"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 114: Em yêu anh




Edit và beta: meomeoemlameo.
Trong khoảnh khắc bị trói lên xe, trong một nháy mắt, Thịnh Kiều đã rất may mắn.
Bởi vì đối phương không lựa chọn đánh choáng cô bằng thuốc mê. Có lẽ chúng cảm thấy cô chỉ là một nữ minh tinh tay trói gà không chặt nên không đáng. gã người Hoa giả dạng nhân viên công tác và tên da đen cao to đè cô lại, xe chạy như bay.
Ngoại trừ tiếng thét chói tai lúc lên xe, cô không hề giãy giụa thêm.
Trên đầu bị tròng một cái bao tải, hai tay bị trói nghiến ở đằng sau. Càng sợ hãi, càng tỉnh táo, cô không rên một tiếng.
Sau đó cô liền nghe thấy đối phương nói thầm bằng Anh: “Sao nó im thế nhỉ?”
Một người khác nói: “Chắc là bị dọa ngu luôn rồi, lá gan của minh tinh Trung Quốc nhỏ quá.”
Đằng trước có tiếng cười của tài xế: “Bây giờ đã bị dọa choáng váng, chờ lát nữa có lẽ nào sẽ bị dọa ngất luôn không?” Gã lại hỏi, “Bề ngoài thế nào?”
Cô nghe thấy giọng của kẻ giả trang nhân viên công tác: “Cực kỳ xinh đẹp, video quay xong chắc phải đẹp lắm.”
Cô cắn chặt môi, liều mạng áp chế sự run rẩy không thể tự chủ. Chúng không muốn giết cô, chúng muốn quay video. Video? Còn video gì được nữa.
Một khi xe dừng lại, cô sẽ không còn bất kì cơ hội phản kháng nào nữa, ba gã đàn ông, cô không thể nào trốn thoát nổi.
Đừng sợ, đừng khóc, bình tĩnh lại, nhất định có biện pháp, nhất định có.
Cô nhắm mắt lại.
Xe chạy liên tục, ngoài xe có tiếng còi văng vảng. Đại để vì cô quá yên tĩnh, hai người bên cạnh bèn lỏng tay giữ cô, ai cũng không ngờ, cô đột nhiên vùng dậy.
Lúc quay phim “Không Sợ”, cô đã học cách chiến đấu ba tháng với cảnh sát đặc công trên phim trường, ngày nào cũng luyện đến tím tái tay chân, nhưng rốt cuộc đã nắm vững được những kĩ xảo này. Biết điểm yếu trên cơ thể người ở đâu, biết ra chiêu thế nào để không phạm sai lầm.
Hai người bị khuỷu tay cô đánh trúng vào huyệt Thái Dương và yết hầu, lập tức gục ngay. Thịnh Kiều kéo tuột bao tải trên đầu xuống, đột nhiên nhào về phía trước, giật lấy tay lái của tài xế.
Cô đánh cuộc bọn chúng không muốn chết.
Tài xế hoảng sợ, tức giận mắng một câu, hai người đằng sau phản ứng lại được, đều nhào lên túm cô. Thịnh Kiều đã túm chặt tay lái, chết sống không buông tay. Hai người đằng sau giựt cô, ngược lại giúp Thịnh Kiều tăng lực, xe lập tức nghiêng đi, tài xế phanh kít xe lại.
Sau một tiếng ma sát chói tai, có một tiếng rầm thật lớn, xe đâm mạnh vào đường bao bảo vệ của dòng sông.
Thịnh Kiều không có chỗ dựa, cả người bay về đằng trước, đập vào kính chắn gió.
Bên trong xe vang lên những tiếng chửi tức giận, lúc xe dừng lại, đong đưa nhẹ nhàng, mấy người đến mắng cũng không dám mắng nữa.
Xe treo trên vòng bảo vệ. Đầu xe nghiêng về đằng trước, sắp rớt đến nơi.
Thịnh Kiều bị đâm đến mức choáng váng nặng nề, cảm giác có một dòng chất lỏng ấm áp chảy dọc xuống từ trán. Cô cuộn tròn người lại không dám động, cũng không thể động cựa được. Sau đó cô nghe thấy người ở hàng ghế sau tức giận nói: “Con này chết rồi à?”
Tài xế nghiến răng nghiến lợi: “Cái con đàn bà thối này, muốn hại chết chúng ta đây.”
Họ trói cô chỉ vì muốn quay video, không ai muốn chết.
Tai nạn xe cộ nhanh chóng khiến cho mọi người vây xem, có người báo cảnh sát. Không bao lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương càng đi càng gần. Ba người bên trong xe tức khắc lo lắng gần chết, chờ cảnh sát tới thì có thể họ sẽ chạy không thoát.
Gã người Hoa kia đột nhiên duỗi tay mở cửa xe định nhảy khỏi xe chạy trốn, tài xế hét lớn một tiếng: “Đừng cử động!”
Những đã muộn rồi, xe mất đi cân bằng, nghiêng hẳn về đằng trước, rớt vào trong nước.
Cửa xe bật ra, nước sông lạnh lẽo ùa vào, ba tên bắt cóc cũng chưa bị thương nặng, giãy giụa đào thoát khỏi xe. Thịnh Kiều cắn chặt đầu lưỡi, kích thích ý thức đang dần dần hôn mê. Nước sông xộc vào xoang mũi, cô cố gắng di chuyển về phía cánh cửa xe đang mở rộng kia.
Nhưng thân thể càng lúc càng vô lực, dưỡng khí thiếu hụt, ý thức cô mỗi lúc một mơ hồ.
Cô liều mạng mở to mắt, nhưng không thể ngăn được mí mắt nặng trịch.
Những hình ảnh trong đầu xoay như đèn kéo quân, cô thấy hai cha mẹ nhà họ Kiều, Kiều Vũ, một nhà ba người đứng ở nơi đó, duỗi tay với cô. Cô vươn tay tới, nhưng thân thể trầm xuống, cách họ càng ngày càng xa.
Chắc là sắp chết rồi.
Nếu như chết đi, xin để cô chết trong vụ tai nạn xe hơi lần trước. Để thế giới này chưa bao giờ từng có sự tồn tại của cô, để chàng trai cô âu yếm quên cô đi, không đến mức khổ sở bi thương.
Thịnh Kiều mơ một giấc mơ.
Nói đúng ra, cô cũng không rõ đây là mơ hay là thực.
Khi cô tỉnh lại, cô ở trong biệt thự nhà họ Kiều, ngủ trong phòng của chính mình, trên chiếc giường của chính mình. Đầu óc vẫn còn nhâm nhẩm đau, cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn tất cả những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh. Dép cũng chưa kịp đeo, cô nôn nóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Trong phòng bếp, Dì Trương đang nấu cơm, dưới lầu Ông Kiều Bà Kiều đang xem TV, Kiều Vũ ngồi bên cạnh đọc tờ báo kinh tế, cô đứng ở nơi đó gọi, “Bố, mẹ, anh trai.”
Họ nhìn lên, Bà Kiều cười: “Kiều Kiều dậy rồi, mau đi thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm.”
Nước mắt cô bỗng trào ra.
Kiều Vũ buông tờ báo xuống ngay: “Sao lại khóc? Ai bắt nạt em?”
Cô vừa khóc vừa cười: “Em không sao đâu, anh hai.”
Kiều Vũ phì cười: “Gọi anh hai ngoan như thế, có phải lại định nhờ anh cái gì không? Lại muốn anh tranh vé giúp em à?”
Cô ngây người tại chỗ.
Hoắc Hi.
Cô quay đầu trở về trong phòng, tìm được di động của mình, tìm tin tức về Hoắc Hi, trên tin nói, anh đã ra nước ngoài học tập. Di động không có phương thức liên hệ của anh, nhưng cô nhớ rõ số điện thoại của anh, cô bấm số gọi cho anh.
Hồi lâu, điện thoại kết nối được, giọng nói của anh vang lên: “Xin chào, ai đấy?”
“Hoắc Hi……” Cô nhỏ giọng gọi anh, nghẹn ngào mấy lần: “Em là…… Kiều Kiều……”
Điện thoại dập đánh cụp một tiếng.
Khiến cho chàng trai kia quên mất cô, không đến mức khổ sở bi thương.
Trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô, cô nên vui vẻ mới đúng. Nhưng tại sao, nước mắt cô lại rơi ào ạt như thế, đau lòng đến tột đỉnh, tựa như bị một mũi dao xẻo từng nhát vào tim, đau đến mức cô không thể thở nổi.
Cửa phòng bị gõ vang, Kiều Vũ đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô: “Rốt cuộc làm sao đấy?”
Cô nhào về phía anh, chui vào trong lòng ngực anh. Kiều Vũ sửng sốt, duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng chụp đầu cô, “Sao vậy? Nói với anh hai, ai bắt nạt em?”
Cô rốt cuộc đã tìm được gia đình mà cô cô tha thiết ước mơ, cũng mất đi chàng trai mà cô thương mến.
Cô đã trở về làm Kiều Tiều, lại trở thành fan của anh.
Giữa muôn vàn fan, một kẻ bé nhỏ không đáng kể.
Bóng câu qua cửa sổ, một ngày nào đó, cô tới New York gặp anh. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh, anh đội mũ, xách theo túi mua hàng, cúi đầu đi ra ngoài.
Cô cứ đứng ngây ra tại chỗ, không nhịn được nhẹ giọng gọi: “Hoắc Hi.”
Anh quay đầu nhìn lại. Vẫn là gương mặt thờ ơ kia, khi anh nhìn cô, tựa như ánh mắt nhìn một người xa lạ. Cô nhịn xuống nỗi nghẹn ngào, thật cẩn thận vươn tay, muốn túm lấy góc áo anh, “Hoắc Hi, anh không nhớ em ư?”
Anh nghiêng người tránh đi, ở cánh cửa cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp vẫy tay với anh, “Đi thôi anh.”
Anh nhìn qua, sự thờ ơ trong đáy mắt nháy mắt hóa thành dịu dàng, bước nhanh đi qua.
Thịnh Kiều cứ đứng nhìn như vậy, nhìn anh nắm tay cô gái kia, bàn tay anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô ấy, đến đầu ngón tay cũng toát lên sự dịu dàng.
Cô im lặng gọi anh, Hoắc Hi.
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không đáp lại cô.

……
Triệu Ngu đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một hộp cơm, đi đến cạnh người thân đang ngồi bên mép giường, thấp giọng nói: “Ăn chút gì đi.”
Anh không nói lời nào, chỉ nắm bàn tay cô gái nằm trên giường bệnh.
Triệu Ngu ngồi xổm xuống: “Hoắc Hi, anh muốn để lúc Tiểu Kiều tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của anh sao?”
Mí mắt anh giật một cái.
“Vừa rồi bên cục cảnh sát gọi điện thoại, nói bọn bắt cóc đã khai ra rồi, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt, Tiểu Kiều cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
Anh vẫn không nói lời nào, chỉ nhận lấy hộp cơm trên tay cô nàng, mở ra, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng.
Triệu Ngu thở dài.
Cô nàng không cách nào tưởng tượng được, Hoắc Hi sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Lúc Đinh Giản phát hiện có gì sai sai, liên hệ tổ chương trình báo cảnh sát, cảnh sát căn cứ vào lời kể của họ, lấy ảnh chụp của cô gái vừa được cứu ra từ trong sông cho họ xem.
Khi ba tên bắt cóc trèo được lên bờ, cảnh sát đã đuổi tới, không trốn kịp nữa, nhưng ngàn vạn lần không thể vác trên lưng tội danh giết người, chúng bèn vội vàng nói cho cảnh sát trong xe còn có một người.
Lúc Thịnh Kiều được cứu lên, bởi vì não bị va chạm và thiếu Oxy trong thời gian dài nên cô lâm vào hôn mê. Khi mấy người Triệu Ngu đuổi tới bệnh viện, họ nhìn thấy Hoắc Hi ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Ban đầu, họ còn tưởng rằng mình nhìn lầm, Lê Nghiêu hỏi: “Hoắc Hi? Anh ở đây làm gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt đỏ như máu, giọng nói trầm khàn: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Họ còn chưa kịp khiếp sợ, phòng cấp cứu đã đầy bác sĩ ra ra vào vào, ai cũng lo lắng đề phòng, may mà giải phẫu thành công, Thịnh Kiều khôi phục lại các dấu hiệu của sự sống, nhưng bác sĩ nói, có thể tỉnh lại hay không thì còn chưa biết.
Nếu như anh tới sớm một chút thì tốt rồi, nếu như anh lên chuyến máy bay sớm nhất, nếu như anh không tốn nhiều thời gian thuê xe thế, nếu như……
Nhưng đều đã không còn kịp nữa rồi.
—— ngày mai có lẽ em không thể quay về rồi.
—— tại sao ạ?
—— bởi vì, anh tới tìm em đây.
Muốn ôm lấy em, hôn lên đôi mắt vui vẻ của em, nghe em gọi tên anh bằng giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại của em. Anh cầm tay cô, thấp giọng hỏi cô: “Không phải em nói rất nhớ anh sao? Anh tới tìm em đây, em có vui không?”
Nếu như em vui, xin hãy mở mắt nhìn anh đi.
Bàn tay nhỏ trong tay anh đột nhiên khẽ run một chút.
Triệu Ngu bên cạnh đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Hoắc Hi, Tiểu Kiều đang khóc!”
Anh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt cô gái trên giường bệnh tái nhợt, khóe mắt có giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
Triệu Ngu chạy như bay ra ngoài: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hai tay Hoắc Hi đều đang run, anh nhẹ nhàng lau đi dòng lệ bên khóe mắt cô, thì thầm gọi cô: “Kiều Kiều.”
Mày cô hơi nhíu lại.
Anh cúi người xuống, hôn lên trán cô, “Kiều Kiều.”
Sau một lúc lâu, anh nghe thấy giọng nói khản đặc suy yếu của cô: “Hoắc Hi……”
Người anh run lên, cô chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn nước mắt, nghẹn ngào: “Hoắc Hi.”
Anh cười rộ lên, sờ sờ mặt cô, ngón tay cọ qua má cô, thấp giọng hỏi: “Anh ở đây, em còn đau ở đâu không?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, vừa lay động, đầu lại đau, cô yếu ớt hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” Anh cười cười, cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, “Nhưng không sao, em đã tỉnh rồi, đừng ngủ tiếp nữa, được không?”
Cô nghe ra giọng nói trầm khàn của anh, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu gần như ứ máu của anh. Mà từ lúc cô mở mắt ra, anh vẫn luôn cười, dịu dàng như vậy, dịu dàng đến thế.
Hoắc Hi vờ như không thấy cô trong giấc mơ kia không phải là sự thật.
Anh trước mắt cô mới là sự thật.
Cô vẫn luôn không rõ, tình cảm mà cô dành cho Hoắc Hi rốt cuộc là thứ tình cảm gì. Đã làm fan của anh quá lâu rồi, đến cả sự yêu thích cũng trộn lẫn với sùng bái. Có đôi khi cô nhớ lại lời tỏ tình của anh đêm đó, đều giống như đang nằm mơ, sự yêu thích của anh dường như khiến cô hoài nghi cuộc đời này.
Mà hiện giờ, cô rốt cuộc hiểu rõ, cô thích anh, không hề giống như đuổi theo ánh sáng kia như một cái bóng, mà giống như đuổi theo một tình yêu thầm.
Cô biến thành Thịnh Kiều, mất đi cha mẹ người nhà, mất đi tất cả. Trong thế giới của mình cô, thứ duy nhất còn dư lại, chỉ có anh.
Cô nỗ lực vươn tay, ôm lấy cổ anh, mà anh dường như cũng cảm nhận được, bèn kề sát vào.
Anh nghe thấy cô nói: “Hoắc Hi, em yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.