Edit và beta: meomeoemlameo.
Hai lưu lượng lớn hàng đầu cùng nhảy trên một sân khấu, không thua gì một
bữa tiệc nghe nhìn, tiếng la hét vang mãi không ngừng từ đầu tới cuối.
Kết thúc concert, Triệu Ngu nhắn tin cho Thịnh Kiều, kêu cô tới hậu trường
gặp nhau. Cô đợi một lúc ở cửa ra trong hội trường, liền có nhân viên
công tác đi tới đưa cô tới phòng nghỉ của Triệu Ngu.
Triệu Ngu đã thay quần áo, chuyên viên làm tóc trang điểm đang tẩy trang cho
cô nàng. Thấy Thịnh Kiều đi vào, cô nàng nhào lên ôm cô một cái, cười hì hì hỏi: “Đêm nay thế nào?”
Thịnh Kiều
làm dáng tay: “Hoàn mỹ.” Cô buồn bã buông tiếng thở dài, “Sắp hai năm
rồi tớ không được đi xem concert, không khí đêm nay đúng là vừa xa lạ
vừa quen thuộc mà.”
“Hai năm?” Triệu Ngu
bị chuyên viên trang điểm ấn xuống ghế để tẩy trang tiếp, nhắm mắt lại,
đột nhiên nhận ra: “À à, Hoắc Hi hai năm rồi không tổ chức concert, anh
ấy bận đóng phim điện ảnh quá, chuẩn bị concert tốn công lắm.”
Tuy rằng vẫn có những lần lên sân khấu như đi dự tiệc giao thừa hoặc chạy
show thương mại, nhưng so làm sao được với concert cá nhân. Thay đổi
hình tượng có lợi cũng có hại, cũng không có cách nào.
Hai người đang nói chuyện phiếm, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Thẩm Tuyển Ý thò đầu vào hỏi: “Nghe nói người anh em của anh qua đây à?”
Thấy Thịnh Kiều ở trong phòng, anh chàng tức khắc làm mặt quỷ cười tươi roi
rói, bước nhanh tới, trông dáng vẻ là muốn tặng cô một cái ôm sau chuỗi
ngày xa cách dài hơi đây.
Thịnh Kiều bị
dọa tới mức nhảy dựng về phía sau, tránh sau sofa của cô nàng: “Có
chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động tay động chân!”
Thẩm Tuyển Ý vẻ mặt tổn thương: “Người anh em, càng ngày em càng đối xử xa lạ với anh.”
Anh chàng quay đầu nhìn Triệu Ngu, Triệu Ngu vội giơ tay lên tỏ vẻ đầu
hàng: “Em không làm gì nhé! Không phải em! Em không cướp đi sự sủng ái
của nó dành cho anh đâu nhé!”
Thịnh Kiều: “……”
Thẩm Tuyển Ý hừ một tiếng, lại hứng thú bừng bừng: “Người anh em, tới tiệc mừng công của bọn anh chơi đi?”
Thịnh Kiều lắc đầu: “Rạng sáng em bay rồi, còn phải chạy về đoàn phim, sáng mai em có cảnh.”
Thẩm Tuyển Ý: “Em bận quanh năm suốt tháng như vậy, cũng có được giải ảnh hậu gì gì đó đâu.”
Thịnh Kiều: “???” Cô quay đầu nghiêm túc hỏi Triệu Ngu: “Tớ có thể cầm gậy đập chết ổng không?”
Triệu Ngu: “Xin cứ tự nhiên.”
Thịnh Kiều đi tìm gậy khắp nơi, Thẩm Tuyển Ý nhảy vọt ra xa ba bước, lấy
Triệu Ngu làm bia chắn, dấm dúi ở sau cô nàng: “Người anh em, em có
chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động tay động chân.”
Triệu Ngu: “Xin anh bỏ cái móng vuốt của anh ra khỏi bờ vai cao quý của em đi.”
Thẩm Tuyển Ý: “Hai đứa đặt tên là giáo phái Tiên Nữ cái nỗi gì, liên thủ bắt nạt người ta như thế, phải là giáo phái mụ phù thủy ấy.”
Phòng nghỉ tức khắc gà bay chó sủa. Triệu Ngu lấy chân đá Thẩm Tuyển Ý, không chú ý sẩy cả chân mình. Thẩm Tuyển Ý vốn dĩ đang trốn, thấy cô nàng sắp ngã, anh chàng chỉ có thể nghiêng người sang kéo cô. Nhưng trượt mạnh
quá, hai người đều ngã trên mặt đất, đồ trang điểm trên bàn rơi lốp cốp
lăn đầy đất.
Chuyên viên làm tóc trang điểm: “……”
Thịnh Kiều: “……”
Hai người ngã trên mặt đất bằng một tư thế rất kì cục, Thẩm Tuyển Ý bị ngã
đau tới nhe răng trợn mắt. Triệu Ngu đè trong lòng ngực anh chàng, hồi
lâu vẫn chưa bò dậy. Thẩm Tuyển Ý nghẹn khí hỏi: “Triệu Ngu, sao em nặng thế!” Dừng một chút, “Ấy? Sao mặt cũng đỏ thế này?”
Triệu Ngu bò dậy bằng cả tay lẫn chân, nghiến răng nghiến lợi đạp một cái vào mông anh chàng.
Thẩm Tuyển Ý: “Sao em lại lấy oán trả ơn như thế! Anh cứu em em còn đá anh?”
Triệu Ngu: “Cái này mà gọi là cứu à? Có phải còn định đòi em lấy thân báo đáp không?”
Thẩm Tuyển Ý: “Cái đấy thì thôi, anh chịu không nổi.”
Triệu Ngu: “???”
Mắt thấy hai người lại sắp đánh nhau, Thịnh Kiều vội tiến lên kéo Triệu Ngu ra, Thẩm Tuyển Ý bò dậy vỗ vỗ mông, còn khoe khoang làm cái mặt quỷ.
Triệu Ngu: “Đồ trẻ con.”
Nhân viên công tác tới thông báo chuyện đi sang tiệc mừng công kịp thời hóa
giải một hồi huyết án, Thịnh Kiều cũng phải chạy tới sân bay. Ba người
tạm biệt nhau xong, sau khi lên xe, Thịnh Kiều vẫn còn nghe thấy hai
người đang cà khịa nhau.
Đinh Giản ở bên cạnh ý nhị nói: “Không phải oan gia không gặp nhau.”
Thịnh Kiều: “……”
Rạng sáng cô chạy về đoàn phim, chưa ngủ được ba tiếng đã phải tới phim
trường đóng phim, nhưng Thịnh Kiều cũng sớm quen với trạng thái bận rộn
lúc đóng phim rồi. Tới tận tháng Mười giữa thu, bộ phim này mới rốt cuộc đóng máy.
Ánh nắng của buổi chiều tà
xuyên qua cành cây, cảnh sắc xung quanh đều bị hoàng hôn nhuốm màu tan
tác cô đơn. Đóng máy xong đường ai nấy đi, muốn tập hợp hết lại cũng
không thể nào.
Mọi người đều đang từ biệt lẫn nhau, Thịnh Kiều cũng chào hỏi từng nhân viên công tác. Lúc di động vang lên, mặt trời vừa mới chìm sau đường chân trời.
Tầng không còn dư chút ráng đỏ, giọng nói của Hoắc Hi hàm chứa ý cười hờ
hững, xuyên qua ống nghe truyền tới bên tai cô: “Đóng máy chưa em?”
“Rồi ạ! Ngày mai em về nè, anh sẽ ra sân bay đón em chứ?”
Đầu bên kia cười nhẹ: “Không ra.”
Thịnh Kiều dẩu môi, “Được rồi, vậy em tự về.”
Bên cạnh đột nhiên có người kinh ngạc hô lên, cô nghiêng đầu nhìn thoáng
qua, phát hiện mọi người đều đang liều mạng ra hiệu bằng mắt với cô.
Lòng cô đã loáng thoáng dâng lên dự cảm, cô quay đầu lại nhìn, Hoắc Hi
đã đứng nơi ánh sáng cuối ngày, cầm di động cười với cô.
“Không ra sân bay, anh tới đây đón em.”
Cô nhào về phía anh.
Hoắc Hi đón được cô ngay, khẽ cắn một chút lên cằm cô. Thịnh Kiều treo trên người anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ lừa đảo.”
Anh cười: “Cái này gọi là niềm vui bất ngờ.”
Đồng chí Thịnh Tiểu Kiều nhận được niềm vui bất ngờ rốt cuộc nở một nụ cười
thật tươi, khiến đám người đang vây xem trong phim trường hâm mộ ghen
tức gato.
Có bạn trai tới đón sau khi
xong việc, nỗi sầu ly biệt do chuyện đóng máy cũng phai nhạt rất nhiều.
Ngay cả tiệc đóng máy buổi tối cô cũng ăn vô cùng dũng cảm. Dũng cảm ở
đây ý là ai tới kính rượu cô cũng không từ chối. Thịnh Kiều không chịu
được men rượu chẳng mấy đã say mèm ngã vào vòng tay bạn trai.
Cô say xong lúc nào cũng rất ngoan, không phiền nhiễu không quậy phá, cuộn trong lòng ngực anh, tán dóc với anh theo một kiểu rất râu ông nọ cắm
cằm bà kia.
“Hoắc Hi, bộ phim mới của anh quay thế nào rồi ạ?”
“Cũng không tệ lắm, đạo diễn và kịch bản đều rất tốt, doanh số bán vé chắc sẽ không tồi.”
“Món kia ăn ngon thật đấy! Lần sau phải đi ăn nữa nhé!”
“Được, lần sau chúng mình cùng đi.”
“Em đã nói với cô ấy rồi, em không thể diễn như vậy, em không thể diễn chính em được.”
“Ừ, kỹ thuật diễn của Kiều Kiều rất tốt, có thể chỉ đạo lớp đàn em.”
Đinh Giản nghe mà thấy ung cả thủ, ông nói gà bà nói vịt thế này, vậy mà
Hoắc Hi vẫn còn kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời mỗi một câu của cô. Lúc
gần tới khách sạn, Thịnh Kiều nói về chuyện concert của Triệu Ngu.
Cô ôm cổ anh, cọ cọ vào cổ anh: “Em muốn đi concert của anh lắm, Hoắc Hi,
chừng nào thì anh mới lại tổ chức concert ạ, em rất muốn đi xem concert
của anh……”
Phương Bạch đỗ xe lại: “Tới rồi đây, anh Hoắc Hi, anh đi một mình được không ạ?”
Hoắc Hi bế cô, cẩn thận dịch xuống xe: “Được, đi nhé.”
Bởi vì Thịnh Kiều say rượu, giờ bay ngày hôm sau chuyển thành buổi tối. Lúc cô tỉnh ngủ đã là giữa trưa, Hoắc Hi đưa cô đi ăn món mà tối qua cô nói cực kì ngon kia, Thịnh Kiều còn không hiểu tại sao anh lại biết được.
Trở lại thủ đô, Thịnh Kiều lại chạy đuổi với mấy gameshow và thông cáo. Sau khi trời bắt đầu vào đông, cô liền cõng cặp sách về trường đi học, lại
biến từ một tiểu hoa hạng nhất lịch trình bận rộn thành một cô gái mộc
mạc.
Hoắc Hi mặc kệ công việc bận rộn thế nào, tuần nào cũng dành thời gian tới đón cô tan học, số lần anh tới
quá nhiều, người qua đường và phóng viên cũng chụp được rất nhiều lần,
cư dân mạng nói Hoắc Hi thế này thì yêu đương nỗi gì, đây là nuôi con
gái thì có.
Đưa đi đón về, còn xách cặp sách hộ, không phải là đang nuôi con gái hay sao.
Mãi đến khi đại học cho nghỉ đông, cái trò show ân ái nơi vườn trường này
rốt cuộc cũng kết thúc. Bạn cùng trường và người qua đường sôi nổi tỏ
vẻ, cuối cùng cũng không cần gato nữa!
Thời gian nghỉ đông ngắn ngủi, Bối Minh Phàm chỉ nhận cho Thịnh Kiều một cái gameshow ẩm thực trong nhà đơn giản, còn lại đều là lịch trình và thông cáo rải rác. Hoạt động quan trọng nhất trong giai đoạn này là Liên hoan phim truyền hình xuất sắc cấp quốc gia, hay còn gọi là—— giải thưởng
Phi Thiên.
Thịnh Kiều được đề cử giải Nữ
chính xuất sắc nhất cho bộ phim “Hồng Ngọc Truyện”. Giải thưởng Phi
Thiên luôn tập trung hơn vào các giá trị được truyền tải trong phim
truyền hình và chất lượng của bản thân bộ phim. “Hồng Ngọc Truyện” là
một bộ phim lịch sử chính kịch được chế tác hoàn mỹ, tinh thần đại nghĩa dân tộc trong đó vừa hay phù hợp với điểm này, được đề cử cũng là trong dự kiến.
Mấy năm nay Thịnh Kiều toàn đi lót đường cho các giải thưởng, đạt giải với chả không đạt giải, cô đã miễn dịch rồi.
Nhưng kiểu lễ trao giải to tát thế này, có thể tham dự đã là một sự công nhận đối với năng lực và danh tiếng của bản thân, Thịnh Kiều vẫn dùng trạng
thái tốt nhất để đi thảm đỏ.
Hoắc Hi
không có tác phẩm phim truyền hình, tất nhiên cũng không tham dự, nhưng
anh vẫn đi chung với Thịnh Kiều, ngồi trong phòng nghỉ đợi cô xong việc.
Trước khi tiến vào hội trường, Bối Minh Phàm còn dặn dò: “Học cảm nghĩ lúc đoạt giải đi!”
Thịnh Kiều trợn trắng mắt: “Em học mấy năm có dùng được lần nào đâu.”
Bối Minh Phàm: “Thế cũng vẫn phải học chứ, nhỡ đâu lại được thì sao?” Thấy
ánh mắt hoài nghi của Thịnh Kiều, anh ta thở dài: “Được rồi, nãy anh có
nghe tin trong cuộc rồi, lần này lại lót đường thôi. Tí nữa nhớ phải
quản lý biểu cảm nhé, đừng để đám antifan nói cô thua mà còn cay cú!”
Thịnh Kiều lúc lắc ngón trỏ: “Nhân tài thua một lần mới có tâm trạng đấy
thôi, chứ cái loại thua ba bốn lần như em thì còn cay với chả cú gì
nữa!”
Bối Minh Phàm: “…………”
Nói vậy cũng chẳng sai, nhưng nghe thế tim cứ chua loét là thế nào nhỉ.
Khách mời dần dần vào hội trường, thảm đỏ kết thúc, lễ trao giải chính thức
bắt đầu. Thịnh Kiều ngồi xuống chỗ, nghệ sĩ xung quanh đều chào hỏi cô,
dù sao cũng là người đứng đầu trong bốn tiểu hoa đán, danh tiếng như mặt trời ban trưa, cô ở đâu cũng là tiêu điểm.
Giải thưởng cứ tuyên bố từng cái từng cái một, vì biết lần này mình lại
trượt giải, không mang kì vọng gì thì rất nhàm chán. Mặt cô vẫn tươi
cười, dáng ngồi vẫn chuẩn mực, nhưng thật ra cô đã thất thần tới tận
ngoài vũ trụ.
Còn một tuần nữa là khai giảng rồi, bản thiết kế của cô có cần sửa lại nữa không nhỉ?
Cô đã đi gặp người nhà của chú chơi cờ vây với Bà Thịnh rồi, hai bên đều
rất thân thiện. Cháu trai của chú chơi cờ vây còn là fan của cô, vì hâm
mộ cô nên đã đi học đánh trống.
Dạo này
cô nhận được mấy kịch bản phim, chất lượng tầm tầm, tuy rằng cô cũng hơi chờ mong với màn ảnh rộng, nhưng Bối Minh Phàm bảo cô cứ từ từ, không
cần gấp.
Tài nguyên thời trang của Chung
Thâm tốt lắm luôn, hai hôm trước cậu chàng còn nói sẽ đưa cô đến Show
Thời trang Cao cấp Mùa xuân, đến lúc đó cô phải để dành thời gian mới
được.
……
“Thịnh Kiều!” Hội trường đột nhiên vang lên tên cô, tiếp theo là tiếng vỗ tay
như sấm dậy. Cô bối rối ngước mắt, còn chưa kéo suy nghĩ về được, nghệ
sĩ bên cạnh đẩy cô một cái, hô to giữa tiếng vỗ tay: “Tiểu Kiều! Thất
thần làm gì!”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, màn hình lớn đang chiếu trích đoạn của “Hồng Ngọc Truyện”.
Khách mời trao giải nói tiếp: “Chúc mừng Thịnh Kiều đạt được Nữ chính xuất sắc nhất bằng “Hồng Ngọc Truyện”!”
Thân thể cô đứng lên theo bản năng, cô bước lên bậc thang, đi lên sân khấu
ngập tràn ánh đèn, nhưng cô vẫn còn ngây ra. Host cũng phát hiện, cười
hỏi cô: “Không ngờ chính mình có thể đạt giải à?”
Thịnh Kiều: “…… Dù sao mọi người đều gọi tôi là nữ hoàng trượt giải mà.”
Dưới đài cười vang một trận.
Trượt giải đã nhiều năm, mọi người đặt cho cô cái nickname Nữ hoàng trượt
giải, rốt cuộc trong giờ phút này, cô có thể đập tan cái biệt danh kia.
Khách mời trao giải đưa cúp cho cô, mãi đến khi cảm xúc lạnh như băng truyền
từ tay đến tận trái tim, đại não, xuyên suốt toàn thân, cô mới rốt cuộc
hoàn toàn tỉnh táo lại.
Host hỏi: “Cô có điều gì muốn nói với mọi người và với bản thân không?”
Cô nhận lấy microphone: “Cảm nghĩ khi đoạt giải tôi đã học rất nhiều năm.”
Dưới đài tiếp tục cười.
Cô cũng cười: “Nhưng khi thật sự tới giờ khắc này, dường như hoàn toàn
không cần máy móc theo sách vở nữa, bởi vì tự nhiên có rất nhiều lời
dâng trào. Những người muốn cảm ơn quá nhiều, giờ tôi không nhắc tên
riêng một ai cả, tôi muốn dành lời cảm ơn tập thể tới tất cả những ai
từng giúp đỡ tôi, cảm ơn các bạn, mỗi một hành động của các bạn đều tạo
nên thành tựu của tôi bây giờ.”
Cô khom lưng cúi chào, tiếng vỗ tay trong hội trường vang lên không ngớt.
“Mấy năm nay trôi qua tựa như một giấc mộng. Ban đầu, tôi cũng không rõ đây
là mộng lành hay là ác mộng, chỉ biết tiến về phía trước theo bản năng.
Nhưng trời cao đã ban tặng một thiên sứ tới bên cạnh tôi, anh ấy đã
khiến tôi không còn sợ hãi đoạn hành trình không rõ này nữa, anh ấy đã
biến tất cả gai nhọn thành hoa hồng.” Cô nhìn về phía máy quay, hốc mắt
hơi đỏ, nhưng môi lại nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Cảm ơn Hoắc Hi.”
Cô lắc lắc chiếc cúp trong tay: “Cảm ơn mọi người đã công nhận tôi, cảm ơn sự ủng hộ của các fan. Con đường này còn rất dài, tôi sẽ tiếp tục bước
về phía trước, nỗ lực để không phụ vinh quang này.”
Tiếng vỗ tay vang lên liên tục đến tận khi cô xuống sân khấu.
Toàn bộ tiêu điểm của cả cộng đồng mạng đêm nay đều ở trên người cô: Thị hậu của Phi thiên —— Thịnh Kiều.
Khoảng thời gian tiếp theo, Thịnh Kiều cơ hồ đếm từng giây phút trôi qua. Cô
không thể đợi tới lúc chạy như bay đến hậu trường, lao vào vòng tay anh. Lễ trao giải kết thúc, còn phải chụp ảnh chung và còn phỏng vấn, làm
hết những thủ tục này, cô vội vàng chạy ra sau sân khấu.
Vừa mới đến cửa ra, cô đã thấy Hoắc Hi dựa vào tường, lẳng lặng chờ cô. Ánh đèn hành lang im lặng chiếu xuống người anh, soi rõ đến từng sợi tóc
của anh.
Thịnh Kiều bổ nhào vào vòng tay anh, trong tay còn cầm cúp, giọng cô vừa mềm vừa ngọt: “Nhìn nè.”
Hoắc Hi cười hôn lên trán cô, “Kiều Kiều giỏi quá.”
Cô ngửa đầu cười, nhỏ giọng hỏi: “Có thưởng em không nào?”
Hoắc Hi gật đầu: “Có.”
Anh lấy điện thoại ra, mở Weibo, đánh chữ trong cái nhìn chăm chú của cô, tuyên bố tin sẽ tổ chức concert vào tháng Tư năm nay.
Thịnh Kiều chớp chớp mắt, nhìn bài Weibo công bố công khai về concert kia hồi lâu, chưa phải ứng lại được.
Hoắc Hi duỗi tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Tặng concert cho em.”
Cô nhắm mắt lại, trái tim đập thình thịch, suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.
……
Hai năm sau khi thay đổi hình tượng, Hoắc Hi rốt cuộc lại tổ chức concert
một lần nữa, toàn bộ fandom đều rung chuyển, sôi nổi dùng tư thế tàn
nhẫn máu chó nhất để giật vé. Chị em bạn dì cục cưng thương mến cái gì
chứ, không có đâu! Giờ khắc này, chúng ta đều là kẻ thù!
Hoắc Hi đã bắt đầu trộm chuẩn bị concert từ tháng Mười năm trước, Thịnh Kiều ngày nào cũng phải trải qua việc học nặng nề, cuối tuần còn phải chạy
show, nên vẫn chưa phát hiện ra.
Cũng may lúc nghỉ đông cô phải đi quay gameshow, phải làm bài tập về nhà, vừa
khai giảng xong lại về trường đi học ngay. Bận rộn quá nên thời gian
trôi rất nhanh, bằng không những ngày tháng bẻ ngón tay đếm ngày tới
concert thật sự sẽ rất khó vượt qua.
Cuối tháng Tư, cái ngày mà mọi người đã chờ mong từ lâu rốt cuộc cũng tới.
Trước concert mấy hôm Hoắc Hi vẫn diễn tập suốt, Thịnh Kiều đang phải đi học, cũng chưa có thời gian đi xem. Cũng may concert diễn ra vào thứ Bảy.
Lúc tan học hôm thứ Sáu, Tiểu Đản lái xe tới đón cô.
“Ông chủ còn đang diễn tập ở hiện trường ạ, anh ấy bảo em đi ăn tối với chị, sau đó tới hiện trường xem diễn tập.”
Thịnh Kiều kích động vô cùng, bèn lên Weibo khoe khoang:
——@ Phúc Sở Ỷ: Tối nay đi xem diễn tập!
Đám Hi Quang kêu gào ầm ĩ, sôi nổi dặn dò cô nhớ phải quay video làm phúc lợi.
Nhà hàng hôm nay là một tiệm ăn tư nhân mà cô thích được Hoắc Hi đặt bàn từ trước, hương vị ngon hoàn cảnh tốt phục vụ cũng chu đáo, bị mỗi cái lên món chậm, bữa cơm này cô ăn tới tận lúc màn đêm buông xuống mới xong.
Thịnh Kiều sợ lỡ diễn tập, luôn miệng thúc giục Tiểu Đản lái nhanh hơn.
Xe chạy thẳng đến sân vận động, nghe từ bên ngoài rất im ắng. Thịnh Kiều nghi hoặc nói: “Còn chưa bắt đầu diễn tập sao?”
Tiểu Đản đưa cô tới cửa vào: “Chị đi vào là bắt đầu ngay thôi ạ.”
Cô chần chờ đi vào bên trong.
Bên trong không sáng lắm, chỉ bật mấy chiếc đèn, soi rõ được đường đi. Địa
điểm vắng tanh, sân khấu cách đó không xa cũng đen sì, cô ngửi loáng
thoáng được hương hoa hồng trong không khí, nhưng xung quanh quá tối,
chẳng nhìn rõ gì cả. Khi đi đến trước sân khấu, cô không nhịn được gọi
anh: “Hoắc Hi? Anh ở đâu?”
Âm thanh vang lên, cô nghe thấy giọng anh: “Anh ở đây.”
Sân khấu đen kịt đột nhiên nhá lên một chùm sáng, chiếu lên người ngồi
trước cây đàn dương cầm. Anh mặc trang phục sân khấu, trang phục giống
hệt như lúc biểu diễn chính thức, toàn thân đẹp đẽ vô cùng.
Ngón tay anh nhấn lên phím đàn, cô nghe thấy anh hát một ca khúc mà cô chưa từng nghe.
Tặng cô một khúc ca.
Tặng cô một concert chỉ dành riêng mình cô.
Cô đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn chàng trai đang đánh đàn ở trên sân khấu.
Đó là chàng trai cô yêu, bao năm đã qua, chưa từng thay đổi, vẹn nguyên
như thuở ban đầu.
Cô nhớ tới lần đầu tiên mình tới xem concert của anh. Cô dùng trăm phương nghìn kế để xin nghỉ, tranh cướp vé, bay từ nước ngoài về nước. Quãng đường vất vả xóc nảy
bao nhiêu, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả đều tiêu tan.
Khi đó, cô cách anh xa như vậy, chỉ cần một cái nhướng mày mỉm cười tùy ý của anh đã đủ khiến cô gào thét chói tai.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nhiều hơn thế.
Cô chỉ cần bảo vệ anh từ xa xa, giống như ngàn ngàn vạn vạn fan, ngóng
trông nụ cười của anh, mong anh khỏe mạnh, mong xung quanh anh đều là
hoa tươi và sự dịu dàng, như vậy cũng đã đủ rồi.
Cô đã đến bên cạnh anh thế nào nhỉ?
……
Tiếng nhạc dừng lại, Hoắc Hi đứng dậy, nhảy xuống sân khấu, đi đến bên cạnh cô.
Khắp nơi bỗng chợt chói lòa ánh sáng, cô nhắm mắt lại vì chói. Khi cô mở mắt ra, Hoắc Hi đưa một chiếc nhẫn sáng lấp lánh đến trước mặt cô như thể
phép nhiệm màu.
Lúc này cô mới thấy, cánh hoa hồng trải đầy mặt đất.
Cô nghe thấy anh nói: “Kiều Kiều, gả cho anh nhé?”
Cô đã đến cạnh anh như thế nào nhỉ?
Hóa ra là anh bước về phía cô đó.