Edit và beta: meomeoemlameo.
Trên online Couple Bà già đang khí thế ngất trời, ở offline Thịnh Kiều đang bình tĩnh xin nghỉ với đạo diễn.
Đạo diễn vừa nghe thấy cô nói muốn đi Thượng Hải chiều mai, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Đi xem Tiểu Hi biểu diễn à?”
Thịnh Kiều: “Dạ vâng.”
Đạo diễn: “Ok đi đi thôi, sáng mai quay trước cảnh của cháu nhé, quay xong thì đi.”
Ngồi máy bay hoặc tàu cao tốc dễ bị bại lộ, Thịnh Kiều định đưa Đinh Giản và Phương Bạch lái xe thẳng qua, coi như là nghỉ đi dạo một vòng. Cũng may Hàng Châu cách Thượng Hải không xa lắm, đi mấy tiếng là có thể đến.
Một đêm trước hôm xuất phát, Thịnh Kiều kiểm tra lightboard mới mà mình đặt làm, sáu chữ “Cục cưng to bự Hoắc Hi” cô phải dùng sáu cục pin Nam Phu
mới thắp sáng hết lên được.
Phương Bạch
và Đinh Giản đang ngồi bên cạnh bàn bạc xem mai đi xem phim chiếu rạp gì thì bị ánh sáng vàng kim chiếu suýt mù cả mắt.
Thịnh Kiều hân hoan hớn hở cuộn lightboard lại nhét vào trong bao, đang nhét dở thì điện thoại vang lên, là một số lạ.
Cô luôn luôn không nhận cuộc gọi từ số máy lạ, bèn ấn mute không tiếp ném ở một bên, chẳng ngờ cách mấy phút điện thoại lại vang lên. Mãi đến lần
thứ ba, cô mới nhấc máy, thử thăm dò: “Alo?”
Đầu bên kia truyền ra tiếng cười toe toét: “Người anh em, sao em nghe máy chậm thế?”
Thịnh Kiều giật mình nhìn di động, “Thẩm Tuyển Ý? Sao anh lại có số của tôi?”
“Số điện thoại của em là bí mật cao cấp gì à? Anh còn không hỏi được sao?”
Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng, “Nghe nói em đang đóng phim ở Hàng Châu à?
Muốn ra ngoài uống tí rượu không? Anh mời em đi ăn món bánh bao canh nổi danh nhất Hàng Châu!”
Thịnh Kiều: “…… Uống rượu, ăn bánh bao?”
Thẩm Tuyển Ý: “Chúng mình phải thế mới khác người chứ!”
Thịnh Kiều cạn lời nói: “Sáng mai tôi còn phải đóng phim nữa, anh tự mình uống đi.”
Đầu bên kia cười cười, vẫn là giọng nói như thể không có việc gì: “Chính là bởi vì tâm trạng không tốt nên anh mới tìm em đi chung mà, uống một
mình tổn thương lắm, càng uống càng buồn bực.”
Thịnh Kiều nhớ ra chuyện bà nội anh chàng mới mất.
Cô tính toán thời gian, chắc là tang lễ của cụ nhà đã kết thúc rồi. Tâm
trạng anh ta không tốt là bởi chuyện này ư? Vậy thì bây giờ mình từ chối anh ta có phải là hơi vô nhân tính rồi không?
Cô lại hỏi: “Ở Hàng Châu anh không có bạn bè khác sao? Tìm họ đi chung với anh ấy, tôi không uống được rượu.”
Thẩm Tuyển Ý buông tiếng thở dài: “Bạn bè nhiều, nhưng người anh em chỉ có mỗi mình em thôi.”
Thịnh Kiều: “Tôi không phải là người anh em của anh.”
Thẩm Tuyển Ý: “Em như vậy là sai rồi, sao em có thể phủ nhận tình anh em
giữa chúng mình chỉ vì anh là đối thủ của thần tượng em chứ?”
Anh chàng lại thở dài nặng nề: “Hóa ra bởi vậy mà trước đây em ghét bỏ anh, anh đã bảo mà, làm sao có thể có người kháng cự được sức quyến rũ của
anh.”
Thịnh Kiều: “…………”
Thẩm Tuyển Ý: “Anh thấy ngày nào người ta cũng lập couple trên mạng, nhưng
lập mãi vẫn chưa chốt vào điểm chính. Đôi ta nên lập một cái couple
người anh em, người anh em cùng nhau đi cả đời, ai yêu đương trước người đó là chó.”
Thịnh Kiều: “…………”
Anh chàng cười nói: “Người anh em, ra đây mình uống ly rượu tuyệt tình.”
Thật ra Thịnh Kiều có thể nghe ra được sự chán nản và buồn khổ trong tiếng
cười dường như không sao của anh chàng. Vứt bỏ thân phận đối thủ này,
thật ra anh chàng vẫn tính là rất săn sóc cô trong gameshow.
Đã nói chuyện điện thoại đến tận đây rồi, nếu tiếp tục từ chối, thì quả là vô nhân tính.
Cô báo địa chỉ khách sạn, Thẩm Tuyển Ý nói: “Anh lái xe tới đón em, gần lắm, nửa tiếng thôi.”
Cúp điện thoại xong, cô tiếp tục nhét lightboard vào, sau đó thay một bộ
quần áo ít gây chú ý, đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận. Đinh Giản vừa mới
nghe cuộc gọi của cô thì biết là Thẩm Tuyển Ý, bà nhà người ta mới mất,
chị cũng không dám nói gì, chỉ dặn dò: “Đừng đi tới nơi đông người, chú ý một chút nhé.”
Nửa giờ sau Thẩm Tuyển Ý
đã gửi tin nhắn định vị trên WeChat cho cô, ở bãi đỗ xe cửa sau khách
sạn. Anh chàng lái một chiếc xe hơi màu đen khó nhận ra, cửa sổ xe chỉ
hạ xuống một chút, vươn tay ra vẫy vẫy với cô.
Thịnh Kiều kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.
Thẩm Tuyển Ý đội mũ, quay đầu cười với cô: “Đã lâu không gặp nhỉ, người anh em.”
Trông anh chàng hơi tiều tụy, cũng gầy đi một chút, nhưng nụ cười vẫn tươi
như thế. Anh chàng không đề cập tới chuyện trong nhà, cô tự nhiên cũng
sẽ không chủ động nhắc tới, trợn trắng mắt nhìn anh chàng: “Đi đâu ăn?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Hức, vẫn là sự xem thường quen thuộc này.” Sau đó anh
chàng khởi động xe, quay đầu xe lại, “Hồi nhỏ anh lớn lên ở đây, có một
cửa hàng lâu đời có tay nghề hấp bánh bao ngon lắm. Từ lúc rời khỏi Hàng Châu, năm nào anh cũng thèm.”
Hai người
tán dóc câu được câu chăng, tới tiệm bánh bao mà anh chàng nhắc tới. Nó ở một con phố cũ quạnh quẽ chật chội, không mấy bóng người. Thịnh Kiều
đội mũ đi sau anh chàng một đoạn đường, đi lâu đến mức cô hoài nghi anh
chàng đang muốn mang cô đi bán.
Cũng may
chẳng mấy đã đến nơi, xa xa đã ngửi thấy mùi hương từ lồng hấp, mái hiên treo một chiếc đèn lồng, bị hơi nước bốc lên mờ mịt cả đi. Ông chủ tiệm ngồi ở cửa hàng đang quay radio, vừa thấy họ tới, ông bèn đứng lên chào hỏi: “Ồ, tiểu Thẩm đã về rồi.”
“Dạ vâng, chú Hoàng, còn bánh bao không ạ?”
“Tới đúng lúc lắm, chỉ còn hai lồng cuối cùng thôi.”
Thịnh Kiều cũng chào hỏi ông, chú Hoàng cười hỏi: “Tiểu Thẩm, bạn gái à?”
Thẩm Tuyển Ý cười: “Không phải, người anh em của cháu ạ. Chú ơi, lấy thêm cho cháu hai bình rượu.”
Bàn ghế trong tiệm đều dính đầy dầu mỡ, nhưng anh chàng chẳng chê chút nào, tùy tiện ngồi ở bên trong. Chờ bánh bao bưng lên, anh chàng chấm tương
đỏ, vội vã cắn một miếng.
Chú Hoàng biết anh chàng là minh tinh, đóng cửa lại, hai người bèn ăn bánh bao nhắm rượu trong cửa hàng nhỏ.
Tửu lượng của Thịnh Kiều không tốt, cô chỉ nhấp miệng gọi là. Anh chàng
cũng không thúc giục, tự mình uống hết li này đến li khác, lần nào cũng
phải cụng với cô một chút, bánh bao không ăn mấy cái, nhưng rượu đã uống gần hai bình.
Thịnh Kiều nhíu nhíu mày, nói: “Vẫn nên uống ít chút đi.”
Thẩm Tuyển Ý đang định đổ rượu vào miệng, ngẫm nghĩ một lát lại gác xuống,
“Ok, uống ít chút, nếu không say rồi sẽ phiền toái đến em.”
Thịnh Kiều nói: “Tôi không có ý đó.”
Anh chàng cười xua xua tay, gắp cho cô một chiếc bánh bao: “Ăn thêm mấy cái đi, em gầy quá. Đóng phim vất vả lắm hả?”
Thịnh Kiều lắc đầu: “Cũng không phải vất vả quá đáng, thật ra cũng rất thú vị.”
“Anh hiểu, được cùng đóng phim với idol, vừa khổ vừa mệt nhưng vẫn ngọt
ngào.” Anh chàng buồn bã thở dài, vẻ mặt tò mò nhìn cô: “Em nói đi sao
em lại là fan của Hoắc Hi chứ? Sao lại không phải fan anh?”
Thịnh Kiều: “…………”
Thẩm Tuyển Ý: “Hoắc Hi có chiều fan bằng anh ư? Suốt ngày y như bát nước sôi để nguội ấy, nhàm chán.”
Thịnh Kiều: “Anh diss idol tôi trước mặt tôi đấy à?”
Thẩm Tuyển Ý: “Không có, anh đào góc tường đấy.” Anh chàng thấy Thịnh Kiều
lườm mình, lại xua tay: “Thôi thôi, không làm fan, làm người anh em cũng khá tốt rồi.”
Thịnh Kiều vốn dĩ cho rằng anh chàng sẽ mượn rượu giải sầu, thổ lộ tâm trạng nặng nề khi bà mất
với cô, nhưng anh chàng chẳng nhắc câu nào tới chuyện trong nhà. Chỉ là
lúc cuối cùng rời khỏi tiệm bánh bao, anh chàng đứng ở ngoài cửa, nhìn
về phía con hẻm sâu thẳm, nói: “Khi anh còn nhỏ, anh sống cùng bà ở nơi
này.”
Hai người đi thẳng ra khỏi ngõ nhỏ, tới lúc lên xe Thịnh Kiều giữ chặt anh chàng lại: “Anh uống rượu rồi, để tôi.”
Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Em có bằng lái sao?”
Thịnh Kiều: “…………”
Kiều Tiều có, Thịnh Kiều không có.
Thẩm Tuyển Ý: “Say rượu lái xe và lái xe không bằng, cái nào bị phạt nghiêm trọng hơn?”
Thịnh Kiều chần chờ nói: “Lái xe không bằng……”
Thẩm Tuyển Ý: “Thế thì cứ để anh lái đi.”
Thịnh Kiều lắc đầu, “Không được, say rượu lái xe không an toàn, hơn nữa nhỡ
gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra xe, ngày mai anh sẽ lên hot search đấy. Gọi người lái hộ tới đi.”
Cô cầm di động gọi người lái xe hộ giúp anh chàng, lại vẫy vẫy tay với anh chàng: “Tôi gọi xe riêng rồi, anh không cần đưa tôi nữa đâu, về nghỉ ngơi sớm
chút đi.”
Thẩm Tuyển Ý sửng sốt một chút, ngược lại lại cười: “Cũng đúng, vậy em về tới nơi thì báo bình an cho anh nhé.”
Người lái hộ và xe riêng lần lượt tới, Thịnh Kiều không muốn bị người khác
nhận ra, từ biệt anh chàng xong thì cô tới giao lộ tự lên xe một mình.
Thẩm Tuyển Ý đứng ở xa xa, nhìn cô lên xe đi rồi mới chui vào trong xe.
Trở lại khách sạn, Thịnh Kiều nhắn tin báo bình an cho anh chàng, rửa mặt xong cô liền lên giường ngủ.
Ngày hôm sau quay xong suất diễn buổi sáng, đạo diễn liền cho cô nghỉ.
Phương Bạch mở cửa xe thương vụ mà đoàn làm phim phân ra, ba người vui
vẻ xuất phát về phía Thượng Hải.
Đinh
Giản đã đặt phòng trước, ở ngay gần nơi tổ chức Liên hoan ngôi sao Thời
Trang. Dù sao buổi tối mới bắt đầu, Thịnh Kiều không thể ra ngoài xem
phim chiếu rạp với họ, còn phải ngồi đợi trong phòng.
Tới chiều Lương Tiểu Đường cũng đã tới, Thịnh Kiều gửi địa chỉ khách sạn và số phòng cho cô bé, hai người rất nhanh đã hội hợp. Lương Tiểu Đường
còn cầm theo một đống merch, hai người chia nhau, hớn ha hớn hở.
Lo bị nhận ra nên họ không dám vào hội trường quá sớm, hai người vẫn chờ
đến khi thảm đỏ kết thúc, trời đã tối hẳn mới vụng trộm sờ lần đi vào.
Lần này vị trí không ở cùng nhau, vé của Thịnh Kiều là do bên official
cấp, cô tách khỏi Lương Tiểu Đường ở lối vào.
Giữa sân đã bắt đầu có tiếp ứng của Hoắc Hi, cô đi vào, một mảng biển vàng
lớn sáng lấp lánh, đẹp vô vùng. Thịnh Kiều ôm lightboard của chính mình
sờ lần cả quãng đường đến vị trí. Cô ngắm trái ngắm phải, người ngồi bên cạnh đều là người qua đường, phải cách mấy hàng ghế mới có Hi Quang,
bèn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh sáng trong hội trường dần dần tối đi, lễ khai mạc sắp bắt đầu.
Tiếng tiếp ứng của Hoắc Hi vang lên hết đợt này đến đợt khác, cô cũng vội bật lightboard, ánh sáng vàng kim sáng ngời, hai người qua đường bên cạnh
suýt thì bị lóe mù, đều cười nói với cô: “Fan các bạn quá lợi hại.”
Dưới ánh sáng của cả biển vàng, ánh đèn sân khấu nhá lên những chùm sáng xen kẽ, cuối cùng tập trung ở giữa, tất cả rơi trên người đứng trên đài.
Hoắc Hi lên sân khấu.
Sân khấu anh sắp xếp lần này là một bài hát phong cách rock and roll trong
album mới, giai điệu vô cùng bùng nổ. Ngay mở đầu đã sôi động, hơn nữa
còn có ánh đèn sân khấu, cả hội trường lập tức nóng lên.
Sân khấu của lưu lượng hàng đầu mà ban tổ chức hứa hẹn quả nhiên không phải dạng vừa đâu, Hoắc Hi mặc một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen, mang tai
nghe vừa nhảy vừa hát, hold được toàn bộ sân khấu.
Màn biểu diễn kéo dài suốt sân khấu, anh đi dọc một đường, Thịnh Kiều ôm
lightboard vào trong ngực, cầm máy ảnh quay anh, khi nhìn qua ống kính,
cô chạm vào ánh mắt Hoắc Hi.
Ủa? Anh đang nhìn cô sao?
Phần biểu diễn này quá bùng nổ, cô chỉ quay một nửa rồi cất thiết bị đi,
nghiêm túc xem biểu diễn. Ở khoảng cách khoảng 10m, cô cứ có cảm giác
Hoắc Hi nhìn thấy cô.
Cô lại lắc lắc lightboard, Hoắc Hi trên sân khấu cong môi cười một cái.
Oa! Anh ấy thật sự có thể nhìn thấy mình nè!!
Phát hiện điều này khiến Thịnh Kiều vui điên lên được, xem ra cái lightboard to oạch này quả nhiên sẽ khiến idol chú ý mà!
Mãi đến khi lễ khai mạc kết thúc, Hoắc Hi rời đi theo thang máy, cô mới
thừa dịp phần lớn mọi người còn chưa đứng dậy, lén lút chuồn đi. Vừa ra
khỏi hội trường sân khấu chuẩn bị về khách sạn thì cuộc gọi của Hoắc Hi
đánh tới.
Cô đè thấp vành mũ, lí nhí đầy vui vẻ: “Hoắc Hi ~!”
Anh cũng cười: “Ở đâu?”
“Chuẩn bị về khách sạn ạ.”
Hình như anh đi đường, bên tai còn có giọng của nhân viên công tác, “Gửi địa chỉ cho anh, chốc nữa anh tới tìm em.”
“Anh muốn cùng về đoàn phim với em ạ?”
“Ừ.”
Cô vui vẻ cực kỳ: “Được, em chờ anh!”
Ngoài hội trường đã có Hi Quang lục tục đi ra, Thịnh Kiều vội chạy đi. Sau
khi trở lại khách sạn, cô cắm thiết bị vào máy tính trong phòng, up
video quay ở hiện trường lên Weibo cái đã.
Weibo của Phúc Sở Ỷ có động thái một cái là Hi Quang lập tức vây xem, mở
video ra thì thấy, hình ảnh vừa gần vừa chất lượng cao, ổn áp vô cùng.
Hơn nữa……
—— vờ lờ A Phúc, sao tớ có cảm giác anh nhà mình cứ nhìn cậu mãi thế!
—— ảnh hoàn toàn cứ nhìn vào ống kính ý, huhuhu, cảm giác đang được đối diện với cục cưng.
—— Vị trí của A Phúc vị trí tương đối gần phía trước, chắc là anh nhà mình đang nhìn lightboard đó, hâm mộ A Phúc.
—— em đang nhìn cục cưng, cục cưng đang nhìn em, huhuhu, cảm ơn A Phúc đã để em được nằm mơ.
……
…
Một lúc sau, cửa phòng bị gõ vang. Thịnh Kiều còn tưởng rằng Hoắc Hi tới,
vội chạy tới mở cửa, ai ngờ người đứng ngoài cửa là Lương Tiểu Đường vẻ
mặt hưng phấn.
“Kiều Kiều, có phải là con trai em đang nhìn chị không?!”
Thịnh Kiều lấy cái lightboard to kia ra, “Là đang nhìn cái này đấy, vừa to vừa sáng, rất khiến người ta chú ý!”
Lương Tiểu Đường: “Ha ha ha ha ha hóa ra lightboard to thật sự sẽ thu hút sự chú ý, lần sau em cũng sẽ giơ một cái thật to!”
Họ đang nói chuyện dở, cửa phòng lại bị gõ vang lên.
Thịnh Kiều nhìn Lương Tiểu Đường, vừa mở cửa vừa nói, “Đừng hét nhé.”
Lương Tiểu Đường: “Hả? Sao ạ?”
Cửa mở ra, Hoắc Hi đi vào.
Lương Tiểu Đường: “????????!!!!!!!”
Mẹ ơi, con ship được rồi!!!!