Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 25: Nhận lệnh




Đêm hôm đó, hình ảnh bạo lực chết chóc lờn vờn trong những cơn mơ của Eragon, rình rập tràn ngập vào tâm trí nó với những chuyện hãi hùng. Nó lăn lộn muốn trốn thoát nhưng không. Những hình ảnh không mạch lạc của những thanh gươm đâm chém, của những người kêu la, của vẻ mặt Murtagh giận dữ thấp thoáng trước mắt nó. Rồi nó cảm thấy Saphira đang len vào tâm trí. Như một cơn gió lớn, Saphira quyét sạch ác mộng kinh hoàng khỏi giấc mơ. Trong yên lặng, ả thì thầm: “Tiểu huynh tất cả đều ổn, Thoải mái nghỉ ngơi đi; anh an toàn mà. Có em đây nghỉ ngơi đi.” Một cảm giác làm suyên suốt Eragon. Nó lăn người, chập chờn vào những kỉ niệm vui vẻ hơn, yên tâm vì có Saphira bên mình. Khoảng một tiếng trước bình minh, Eragon mở mắt và thấy mình đang nằm dưới cánh Saphira. Cô em rồng cuốn đuôi quanh nó, ấm sườn ấm áp đầu nó. Eragon mỉm cười, bò ra khỏi cánh.Saphira vươn đầu ngáp.
Eragon nói: -Chúc buổi sáng tốt lành. Saphira lại ngáp buổi bình minh như một con mèo. Tắm rửa,cạo râu bằng phép thuật, lau máu khô động trên thanh kiếm cong từ hôm qua xong. Eragon mặc cái áo trấn thủ của thần tiên. Sau khi Eragon hài lòng với giáng vẻ tươm tất và Saphira đã liếm sạch sẽ thân mình. Hai anh em đi bộ tới nhà bạt của Nasuada. Nhóm sáu Ó đêm đang đứng bên ngoài, những khuôn mặt đầy thẹo vẫn luôn luôn nghiêm khắc. Chờ một người lùn thân hình chắc nịch vào thông báo trước, rồi Eragon tiến vào lều, còn Saphira bò quanh ra sau tấm bạt mở sẵn, để nó có thể thò đầu vào tham dự. Nasuada đang ngồi trên cái ghế chạm trổ những đóa hoa thảo nhỉ.
Eragon cúi đầu nói:
- Thưa công nương, cô đã yêu cầu tôi tới để trao một nhiệm vụ quan trọng.
- Đúng thế . Mời ngồi Cô chỉ xếp ghế kế bên Eragon.
Đặt ngang thanh kiếm, Eragon ngồi xuống ghế. Nasuada nói:
- Như anh đã biết, Galbatorix đã đưa mấy tiểu đoàn tới những thành phố Arough, Feinster và Belatona với nỗ lực Tránh bị chúng ta bao vây, và làm chậm bước tiến của chúng ta, ép chúng ta phải, phân tán quân, lực lượng bị suy giảm trong việc đánh phá quân của lão đang đóng tại phía bắc. Sau trận đánh hôm qua, thám sát đã báo cáo: tên lính cuối cũng của Galbatorix đã núp vào một nơi hoàn toàn không ai biết. Nhiều ngày trước tôi đã dự định tấn công chúng, nhưng phải đành hoãn lại, vì anh vắng mặt. Không có anh và Saphira, Murtagh và Thorn sẽ tàn sát quân ta mà không bị trừng trị lại, và chúng tôi cũng không có cách nào để phát hiện là chúng có trong hàng ngũ quân triều đình hay không. Bây giờ anh đã trở lại, vị trí chúng ta đã được cải tiến hơn, dù không hoàn toàn như mong muốn, vì bây giờ chúng ta phải chiến đấu với thủ đoạn mới của Galbatorix: những con người không hề biết đến đau đớn. Niềm khích lệ duy nhất của chúng tôi là anh và Saphira, cùng với những pháp sư của nữ hoàng Islanzadí, đã chứng tỏ là có thể đẩy lui Murtagh và Thorn. Hy vọng đó sẽ quyết định kế hoạch chiến thắng của chúng ta.
Saphira nói: “Con rồng đỏ yếu ớt đó làm sao bì với tôi được. Không có Murtagh bảo vệ, Tôi đã dí cổ nó xuống đất, vặn cổ cho đến khi nói phải tâm phục khẩu phục tôi rồi.”
Nasuada cười:
- Ta cũng tin như vậy.
Eragon hỏi:
- Công nương quyết định hành động theo hướng nào.
- Tôi quyết định nhiều hướng, và chúng ta phải tiến hành tấn cả cùng một lúc, nếu chúng đem lại thành công. Trước hết, chúng ta không thể tiến xa hơn nữa vào đế quốc, mà bỏ lại những thành phố Galbatorix đang kiểm soát. Vì như vậy , chúng ta sẽ bị tấn công cả trước mặt lẫn sau lưng, mời gọi Galbatorix xâm nhập và chiếm Surda trong khi chúng ta vắng mặt. Vì vậy tôi đã ra lệnh cho Varden tiến quân về hướng bắc, tới nơi gần nhất để có thể vượt sông Jiet. Ngay khi họ qua bên kia sông, tôi sẽ gửi quân tới miền Nam, chiếm Aroughs, trong khi đó vua Orrin và tôi cùng lực lượng còn lại, tiếp tục tiến tới Feinster. Với sự hỗ trợ của anh và Saphira, Feinster sẽ thất thủ không quá khó khăn.
Cô nghiêng mình tới trước:
- Eragon, trong khi chúng tôi vướng vào cái công việc chán ngắt là lang thang qua các vùng quê, tôi có những nhiệm vụ khác nhờ anh. Thần tiên đang chiến đấu cho chúng ta tại Alagaesia, người Surda đã sát cánh cùng chúng ta rất nhiệt tình, thậm chí Urgal đã tự liên kết cùng chúng ta. Nhưng chúng ta cần người lùn. Không có họ, chúng ta không thể thành công nhất là bây giờ, nhất là chúng ta phải chiến đấu với những tên lính không hề cảm thấy đau đớn.
- Người lùn đã chọn được vua hay nữ hoàng mới chưa?
Nasuada nhíu mày:
- Narheim bảo đảm với tôi là sẽ tiến hành rất nhanh, nhưng giống thần tiên, khái niệm về thời gian của người lùn kéo dài hơn rất nhiều so với chúng ta.
Nhanh chóng với họ cũng phải là mấy tháng.
- Họ không thấy là tình hình đang rất khẩn trương sao?
- Một số thấy, nhưng nhiều người phản đối việc giúp chúng ta trong chiến tranh này, họ tìm cách trì hoãn mọi hành động càng lâu càng tốt, để tìm người nhồi lên cái ngai cẩm thạch trong Trojnheim. Sống ẩn dật quá lâu người lùn nghi ngờ tất cả những người ngoài. Nếu người lên ngôi phản đối mục tiêu của chúng ta, chúng ta sẽ mất người lùn. Không thể điều đó xảy ra. Cũng không thể chờ người lùn giải quyết những khác biệt bằng phong cách bình thường của họ được. Nhưng…..
Cô đưa cao một ngón tay:
- Nhưng cho đến bây giờ tôi không thể can thiệp vào nội bộ chính trị của họ một cách hiệu quả được. Thậm chí nếu tôi ở trong Tronjheim, tôi cũng không thể bảo đảm một kết quả thuận lợi. Người lùn không muốn bất cứ ai ngoài bộ tộc xen vào guồng máy cai trị của họ. Vì vậy , Eragon tôi muốn anh, đại diện tôi tới Tronjheim. Hãy làm những gì có thể để bảo đảm người lùn chọn một quân vương mới thật khẩn trương, và làm sao để họ chọn một ông vua có tình cảm với lí tưởng của chúng ta.
- Tôi ư ? Nhưng…
- Vua Hrothar đã phê chuẩn anh là người trong bộ tộc Ingeitum. Theo luật pháp và phong tục của họ, anh là một người lùn, Eragon. Anh có quyền hợp pháp tham dự những buổi họp của Ingeitum. Và vì Orik được bầu là lãnh đạo của họ, anh ta là nghĩa huynh của anh, là một thân hữu của Varden, tôi tin chắc Orik sẽ để anh cùng tham dự vào những buổi họp cơ mật của mười ba bộ tộc bầu chọn vua mới.
Eragon cảm thấy lời đề nghị của Nasuada có điều vô lý:
- Còn Murtagh và Thorn? Khi chúng trở lại mà chuyện này là chắc chắn rồi
- Chỉ có tôi , Saphira cộng thêm mấy người hỗ trợ, mới có thể chống chọi lại. Nếu vắng mặt chúng tôi, không ai có thể ngăn chúng giết công nương, Arya, vua Orrin, hoặc có thể toàn thể Varden.
Đôi lông mày của Nasuada nhíu sát nhau:
- Hôm qua anh đã cho Murtagh nếm mùi thất bại thảm hại. Hắn và Thorn đã phải bay về Uru’baen, chắc chắn đã bị Galbatorix cật vấn về trận đánh và nghiêm khắc trừng trị vì đã thất bại. Lão sẽ không đưa chúng trở lại tấn công chúng ta, cho đến khi nào lão tin chúng có thể thắng được anh. Rõ ràng lúc này Murtagh chưa thể xác định mức giới hạn sức lực của anh, vì vậy sự kiện xấu chưa thể xảy ra. Từ bây giờ đến lúc đó tôi tin anh có đủ thời gian để đi và về giữa Farthen Dur.
- Công nương có thể lầm. Ngoài ra làm sao có thể giấu được Galbatorix chuyện này ? Lão sẽ tấn công trong khi chúng tôi vắng mặt.Tôi không tin là cô đã phát hiện tất cả gián điệp lão đã cài trong hàng ngũ của chúng ta.
Gõ tay ghế, Nasuada nói:
- Eragon, Tôi muốn anh đi tới Farthen Dur chứ không nói là Saphira cùng đi
- Đường nào ? Thử nói xem.
- Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng tôi tin là có.
- Tôi đã nghĩ và nghĩ rất nhiều rồi, Eragon . Hãy hành động như một sứ thần ngoại giao của tôi, một niềm huy vọng duy nhất có thể ảnh hưởng tới thành công đối vơi người lùn. Nên nhớ tôi đã được nuôi dạy từ thế giới của người lùn, Tôi hiểu họ hơn hầu hết người khác.
Eragon làu bàu:
- Tôi vẫn tin đây vẫn là một sai lầm. Hãy để Jormundur hay một cấp chỉ huy của công nương thay thế tôi. Tôi sẽ không đi trong khi…
Nasuada cao giọng:
- Anh không đi? Cấp dưới cãi lệnh trên chẳng khác nào một chiến binh không chấp nhận mệnh lênh chỉ huy ngoài chiến trường, và hình phạt sẽ là như nhau. Eragon, là chỉ huy của anh tôi ra lệnh, dù muốn hay không anh phải chạy tới Farthen Dur, để giám sát cuộc bầu chọn vị vua mới của người lùn.
Phẫn nộ, tay nắm lại chuôi kiếm, Eragon thở hổn hển.
Nasuada dịu giọng hơn:
- Thế nào, Eragon? Anh sẽ làm theo yêu cầu của tôi, hay sẽ truất quyền tôi và tự lãnh dạo Varden? Tùy anh lựa chọn.
Bàng hoàng, Eragon vội nói:
- Không, tôi có thể can gián công nương. Tôi có thể thuyết phục công nương đổi ý.
- Anh không thể vì anh không đưa ra được sự thay đổi nào có vẻ dẫn tới thành công.
Nhìn thẳng vào mắt Nasuada, Eragon nói:
- Tôi có thể từ chối lệnh và chịu hình phạt.
Đề nghị của Eragon làm cô giật mình:
- Thấy anh bị quất roi sẽ là 1 tổn hại không gì bù được đối với Varden. Và chuyện đó sẽ hủy hoại quyền uy của tôi, vì mọi người sẽ biết là, anh có thể bất tuân lệnh tôi khi nào muốn, với hậu quả là những vết lằn mà anh có thể chữa lành ngay sau đó, vì chúng tôi không thể xử tử anh như những chiến binh khác cãi lệnh cấp trên. Thà là tôi từ bỏ chức vị trao quyền chỉ huy Varden cho anh, còn hơn để chuyện như thế xảy ra. Nếu tin là anh thích hợp với công việc hơn tôi, hãy thay tôi, ngồi vào ghế của tôi và tuyên bố anh là chỉ huy của lực lượng này. Nhưng cho đến khi nào tôi còn là đại diện cho Varden, tôi có quyền ra quyết định. Nếu những quyết định đó sai lầm tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Eragon băn khoăn hỏi:
- Công nương sẽ không nghe theo lời khuyên nào sao? Công nương chèo lái Varden bất chấp ý kiến của những người chung quanh sao?
- Tôi có nghe lời khuyên. Tôi nghe liên tục mỗi giờ thức giấc trong đời. Nhưng đôi khi những kết luận sau cùng không hợp với ý kiến thuộc hạ, bây giờ anh phải quyết định giữ lời thề và tuân lệnh tôi hay không, cho dù anh có thể không đồng ý.
Ngước nhìn Nasuada, Eragon nói:
- Được tôi sẽ đi.
Nasuada có vẻ bớt căng thẳng:
- Cám ơn, Eragon. Còn Saphira ở lại hay đi?
Điều chỉnh tư tưởng để Eragon và Nasuada có thể nghe, Saphira trả lời: “Thợ săn đêm, tôi ở lại”
Nasuada cúi đầu:
- Cám ơn, Saphira tôi rất biết ơn vì sự ủng hộ của em.
Eragon hỏi:
- Công nương đã nói với Blodhgarm chuyện này chưa? Ông ta có đồng ý không?
- Chưa. Anh nên báo chi tiết cho ông ta biết. Eragon không nghĩ Blodharm sẽ vui lòng với viễn ảnh nó tới Farthen Dur cùng một Urgal. Nó hỏi: Tôi có thể đưa ra một lời đề nghị chứ? Anh biết tôi sẵn lòng nghe lời đề nghị của anh mà.
Câu trả lời làm nó ngập ngừng một lúc, rồi nó nói:
- Một đề nghị và một yêu cầu. Nasuada đưa ngón tay ra hiệu cho nó tiếp tục.
- Khi người lùn chọn xong vua hay nữ hoàng, Saphira sẽ tới Farthen dur với tôi để cùng tôn kính đấng trị vì mới, và hoàn tất lời Saphira đã hứa với vua Hrothgar sau chấn chiến trong Tronjheim.
Nét mặt Nasuada sắc sảo như một con mèo rừng đanh săn mồi khi hỏi:
- Lời hứa gì? Trước đây anh chưa hề cho tôi biết.
- Saphira sẽ sửa chữa Isisdar Mithrim, ngôi sao bằng ngọc, như một đền bù vì Arya đã làm vỡ nó.
Mắt mở to kinh ngạc, Nasuada nhìn saphira hởi:
- Em có khả năng làm được đại sự đó sao?
“Được chứ. Nhưng không biết đứng trước Isidar Mithrim, có thể tập trung được phép thuật không. Khả năng niệm thần chú của em không tuân theo ý mình. Đôi khi, hình như em có một giác quan nhạy bén mới, có thể cảm nhận được nhịp đập và năng lượng chuyển vận trong từng thớ thịt, vậy là em có thể điều khiển được ý chí, thay đổi thế giới theo ý mình. Tuy nhiên, ngoài những lúc đó, cả đời em chỉ có thể niệm chú cho một con cá biết bay thôi. Nhưng nếu có thể sữa chựa được Isisdar Mithrim, chúng ta sẽ dành được cảm tình của cả thế giới lùn, không chỉ một số ít có chút hiểu biết về mối liên kết quan trọng với chúng ta.”
Nasuada nói:
- Việc này mang lại nhiều hiệu quả hơn là em tưởng. Ngôi sao ngọc nữ một vị trí quan trọng trong tim những người lùn. Người lùn nào cũng say mê đá quý, nhưng họ yêu thương và trìu mến Isidar Mithrim hơn bấy cứ loài đá quý nào khác, vì vẻ đẹp, và hơn hết, vì kích thước khổng lồ của nó. Hồi phục vẻ lộng lẫy của nó, là em cũng sẽ hồi phục niềm tự hào của nòi giống họ.
Eragon nói:
- Kể cả thất bại trong việc sữa chưa Isisdar Mithrim, Saphira cũng nên dự lễ đăng quang của nhà vua mới. Công nương cũng có thể dự lễ đăng quang của nhà Vua mới. Công nương có thể che dấu sự vắng mặt của Saphira mấy ngày, bằng cách nói chúng tôi có một chuyến đi ngắn tới Aberon chẳng hạn.Khi gián điệp của Galbatorix phát hiện bị công nương đánh lừa, thì đã quá muộn để triều đình tổ chức tấn công trước khi chúng tôi trở lại.
Nasuada gật đầu:
- Cũng là một ý kiến hay. Báo cho tôi biết ngay khi người lùn quyết định ngày đăng quang.
- Tuân lệnh.
- Anh đã đưa ra lời đề nghị và giờ anh muốn yêu cầu tôi điều gì?
- Vì công nương nhất quyết tôi phải đi chuyến này, nhưng sau lễ đăng quang xin cho phép tôi bay với Saphira Từ Trojheim đến Elesméra.
- Với mục đích gì?
- Để xin ý kiến những người dạy chúng tôi trong lần cuối cùng tới Du Weldenvarden. Chúng tôi đã hứa, sẽ trở lại Elesméra để hoàn tất học tập ngay khi hoàn cảnh cho phép.
- Không có thời gian cho anh và Saphira tiếp tục học tập mấy tuần hay mấy tháng đâu.
- Không, nhưng có lẽ đủ thời gian để chúng tôi thăm viếng.
Ngả đầu lên lưng ghế, Nasuada nhìn xuống Eragon:
- Chính xác thì ai là những người thầy của anh? Tôi thấy anh luôn né tránh những câu hỏi về họ. Eragon ai đã dạy cho anh và Saphira?
Chạm nhẹ lên ngón tay trên nhẫn Aren, Eragon nói:
- Chúng tôi đã thề với nữ hoàng Islanzadi là không được tiết lộ nếu chưa được sự cho phép của bà, hay Arya, hoặc người kế vị bà.
- Nhân danh quỉ thần, anh và Saphira đã thề bao nhiêu lần rồi? Dường như hai người tự phong tỏa mình với bất cứ người nào gặp gỡ. Eragon ngượng ngùng nhún vai trong khi Saphira nói với Nusuada:
“Chúng tôi không muốn thế, nhưng làm sao tránh khỏi những lời cam kết, trong khi chúng tôi không thể lật đổ Galbatorix, nếu không có sự hỗ trợ của các loài trong đất nước Alagaesia? Lời thề là cái giá chúng tôi phải trả, để có được sự giúp đỡ của những ai có thế lực.”
- Hừ. Như vậy muốn biết sự thật, chắc tôi phải hỏi Arya?
Eragon lên tiếng
- Nhưng tôi tin Arya sẽ không nói. Thần tiên coi lý lịch của thầy mình như một trong những bí mật quý giá nhất của họ. Họ không cho ai biết, trừ khi thật sự cần thiết, để tránh loan truyền tới tai Galbaltorix. Nhìn viên màu xanh hoàng gia kiên nhẫn, Eragon phân vân, còn bao nhiêu thông tin nữa trong những lời thề, mà danh dự cho phép nó được tiết lộ:
- Dù sao, chúng tôi không quá đơn độc sau khi phát nguyện lời thề.
- Tôi hiểu chỉ mong sao thần tiên nhiệt tình giúp đỡ tôi hơn. Vì sao đến tận Ellesméra? Anh không có cách lên lạc trực tiếp với các sư phụ mình sao?
- Phải chi có thể. Ôi, chưa có câu thần chú nào xuyên qua được hàng rào phép thuật bao quanh Du Weldenvarden.
- Thần tiên không để một khoảng trống nào để chính họ sử dụng sao?
- Nếu có, thì ngay sau khi hồi tỉnh trong Farthen Dur, Arya đã liên lạc với nữ hoàng Inlanzadí, chứ đâu phải đích thân trở lại Du Weldenvarden.
- Coi như anh có lý, vậy sao anh có thể xin ý kiến của nữ hoàng về số phận của Sloan? Anh đã từng bóng gió là khi nói với bà, quân đội của thần tiên vẫn còn đóng trong Du Weldenvarden?
- Đúng vậy. Nhưng chỉ trong bìa rừng, bên ngoài vòng đai phép thuật bảo vệ. Im lặng kéo dài trong khi Nasuada cân nhắc tới thỉnh cầu của Eragon. Ngoài lều, Eragon nghe tiếng đội Ó đêm đang bàn cãi về cây kích mũi khoằm hay kích thẳng hiệu quả hơn khi đánh bộ binh, tiếng kẽo kẹt xe bò đi qua, tiếng áo giáp leng keng của những người đang chạy, và hàng trăm âm thanh mơ hồ vang trong doanh trại.
Sau cùng, Nasuada lên tiếng hỏi:
- Chính xác thì anh hi vọng được gì trong cuộc thăm viếng này?
- Tôi không biết. Cốt lõi của vấn đề là chúng tôi chưa biết chắc. Có thể chẳng được gì, hay trái lại, có thể học hỏi được họ những điều giúp tôi tận diệt Murtagh và Galbatorix một lần cuối. Nasuada, hôm qua chúng ta chỉ đủ vừa sức thắng. Tôi sợ rằng, khi đụng độ lại với Murtagh và Thron, Murtagh sẽ mạnh hơn. Tôi lạnh cả xương khi phải công nhận một sự thật: tài năng của Galbatorix vượt trội hơn Murtagh rất nhiều, chưa kể tới một lượng lớn năng lượng đã truyền vào … anh tôi. Vị thần tiên dạy dỗ tôi đã… Nó ngập ngừng, rồi quyết định nói tiếp:
- Đã… Nói bóng gió là: ông biết vì sao nội lực Galbatorix mỗi năm mỗi tăng hơn, nhưng ông từ chối tiết lộ thêm, vì thời gian đó chúng tôi chưa đủ để tiến bộ trong tập luyện. Bây giờ, sau những lần đụng độ với Thron và Murtagh, tôi nghĩ ông sẽ chia sẻ kinh nghiệm với chúng tôi. Hơn nữa, còn quá nhiều phương pháp phép thuật mà chúng tôi chưa được biết, một trong những phương pháp đó có thể đánh bại Galbatorix. Nasuada, nếu đánh bạc trên chuyến đi này, đừng để tôi đánh bạc bằng sự tiến bộ, nhờ vậy sẽ thắng trong trò chơi số mệnh này.
Ngồi im lìm hơn một phút, Nasuada mới nói:
-Tôi chưa thể quyết định cho tới lúc người lùn tổ chức lễ đăng quang. Việc anh tới Du Weldenvarden sẽ tùy thuộc vào việc di chuyển quân của triều đình lúc đó, và vào những gì gián điệp của chúng ta báo cáo về những hành động của Thron và Murtagh.
- Suốt hai tiếng sau đó, Nasuada hướng dẫn cho Eragon về mười ba bộ tộc người lùn. Cô chỉ dạy cho nó về lịch sử, chính trị của họ; những sản phẩm đặt thù buôn bán của mỗi bộ tộc; tên, gia đình, cá tính của các tộc trưởng; những cách mà cô cảm thất tốt nhất để thuyết phục người lùn bầu chọn một vị vua hay một nữ hoàng có cảm tình với những mục tiệu của Varden.
Cô nói:
- Nếu Orik ngồi lên chiếc ngai đó thì lí tưởng nhất. Vua Hrothgar được bầu hết quần thấn tôn trọng Durgrims Ingeitum là một trong những bộ tộc giàu nhất và có uy tín nhất. Tất cả những điều đó đều thuận lợi cho Orik. Orik rất nhiệt tình với lý tưởng của chúng ta. Anh phục vụ nhưng một thành viên Varden. Cả anh và tôi đều coi and ta là bạn. Hơn nữa Orik còn là nghĩa huynh của anh. Tôi tin, anh ta có tài năng để trở thành một vị vua tuyệt vời của người lùn. Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ: theo tiêu chuẩn của người lùn, Orik còn quá trẻ, và tình bạn của chúng ta có thể là một rào cản khó vượt qua với một dân tộc khác. Còn một trở ngại nữa: sau hơn một trăm năm Ingeitum trị vì, những dân tộc lớn – Durgrimst Feldunost và Durgrimst Knurlcarathn – rất muốn thất vương miện trao sang tay bộ tộc khác. Bằng mọi cách, hãy ủng hộ Orik, nếu có thể giúc and ta lên ngôi; nhưng nếu thấy hi vọng của anh ta chắc chắn thất bại, hãy chuyển sang bộ tộc nào có cảm tình với Varden, dù có phải làm Orik không vui. Đây không phải là lúc để tình bạn can thiệp vào chính trị. Sau khi kết thúc bài thuyết trình về các bộ tộc người lùn, Nasuada và Saphira tính toán sao để Eragon có thể lẻn ra khỏi doanh trại mà không làm ai chú ý. Mọi chi tiết được quyết định xong. Eragon và Saphira trở lại lều, nói với Blodhgarm những gì đã xảy ra. Eragon ngạc nhiên thấy vị thần tiên lông lá không phản đối.
Nó tò mó hỏi:
- Đại nhân chấp nhận?
Giọng Blodhgarm trầm ấm, dịu dàng:
- Nhiệm vụ tôi không thể nói thuận hay không. Nhưng vì mưu lược của Nasuada dường như không đặt ngài và Saphira vào sự nguy hiểm quá đáng, và cả hai có được cơ hội tiến xa hơn trong học tập tại Ellesméra. Tôi và các huynh đệ của tôi sẽ không phản đối.
Ông cúi đầu nói tiếp:
- Bjartkular, Agretlam, tôi xin phép cáo lui. Vị thần tiên vòng qua Saphira, vén cửa lều, một luồng sánh tràn vào khi ông bước ra ngoài.
Eragon và Saphira nói: “Anh sẽ nhớ em nhiều lắm”
“Em cũng nhớ anh, tiểu huynh”
Eragon thở dài: “Chúng ta mới được gần nhau mấy ngày, lại phải xa. Anh thấy khó tha thứ được cho Nasuada chuyện này”
“Đừng trách cô ta về những gì cô ta buộc phải làm”
“Không, nhưng anh vẫn cảm thấy hơn bực bội .”
“Vậy thì hãy đi ngay, Để chúng ta sớm gặp lại trong Farthen Dur”
“Nếu vẫn có thể liên lạc bằng tư tưởng với em, anh sẽ không ngại phải ở quá xa em nhưng vậy. Điều kinh khủng nhất là cảm giác trống vắng. Thậm chí anh em mình còn không dám nói chuyện với nhau qua tấm gương trong lều của Nasuada, sợ mọi người thắc mắc vì sao em tới đó mà lại không có anh”.
Saphira chớp mắt thè lưỡi, và Eragon cảm thấy trong nỗi xúc động của cô em rồng có vẻ khác thường. Nó hỏi: “chuyện gì vậy” “Em… em đồng ý. Ước gì anh em mình có thể giữ liên lạc tinh thần trong thời gian xa nhau. Được vậy, chúng ta sẽ bớt lo lắng và dễ khuấy đảo triều đình hơn.”
Cô ả ư ử hài lòng khi Eragon ngồi xuống bên bắt đầu gãi lên những cái vảy nho nhỏ dưới hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.