách sạn Happy Time…
Lễ cưới linh đình của Sở Mạc và Đồng Ngữ Lam diễn ra, tất thảy khách mời tới dự đều là các quý ông, quý bà quyền quý, không khí nhộn nhịp tưng bừng.
Trong phòng chờ, Đồng Ngữ Lam trầm lặng ngồi trước bàn trang điểm, thợ makeup đang phủ lớp phấn son lên gương mặt kiều diễm của cô. Vốn dĩ là một ngày vui, nhưng sắc mặt cô lại giống hệt như đưa đám, đôi mắt sâu thẳm phảng phất nền trời tối tăm, ánh mắt cứ vô hồn nhìn xa xăm, từ khi bước vào gian phòng này cho tới giờ chưa thấy cô cười lấy một cái.
Thấy lạ nên thợ makeup bèn lên tiếng hỏi: “Cô gái, cô không muốn kết hôn sao?”
Nhếch mép môi cười mỉa mai, Đồng Ngữ Lam âm trầm đáp lại: “Kết hôn với người chưa gặp mặt quá hai lần thì theo cô là tôi có muốn hay là không?”
Đừng nói với cô là trên đời này vẫn có kiểu tình yêu sét đánh, cô thực không tin là có ai vừa gặp đã yêu.
“Vậy sao cô còn đồng ý cưới?” Chuyên gia trang điểm khó hiểu hỏi tiếp.
“Vì bị ép buộc.” Sầu não tương tư, lòng Đồng Ngữ Lam nặng nề như bị tản đá khổng lồ đè nặng, cô cảm thấy mở miệng ra nói cũng là một điều vô cùng khó khăn, chứ đừng nói tới việc cười một cái.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, “cạch” một tiếng cánh cửa mở toang, mang theo ánh sáng rực rỡ chiếu vào, người tới là Bối Y Y, sắc mặt cô ấy khá căng thẳng, hậm hực đi tới gần Đồng Ngữ Lam, ném túi xách xoẹc xuống bàn, giọng thảnh thót thét lớn.
“Đồng Ngữ Lam, cậu được lắm, kết hôn mà cũng không thèm báo với tớ một tiếng. Nếu Tuệ Tâm không nói với tớ, thì cậu định ngậm miệng tới bao giờ?” Nhịp thở của Bối Y Y chưa ổn định, có lẽ do chạy vạy suốt quãng đường dài nên chưa kịp thở ra hồn.
Kì thực, đám cưới lần này Đồng Ngữ Lam không báo với bất cứ ai, vả lại, cô cũng không muốn Bối Y Y vì chuyện của mình mà phải chạy từ nước ngoài trở về. Nhưng không ngờ tin tức của cô ấy lại nhạy bén tới vậy, lễ cưới của cô còn chưa diễn ra thì cô ấy đã sớm có mặt.
“Là vì, thời gian gấp rút quá cho nên tớ không muốn làm cậu vất vả.” Những lời ấy như dòng nước ấm chảy vào tai Bối Y Y.
“Không biết, vị trí phù dâu hôm nay phải thuộc về tớ…” Nhoẻn miệng cười, Bối Y Y dần nguôi cơn giận, nói thực lòng, dù phải vất vả hơn nữa thì cô ấy vẫn cam lòng, vì ngày vui của Đồng Ngữ Lam sao có thể thiếu cô ấy.
“Vẫn đang để dành cho cậu mà.” Nhếch môi cười nhẹ, Đồng Ngữ Lam nói.
“Như thế còn nghe được.” Làn môi đỏ mọng của Bối Y Y cười thả ga, ưng ý gật đầu.
Lễ đường của đám cưới được bài trí xa hoa và lộng lẫy, gang màu chủ đạo là trắng tinh khôi, hoa tươi ngập lối, dải mùng màu trắng kết thành nụ hoa trải dài hai bên thảm, hai cánh là ghế của khách mời, không khí tràn ngập ánh hào quang.
Sở Mạc nắm tay Đồng Ngữ Lam bước lên sân khấu chính, trong mắt mọi người, họ chính là đôi trai tài gái sắc, như sinh ra là giành cho nhau. Nhưng sâu trong lòng nhân vật chính, lại trồi lên cảm giác mơ hồ, tựa như tất cả xuất hiện trước mắt đều là một giấc mộng đẹp, cảm giác như người đi bên cạnh mình là bạch mã hoàng tử, nhưng lại thấy xa vời ngoài tầm tay với.
Thời khắc trao nhẫn cưới bất chợt Đồng Ngữ Lam khựng lại, lòng cô dấy lên sự nuối tiếc, cô mới chỉ mười chín tuổi, thanh xuân mới chỉ bắt đầu, bao nhiêu ước mơ và hoài bão còn ở trước mắt, cứ như thế mà phải dừng lại sao?
Hơn nữa, người đàn ông này không phải là người cô yêu, bốn năm qua cô luôn chờ đợi Hạ Lăng trở về, thời khắc sắp đợi được thì cô lại phải bước lên lễ đường cùng người đàn ông lạ, cảm giác chua xót đang càn quấy trong tâm can cô, như muốn xé rách sự mỏng manh bên trong đó.
“Ngữ Lam… Ngữ Lam…”
Giọng nói của Bối Y Y như thức tỉnh thần thức Đồng Ngữ Lam, cô giật mình bối rối, luống cuống trao nhẫn vào ngón tay áp út của Sở Mạc. Lòng thầm cười khổ, không còn cơ hội để cô quay đầu nữa rồi.
Ở dưới vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, khiến lòng cô đọng lại sự âm trầm, nỗi khắc khoải không tên.
Hôn lễ kết thúc, Đồng Vũ dẫn phu nhân tới phía con gái và con rể.
“Con rể Sở, từ nay ta giao đứa con gái này lại cho cậu. Tuy nó có hơi vụng về nhưng được cái ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”
Riêng Đồng Ngữ Lam cảm thấy khinh bỉ, những lời Đồng Vũ vừa nói có lời chữ nào là thật lòng đâu! Thậm chí ông ta còn không biết là con gái mình có điểm gì tốt, điểm gì xấu nữa cơ mà. Chẳng qua chỉ làm bộ làm kịch trước mặt con rể quý, còn bắt ép cô nhận người phụ nữ xảo quyệt kia làm mẹ, thật bức ép người quá đáng!