"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 129: Đu idol khổ quá




Edit và beta: meomeoemlameo.
Người dưới đài vẫn mang vẻ mặt hoang mang.
Phó Hồng hỏi Phó Vũ Mặc: “Hai người họ là thế nào đấy?”
Phó Vũ Mặc ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là bạn bè ạ? Họ từng hợp tác trong một bộ phim truyền hình, chắc là quan hệ rất tốt chăng?”
Phó Hồng như suy tư gì gật gật đầu.
Newbie bên cạnh đè tiếng thét chói tai lại: “Hoắc Hi đẹp trai quá! Lại còn tự mình chỉ đạo biểu diễn cho Thịnh Kiều nữa chứ, gato vl. Thế này cũng chiều chuộng fan quá rồi!”
Mấy người đều cười.
Thịnh Kiều nhanh chóng đi xuống khỏi sân khấu, đi sang chào hỏi mọi người, lịch sự nói: “Ngại quá, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi, hy vọng mọi người diễn tập thuận lợi.”
Mấy người đều xua tay nói không sao đâu.
Trở lại hậu trường, lúc đi qua hành lang cô thấy một phòng nghỉ cao cấp có dán chữ “Hoắc Hi” trên cánh cửa, xung quanh đều là nhân viên công tác, cô nhìn thẳng đi qua. Bối Minh Phàm nghẹn cười, ném cho cô một ánh mắt khen ngợi.
Trở lại phòng nghỉ của mình, hướng dẫn viên đi sang giải thích thêm với cô về lưu trình live stream ngày mai, cô nhớ kỹ từng điều một. Chờ sau khi chấm dứt, Bối Minh Phàm nói: “Nào đi thôi.”
Thịnh Kiều cọ tới cọ lui, nhếch miệng cười dưới ánh mắt nghi hoặc của Bối Minh Phàm: “Em…… muốn xem Hoắc Hi diễn tổng duyệt ạ.”
Bối Minh Phàm: “Có phải cô rất muốn làm lộ chuyện yêu đương sau đó bị fan của cậu ta đạp nát dưới chân đúng không?”
Thịnh Kiều: “Em cũng là fan của anh ấy mà, fan đi xem idol diễn tập có gì không được ạ?”
Bối Minh Phàm: “…………”
Thịnh Kiều cười hề hề hai tiếng, “Em xem trộm một tí ở bên cạnh là được mà, không ra đằng trước đâu ạ!”
Đinh Giản nói: “Anh để con bé đi đi, sân khấu đầu tiên sau khi về nước của anh Hoắc Hi con bé không xem được, nó cứ nhắc mãi đấy.”
Bối Minh Phàm hận sắt không thành thép lườm cô một cái, bực bội phất tay: “Đi đi đi đi, để ý ảnh hưởng dáng vẻ một chút nhé!”
Thịnh Kiều hớn ha hớn hở, vội kéo Đinh Giản đi ra ngoài.
Sân khấu bên kia đã truyền đến tiếng thử âm “Alo alo” của Hoắc Hi. Thịnh Kiều ngồi xổm nhìn lén ở lối vào bên trái. Hoắc Hi đội mũ mặc thường phục đứng trên sân khấu nói “OK” với đạo diễn, âm nhạc chợt bùng nổ.
Ánh đèn tụ lại, nửa năm không gặp, cơ bắp của anh càng được khống chế tốt hơn, mỗi một động tác đều đẹp trai đến bùng nổ. Thịnh Kiều quả thực hai mắt sáng ngời, ánh sao trong mắt như muốn nhảy ra ngoài.
Sân khấu kết thúc, Hoắc Hi cầm microphone nói: “Âm hưởng ở hiện trường có thể điều chỉnh thấp đi nửa độ.”
Còn lại không có vấn đề gì, diễn tập một lần là qua, Thịnh Kiều còn chưa đã thèm, Đinh Giản đã kéo cô đi rồi. Vừa mới lên xe, cô liền nhận được cuộc gọi của Hoắc Hi, anh hỏi cô: “Đi rồi sao?”
Thịnh Kiều nhìn Bối Minh Phàm, che mic nhỏ giọng nói: “Vừa mới đi ạ, em nhìn thấy anh diễn tập rồi.”
Đầu bên kia cười: “Trốn ở đâu đấy? Anh không nhìn thấy em.”
Thịnh Kiều đắc ý dào dạt: “Em trốn kĩ lắm luôn, không ai phát hiện em đâu.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy Bối Minh Phàm nói: “Vờ lờ.”
Thịnh Kiều sợ tới mức vội quay đầu, “Sao ạ?”
Bối Minh Phàm hận không thể đập điện thoại lên mặt cô: “Trốn kĩ lắm à? Cô bị chụp rồi cô biết không?”
Thịnh Kiều trợn mắt nhìn một status Weibo do account marketing up lên: 【 chụp lén được một fan mê muội nhìn lén idol diễn tập nè 】.
Ảnh kèm là hình Thịnh Kiều thò ra một cái đầu nhỏ, rúc ở sau tấm rèm chỗ lối vào nhìn ra sân khấu, đôi mắt sáng lên, miệng khẽ nhếch, cả khuôn mặt đều là vẻ mê trai.
Bình luận đều cười ha ha ha, nói vẻ mặt của Thịnh Kiều đúng là quá chân thật, quả thực chính là fangirl đu idol đích thực. Cũng có Hi Quang comment nói hâm mộ ghen tị căm hận, thử hỏi ai mà không muốn nhìn thấy sân khấu diễn tập của idol chứ.
Fan Kiều: Idol u mê như vậy còn có thể làm sao được nữa? Chiều chuộng thôi.
Người qua đường hóng drama rất thích mấy tin nóng kiểu này, tấm ảnh này đến tối đã truyền khắp Weibo. Hình ảnh Thịnh Kiều túm tấm màn sân khấu bằng hai bàn tay nhỏ lén lút thò đầu ra thật sự quá buồn cười, bị cư dân mạng chế thành rất nhiều tấm meme.
【 Ánh mắt của em đã khóa vào anh 】, 【 để mị nhìn xem đứa nào đang phông bạt nào 】, 【 tui đoán nhất định không có ai phát hiện ra tui 】, meme bay đầy trời, cần nhảm shit bao nhiêu có nhảm shit bấy nhiêu.
Thịnh Kiều:…………
Hức, đu idol khổ quá cơ.
Ngày hôm sau ăn bữa trưa xong, Thịnh Kiều đã được Phương Bạch lái xe đưa đến trung tâm biểu diễn, bắt đầu chuẩn bị cho buổi live stream tối nay.
Bởi vì phong cách của ca khúc biểu diễn và vũ đạo đều rất ngọt ngào đáng yêu, tạo hình hôm nay Chu Khản làm cho cô cũng là xì tai công chúa ngọt ngào. Người trong đài lại tới nói quy trình cho cô, còn phải đối thoại tương tác với host sau khi biểu diễn, những lời chúc dành cho khán giả trước TV và những lời muốn nói với fan, xác nhận lại hết một lần để không nhầm lẫn gì.
Thời gian cô lên sân khấu ở đoạn giữa, lưu lượng nào càng hot thì càng đẩy về sau, Hoắc Hi là người lên sân khấu thứ hai từ cuối đếm lên, tiết mục cuối cùng là đồng ca hát múa.
Đinh Giản còn trêu ghẹo cô: “Kiều Kiều, có sang phòng nghỉ của Hoắc Hi không?”
Bối Minh Phàm nạt chị: “Tim nó hồn nó đã sớm bay đến bên kia rồi, còn để lại mỗi cái vỏ rỗng ở chỗ này, cô còn khuyến khích nó!”
Đinh Giản cười nghiêng ngả, Thịnh Kiều âm thầm bĩu môi. Lúc chạng vạng, nhà đài tặng bữa tối sang, sau khi ăn xong Đinh Giản cùng cô đi ra ngoài để tiêu cơm một lúc. Trong hậu trường, nhân viên công tác người đến người đi, đang chuẩn bị cho fan vào phòng.
Lúc đi qua hành lang, có một người đàn ông trẻ mặc quần áo dọn nhân viên chạy xuống từ cầu thang, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Rồi rồi, sắp mang vé sang cho mấy người rồi đây. Các người đừng đứng ở cửa, fan của Hoắc Hi cũng ở chỗ đấy, đừng để bị thấy được. Sang quầy báo ở bên trái cửa sau đợi tôi đi.”
Bước chân chậm rì rì của Thịnh Kiều khựng lại, cô liếc qua bóng dáng vội vã rời đi của anh ta, Đinh Giản vừa nghe cái tên “Hoắc Hi” này liền biết xong đời, đây chính là lẽ sống của nghệ sĩ nhà mình mà.
Quả nhiên, Thịnh Kiều chỉ về phía tấm lưng kia: “Qua xem đi.”
Đinh Giản nói: “Em không lạnh à? Bên ngoài gió lớn lắm, chúng ta trở về đi.”
Bên trong cô mặc váy biểu diễn tối nay, bên ngoài khoác một chiếc áo phao màu trắng, nhưng chân vẫn lộ. Thịnh Kiều đã nâng bước theo sau: “Cứ qua xem đi ạ.”
Đinh Giản bất đắc dĩ theo sau.
Xuống lầu, họ đi thẳng tới đại sảnh, còn tiến lên nữa sẽ ra ngoài luôn. Thịnh Kiều giương mắt nhìn lại, có một vòng người quây ngoài cửa ra bằng kính, ai cũng cầm trên tay banner tiếp ứng màu vàng kim, vừa nhìn đã biết là Hi Quang.
Nhân viên công tác vừa gọi điện thoại lúc nãy bị họ vây ở giữa, gào ầm lên bằng giọng không có thiện chí: “Còn không buông ra là tao gọi bảo vệ đấy!”
Cô gái cầm đầu vẻ mặt tức giận: “Sao anh có thể như vậy chứ? Chúng tôi đã chuyển khoản cho anh từ lâu rồi, gần lúc vào khán đài anh mới nói không có vé, thế trước kia anh đã làm gì vậy?”
Nhân viên công tác nói: “Không phải đã trả tiền cho tụi bay rồi sao?! Còn muốn thế nào nữa?”
“Chúng tôi không cần tiền! Chúng tôi muốn vé! Chúng tôi muốn vào khán đài!”
Gã đàn ông kia bị túm không đi nổi, tức giận gầm lên: “Không có là không có! Tao có lừa tiền của tụi bay đâu, biến đi! Bảo vệ, bảo vệ đâu? Fan của Hoắc Hi có tố chất như thế này đấy hả?!”
Anh ta nạt rất lớn tiếng, những người đi ngang qua xung quanh đều liên tục quay lại nhìn. Có mấy cô gái trong đó đã bật khóc, thình lình đằng sau có một giọng cười tươi rói truyền tới: “Tố chất gì nhỉ? Tố chất của chúng tôi làm sao cơ?”
Một đám người đồng thời nhìn qua, Thịnh Kiều bọc áo phao màu trắng đứng ở đằng sau, nụ cười tươi rói trên mặt, ánh mắt lại lạnh băng. Thấy vẻ mặt mắt chữ A mồm chữ O của người đàn ông, cô lại cong khóe miệng, “Gọi bảo vệ làm gì, tôi gọi đạo diễn trường quay cho anh luôn nhé?”
Người đàn ông kia lắp bắp nói không ra lời, Thịnh Kiều nhìn về phía cô gái cao cao kia, dịu giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Hi Quang ở đây đều hoang mang, cô gái cao cao sửng sốt mãi hồi lâu mới tìm được giọng nói của chính mình, nhìn cô chằm chằm khô khốc nói: “Chúng em mua vé vào cửa của anh ta, đã thương lượng giá và chuyển tiền cho anh ta rồi. Hôm nay tới lấy vé, anh ta nói không có vé, trả tiền lại cho chúng em.”
Một Hi Quang khác tiếp lời: “Nếu nói sớm một chút thì chúng em đã đi mua vé ở bên đầu cơ rồi, bây giờ sắp bắt đầu vào phòng mới nói, chúng em đòi tiền có ích lợi gì. Chúng em đều chạy từ tỉnh lẻ tới, chỉ muốn vào trong hội trường thôi.”
Thịnh Kiều gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại nhìn về phía nhân viên công tác kia, “Có thật là không có vé không?”
Người đàn ông kia còn nói cứng: “Không có!”
Thịnh Kiều cười: “Vừa rồi lúc tôi nghe thấy anh gọi điện thoại có nói như vậy đâu.” Cô quay đầu nhìn Đinh Giản, nghi hoặc hỏi: “Chà, mới nãy anh ta nói trong điện thoại thế nào chị nhỉ?”
Đinh Giản: “Anh ta nói sắp mang vé sang cho, đừng đứng ở cửa, sẽ bị fan của Hoắc Hi nhìn thấy, sang quầy báo ở bên trái đợi anh ta.”
Thịnh Kiều điểm điểm ngón tay, cười rộ lên: “Quầy bán báo ở bên trái, muốn tôi đi cùng anh qua đó không?”
Mặt nhân viên công tác đỏ lựng lên, muốn nổi sùng lại không dám, cô gái cao ráo giật anh ta: “Hóa ra anh có vé à?! Mau lấy ra đi!”
Người đàn ông không nói lời nào, người căng cứng lại, Thịnh Kiều nói: “Tôi mặc kệ là fan nhà ai đến sau ra giá cao hơn mua vé chỗ anh, là dân buôn bán thì phải giữ chữ tín. Vé vào cửa anh bán trước cho nhà tôi, thu tiền rồi, có nghĩa là giao dịch thành công. Sắp đến lúc biểu diễn rồi, đừng để cuối cùng ai cũng không có lợi.”
“Đúng vậy! Mau đưa vé cho chúng tôi!”
“Chúng tôi chuyển tiền cho anh!”
“Lấy vé ra đây!”
Chuyện tới lúc này, anh ta muốn chối cũng không xong, vừa thẹn lại vừa bực, chầm chậm lấy ra một chồng vé vào cửa từ trong túi trong. Cô gái cao ráo cầm di động chuyển lại số tiền mới nãy anh ta trả họ, lấy vé vào cửa sang.
Thịnh Kiều cười cười, quay đầu nói với các cô: “Mau vào trong đi, cố gắng tiếp ứng nhé.”
Một đám Hi Quang mấy mặt nhìn nhau, như thể muốn nói gì nhưng lại không mở miệng được, cuối cùng vẫn là cô gái cao ráo nói đầu tiên: “Cảm ơn chị!”
Các Hi Quang còn lại đều nói lời cảm ơn với cô.
Thịnh Kiều xua tay: “Đều là người một nhà, mau đi đi.”
Một đám người lúc này mới đi.
Nhân viên công tác bán vé kia còn đứng tại chỗ, Thịnh Kiều móc điện thoại ra từ áo khoác, đi qua hỏi: “Chênh lệch giá là bao nhiêu? Tôi bù cho anh.”
Anh ta cả kinh, rụt cổ ngẩng đầu lên nhìn.
Thịnh Kiều vẫn cười, nụ cười dịu dàng đi không ít, “Tôi biết các anh cũng không dễ dàng, tôi bù lại chênh lệch giá cho anh. Fan của Hoắc Hi chưa bao giờ chiếm lợi của người khác.”
Anh ta thấp giọng báo một con số, Thịnh Kiều cầm di động quét mã QR, chuyển tiền cho anh ta, lại mỉm cười vỗ vai anh ta: “Mau trở về đi thôi, chào nhé.”
Cô ôm ôm áo phao, chạy chậm vào bên trong.
Đinh Giản đi theo bên cạnh cô, mãi đến khi vào thang máy mới hỏi, “Sao lại bù cho hắn ta? Rõ ràng chính là hắn ta ác ý tăng giá mà!”
Thịnh Kiều thở dài: “Cũng không đáng bao nhiêu tiền, dùng chút tiền ấy mua được một ấn tượng tốt đẹp và khẩu khí phóng khoáng cho Hi Quang, rất giá trị.”
Đinh Giản ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, không thì lại để hắn ra ngoài nói bậy, tổn hại thanh danh của các em.”
Thịnh Kiều nháy mắt với chị.
Trở lại phòng nghỉ, Bối Minh Phàm đang chuẩn bị gọi điện cho cô, thấy cô đi vào, anh ta nạt cô: “Lại chạy đi đâu đấy? Có phải đi tìm Hoắc Hi không?! Cô có thể rén lại tí cho anh nhờ được không!”
Thịnh Kiều nói: “Không mà, em chỉ xuống dưới đi dạo, hít thở không khí thôi, em hơi lo lắng ạ.”
Đinh Giản ở bên cạnh phụ họa, lúc này Bối Minh Phàm mới không nói gì nữa.
Fan đã vào ghế, hiện trường vào chỗ, live stream nhanh chóng liền bắt đầu. Thịnh Kiều lo lắng đi đi lại lại trong phòng, cầm chai nước khoáng làm microphone luyện tập suốt.
Gần đến lúc cô lên sân khấu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Hi mặc đồ diễn sân khấu đi vào.
Bối Minh Phàm đứng bật dậy.
Mẹ nó, ngàn phòng vạn phòng, nhà trai khó phòng.
Thịnh Kiều vừa thấy anh đến, đôi mắt tức khắc tỏa ra ánh sáng. Đồ diễn sân khấu thêm cả trang điểm sân khấu thật sự quá sexy, cơ hồ có thể tưởng tượng được hình ảnh hormones bùng nổ khi anh nhảy trên đài.
Huhuhu, nghĩ mà……
Không! Mày không được nghĩ!
Cô chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, trong tay còn siết chặt chai nước khoáng, “Hoắc Hi, sao anh lại tới đây ạ?”
Anh giơ tay xoa xoa đầu cô, “Tới cổ vũ em đấy, lo lắng không?”
Cô gật gật đầu: “Có một chút.”
Hoắc Hi cười: “Đừng sợ, Kiều Kiều hát rất êm tai.”
Anh lấy chai nước khoáng trên tay cô ra đặt lên bàn, nắm tay cô lắc lắc, “Thả lỏng một chút. Anh sẽ đứng nhìn em ở đằng sau, đừng lo lắng.”
Cô quả nhiên không lo lắng như vậy nữa, muốn nhào vào lòng ngực anh cọ qua lại.
Bối Minh Phàm nói: “Cổ vũ xong thì đi mau đi, tí nữa nhân viên công tác tới bây giờ đấy.”
Hoắc Hi cười một cái, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, mới xoay người rời đi.
Chẳng mấy đã đến lượt Thịnh Kiều lên sân khấu, cô đã đợi lên sân khấu từ trước. Chờ sau khi host giới thiệu tiết mục, đạo diễn chỉ huy cô lên sân khấu trong tai nghe. Thịnh Kiều hít sâu một hơi, giẫm lên đôi giày cao gót màu bạc đi lên.
Hiện trường vang lên những tiếng hoan hô, khắp nơi đều có thể thấy biển bạc, fan Kiều tới không ít, vẫn luôn hô tên cô thật to cổ vũ cho cô.
Ánh đèn sân khấu tỏa sáng, tiếng nhạc vang lên, cô nhắm mắt, lộ ra nụ cười tự nhiên.
Một ca khúc ngọt ngào nhẹ nhàng hoàn mỹ hiện ra trước mắt khán giả.
Khi tiếng nhạc kết thúc cô nâng váy khom người cúi chào, hiện trường vỗ tay như sấm dậy, host đi lên sân khấu, làm nốt đoạn đối thoại chúc phúc cuối cùng.
Lúc xuống đài, cô rốt cuộc thở phào một hơi.
Đinh Giản phủ áo khoác thêm cho cô, ôm cô trở về phòng nghỉ, thay quần áo trước. Lúc đi ra di động của cô nhận được tin nhắn của Hoắc Hi: Biểu hiện rất tốt.
Thịnh Kiều reply: Em muốn được thưởng!
Anh nói: Được.
Cô vui vẻ vô cùng, Bối Minh Phàm ở bên cạnh nói: “Cười tươi gớm nhỉ. Có đi không đây?”
Thịnh Kiều chớp chớp mắt, cười nói: “Diễn tập cũng xem rồi, giờ xem live nốt đi chứ ạ?”
Bối Minh Phàm: “A.”
Vì thế đoàn người lại chờ đến cuối live stream, Hoắc Hi lên sân khấu.
Thịnh Kiều nhân lúc ánh đèn tối đi, lén lút chạy đến chỗ nhân viên công tác tụ tập ở bên trái sân khấu, đứng ở cuối cùng nhón chân nhìn về phía sân khấu. Sân khấu chính thức còn bùng nổ hơn cả diễn tập, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng trong hiện trường, lightboard bật hết cả lên, biển vàng rực rỡ lấp lánh cả trường quay, đẹp đến loá mắt.
Hoắc Hi biểu diễn một bài hát trong album mới, cô đã biết hát từ lâu, nhặt một cái lightstick không biết ai vứt ra, vừa hát theo vừa vẫy, giống như con thỏ tung tăng nhảy nhót.
Sau đó một chiếc camera ở cạnh đột nhiên xoay ống kính về phía cô.
Màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô điên cuồng vẫy lightstick. Thịnh Kiều nhìn chằm chằm sân khấu cũng không chú ý, còn vừa hát theo vừa tiếp ứng đến mức không coi ai ra gì. Đinh Giản vội túm cô lại, chỉ chỉ màn hình lớn, Thịnh Kiều quay đầu vừa thấy, vừa sợ vừa thẹn, vẻ mặt ngại ngùng quay người đi.
Cả trường quay cười ầm lên.
Đoạn lên hình này cũng chỉ được mấy giây, rồi nhanh chóng lại cắt lên người Hoắc Hi đang trên sân khấu. Nhưng đoạn hình ảnh Thịnh Kiều tiếp ứng ở dưới đài kia đã bị cư dân mạng cả nước xem live stream thấy được, màn biểu diễn của Hoắc Hi còn chưa kết thúc, ảnh chụp màn hình đã lan khắp cộng đồng mạng.
Lúc diễn tập thì nhìn lén, khi live stream lại tiếp ứng, cô ta đu idol thật sự rất nghiêm túc.
Nhìn xem cô ta vẫy lightstick dùng nhiều sức chưa kìa.
Mị chắc kèo ngày mai cánh tay cô ta sẽ sưng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.