Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 41: Những lời vàng son




"Xin lỗi," Eragon nói vừa lúc đụng tới bồn nước.
Nasuada cau mày, mặt nhăn lại dài ra như một gợn nước đánh trên mặt hồ. "Vì chuyện gì chứ?" cô hỏi. "Tôi tưởng phải nên chúc mừng anh mới đúng. Anh đã làm được nhiều hơn chuyện mà tôi nhờ anh đi làm."
"Không, tôi…" Eragon khựng lại vì nhận thấy cô không thấy được những khuấy động trong nước. Thần chú khiến tấm kiếng của Nasuada có thể nhìn rõ ràng nó và Saphira nhưng không rõ những vật khác. "Tôi dùng tay đụng phải bồn nước rồi, có vậy thôi."
"Ồ. Nếu vậy, để tôi chính thức chúc mừng anh, Eragon. Bằng cách bảo đảm ông Orik trở thành vua…"
"Cho dù là bản thân tôi bị tập kích?"
Nasuada mỉm cười. "Đúng vậy, cho dù khiến bản thân anh bị tập kích, anh vẫn phải giữ quan hệ với người lùn, và điều này chính là yếu tố quyết định thành bại. Câu hỏi hiện giờ là, bao lâu thì số quân còn lại của người lùn có thể tham chiến với chúng ta?"
"Ông Orik đã ra lệnh cho quân sĩ chuẩn bị xuất binh," Eragon nói. "Họ có lẽ cần vài ngày để tập họp toàn quân, nhưng một khi xong, họ sẽ hành quân ngay lập tức."
"Vậy cũng tốt. Chúng ta cần sự giúp đỡ của họ càng sớm càng tốt. Nhắc tới mới nhớ, khi nào thì bọn anh quay về với chúng tôi? Ba ngày? Bốn ngày?"
Saphira vẫy vẫy cánh, hơi thở nóng thổi ngay sau gáy của Eragon. Eragon liếc nhìn cô nàng rồi cẩn thận nói: "Tùy thuộc. Cô còn nhớ cuộc bàn thảo trước khi tôi ra đi không?"
Nasuada mím môi. "Dĩ nhiên nhớ, Eragon, tôi…" Cô nhìn sang hình ảnh bên cạnh lắng nghe lời của một người đàn ông khác, giọng của ông ta thầm thì nhỏ khiến Eragon và Saphira không nghe được. Quay trở lại bọn họ, Nasuada nói: "Đoàn quân của chỉ huy trưởng Edric đã trở về. Bọn họ bị tử thương nghiêm trọng, nhưng lính gác cho hay Roran vẫn còn sống."
"Anh ta có bị thương hay không?" Eragon hỏi.
"Tôi sẽ cho anh biết khi hay tin mới. Hiện giờ thì cũng không nên lo lắng quá. Roran có vận may của…" Lại một lần nữa, một tiếng nói khác khiến Nasuada quay ra, rồi cô bước ra khỏi tầm nhìn.
Eragon có chút bồn chồn trong lúc chờ.
"Cho tôi xin lỗi," Nasuada nói, vẻ mặt của nàng lại hiện lên trên bồn nước. "Chúng ta đã tới gần Feinster, hiện giờ đang phải chống chọi với đám lính cướp bóc do phu nhân Lorana gởi đến từ thành thị để làm khó dễ chúng tôi… Eragon, Saphira, chúng tôi cần các vị cho cuộc chiến này. Nếu người dân Feinster chỉ thấy có chúng tôi, người lùn, giống Urgals tụ binh ngoài thành, bọn họ vẫn còn có niềm tin sẽ giữ vững được thành và sẽ chiến đấu dũng mãnh hơn. Đương nhiên là họ sẽ không giữ được điều mà đến giờ họ vẫn chưa nhận thức được. Nếu họ thấy một con rồng và một Kỵ Sĩ cầm đầu ba quân tấn công, đương nhiên là họ sẽ mất hết ý chí."
"Nhưng…"
Nasuada giơ tay lên ngắt ngang nó. "Còn có lý do khác để cho các vị quay về nữa. Vì các vết thương từ sau vụ thử Trường Kiếm, tôi không thể lên ngựa ra trận với người Varden như trước. Tôi cần các vị ngồi vào chỗ của tôi, Eragon, để có thể đem mệnh lệnh của tôi ban ra và cũng đồng thời nâng cao sĩ khí. Còn nữa, tin đồn các vị vắng mặt đã lan tràn khắp trại, cho dù chúng tôi cố gắng bưng bít cách nào đi nữa. Nếu Murtagh và Thorn trực tiếp tấn công vì việc này, hoặc nếu Galbatorix gởi quân chi viện cho Feinster… chỉ sợ, ngay cả có các thần tiên bên cạnh, tôi nghi ngờ khả năng chống giữ bọn họ. Tôi xin lỗi, Eragon, nhưng tôi không thể cho phép anh quay lại Ellesméra bây giờ. Hiện giờ tình thế nguy hiểm quá."
Nhấn tay lên bàn đá lạnh buốt đang giữ cái bồn nước, Eragon nói, "Nasuada, làm ơn đi. Nếu không bây giờ thì khi nào?"
"Sớm lắm. Anh phải kiên nhẫn một chút."
"Sớm lắm." Eragon hít một hơi dài, xiết chặc nắm tay trên bàn. "Sớm cỡ nào?"
Nasuada cau mày nhìn nó. "Anh biết là tôi không biết mà. Trước tiên chúng ta phải lấy được Feinster, sau đó khoá chặt vùng nông thôn, rồi…"
"Rồi sau đó cô sẽ tấn công Belatona hay Dras-Leona rồi tới Urû’baen." Eragon nói. Nasuada muốn trả lời nhưng nó không cho cô ta cơ hội. "Càng tới gần Galbatorix thì cơ hội bị Murtagh và Thorn tấn công cao hơn hoặc ngay cả vua cũng sẽ tham chiến, đến lúc đó thì cô lại càng khó lòng để chúng tôi đi… Nasuada, Saphira và tôi không có đủ pháp thuật, trí tuệ và sức lực để giết Galbatorix. Cô biết điều này mà! Galbatorix có thể chấm dứt cuộc chiến bất cứ lúc nào nếu hắn chịu rời lâu đài của hắn và tấn công trực tiếp người Varden. Chúng tôi cần phải nói chuyện với các vị sư phụ lại. Họ có thể cho chúng tôi biết pháp lực của Galbatorix là từ đâu mà ra, và họ có thể chỉ thêm một hai chiêu cho chúng tôi để có thể đánh bại hắn."
Nasuada nhìn xuống đất, ngắm ngía hai bàn tay. "Thorn và Murtagh có thể tiêu diệt chúng tôi lúc hai người bỏ đi."
"Nếu chúng tôi không bỏ đi, Galbatorix sẽ tiêu diệt chúng ta khi tới Urû’bae… Cô có thể chờ vài ngày trước khi tấn công Feinster không?"
"Được, nhưng mỗi ngày chúng tôi còn cắm trại ngoài thành sẽ tốn nhiều nhân sĩ lắm." Nasuada dùng gót bàn tay xoa xoa hai bên thái dương. "Điều anh muốn sẽ rất hao tốn cho một giải pháp không chắc chắn đó Eragon."
"Giải pháp này có thể không chắc chắn," nó nói, "nhưng sự tận vong của chúng ta là không thể tránh khỏi nếu không thử."
"Thật không? Tôi không chắc lắm. Nhưng mà…" Một khoảng thời gian dài khó chịu trôi qua mà Nasuada vẫn im lặng nhìn quá khỏi hình ảnh trước mặt. Cuối cùng cô cũng gật đầu một cái, như quyết định một việc gì rồi nói: "Tôi có thể trì hoãn việc tấn công Feinster khoảng hai hay ba ngày. Có vài thị trấn khác trong vùng mà chúng tôi có thể nắm giữ trước. Một khi tới được thành thị, thì có thể qua thêm hai ba ngày nữa chờ người Varden chế tạo các máy công thành và các công cụ trấn thủ. Chắc không có ai lấy làm lạ đâu. Sau đó thì tôi bắt buộc phải đánh Feinster, không lý do gì khác ngoại trừ chúng tôi cần kho lương thảo của bọn họ. Một đoàn quân vẫn còn trong lãnh thổ của kẻ thù là một đoàn quân đói. Cao nhất là tôi có thể cho anh sáu ngày, và có lẽ chỉ được bốn ngày thôi."
Cô ta vừa nói xong Eragon đã nhẩm tính lẹ trong đầu, "Bốn ngày thì không đủ," nó nói, "sáu cũng có lẽ không xong. Saphira cần ba ngày không ngủ mà không phải chở tôi để bay tới Farthen Dûr. Nếu bản đồ tôi có là chính xác thì khoảng cách tới Ellesméra cũng cỡ đó hoặc hơn, tương tự như từ Ellesméra về lại Feinster. Nếu phải chở tôi, Saphira sẽ không có khả năng bay xa lẹ như vậy được."
"Không, em không làm được đâu," Saphira nói với nó.
Eragon tiếp tục: "Dưới tình huống tốt nhất, chúng tôi vẫn cần một tuần để gặp lại mọi người ở Feinster và đó là chỉ tính không ngừng lại phút nào tại Ellesméra."
Một vẻ mệt mỏi chán chường phủ lên mặt Nasuada. "Anh có cần phải bay tới tận Ellesméra không? Một khi qua khỏi cấm chế quanh Du Weldenvarden anh có đủ điều kiện để bói thủy tinh cầu với các vị sư phụ hay không? Bớt được chút thời gian nào rất là quan trọng."
"Tôi không biết nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng."
Nasuada nhắm mắt một lúc lâu. Bằng giọng khàn khàn cô nói: "Chúng tôi có thể trì hoãn hành quân tới Feinster khoảng bốn ngày… Có đi Ellesméra hay không tôi sẽ để cho anh quyết định. Nếu phải đi thì nên ở đó cho đến khi xong chuyện. Anh nói đúng, trừ khi có cách đánh bại Galbatorix, còn không thì chúng ta không có hy vọng chiến thắng. Cho dù vậy, xin luôn nhớ về sự mạo hiểm kinh khủng mà chúng tôi đang lãnh, những mạng người Varden mà tôi phải hy sinh để giành thêm thời gian cho anh, và bao nhiêu nhân mạng Varden nữa sẽ chết nếu chúng tôi tấn công Feinster mà không có anh."
Eragon ủ rủ gật đầu. "Tôi sẽ không quên đâu."
"Tôi hy vọng là vậy. Thôi đi đi! Đừng chậm trễ nữa. Bay! Bay! Hãy bay lẹ hơn chim ưng lao đầu tìm mồi Saphira và đừng để bất cứ chuyện gì làm các vị chậm lại." Nasuada lấy đầu ngón tay chạm vào môi rồi lại dùng ngón tay đó điểm lên mặt vô hình của tấm kiếng, nơi nó biết là đang giữ hình ảnh của nó và Saphira. "Chúc may mắn đến với cuộc hành trình của hai vị, Eragon, Saphira. Nếu chúng ta còn gặp mặt, lần sau sợ rằng là ở trên chiến trường rồi đó."
Rồi cô rời khỏi tầm nhìn của họ, sau đó Eragon giải bỏ thần chú và mặt bồn nưóc lại trở nên trong veo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.