Nhìn chén nước ấm trên bàn đá, vành mắt Nguyễn Thu Thu hơi đỏ.
Nàng đem quả trứng thật to này đặt ở trên bàn đá, tay run rẩy cầm chén gỗ lên uống một ngụm nhỏ.
Nước đã sắp nguội lạnh, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Xem ra ma khí trong cơ thể của lão sói xám tiên sinh không có tái phát nữa, y còn có sức lực làm Ốc Đồng sói xám, hẳn là đã khá hơn rồi.
Nguyễn Thu Thu nhìn chàng sói nào đó đang an an tĩnh tĩnh nằm trên giường đá, cong cong mặt mày, "Cảm ơn Ốc Đồng sói xám tiên sinh."
Nàng không chuyển mắt đi, mà muốn nhìn xem sói có tỉnh không, nhưng lần này cái đuôi y không run, lỗ tai nhọn cũng bởi vì đau đớn mà mềm oặt rũ xuống, hẳn là không có tỉnh thật.
Nguyễn Thu Thu thở dài khẽ đến không thể nhận ra, xoay người múc một chén nước nóng uống một hớp.
Dòng nước ấm áp theo bờ môi lạnh băng một đường chảy xuống dạ dày khô quắt, Nguyễn Thu Thu run lên, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại.
Nàng không có vội bận rộn công việc, ngồi ở trên ghế đá, từ từ uống nước nóng, ở trong lòng kế hoạch công việc tiếp theo phải làm ----
Thức ăn và củi dùng tiết kiệm chút còn có thể chịu được bảy tám ngày, nhu cầu cấp bách là dược thảo, còn phải đề phòng có Ma vật hoặc Yêu tộc gì đó đến quấy rầy bọn họ...
Mùa đông này mới bắt đầu, dựa theo trí nhớ, mùa đông năm ngoái cũng phải kéo dài liên tục bốn năm tháng.
Nhất thời Nguyễn Thu Thu cảm thấy áp lực rất lớn, kỳ thật nàng rất muốn mang theo lão sói xám tiên sinh đến nhờ cậy bộ lạc khác.
Dù sao ở trong bộ lạc khác, ít nhất không cần ở trong sơn động phụ cận rừng rậm, cũng càng bảo đảm hơn.
Nhưng trong trí nhớ gần đây của nàng, quen thuộc duy nhất chính là bộ lạc Phong Sư, chỉ loáng thoáng biết quanh bộ lạc Phong Sư còn có bộ lạc Đông Hùng và bộ lạc Vũ Xà, nhưng lại không biết phải đi như thế nào, người ta cũng không nhất định chịu thu nhận.
Thứ hai, danh tiếng của Dự trữ lương tiên sinh là một vấn đề lớn, trên người y còn có nhiều ma khí như vậy, thậm chí hiện giờ còn không cách nào nhúc nhích, đột nhiên khỏe lại cùng nàng rời đi cũng không thực tế.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, càng thêm lo âu.
Dựa theo tình tiết trong sách, hơn ba tháng sau sẽ có một trận thú triều rất lớn, nếu lúc ấy lão sói xám tiên sinh còn chưa khỏe lại, bọn họ sẽ rất nguy hiểm.
Đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang đó xem ra tuyệt đối sẽ không bảo vệ bọn họ, mà dựa theo trong sách miêu tả, nàng cũng sẽ chết trong trận thú triều đó.
Còn là kiểu chết thê thảm bị Ma vật trước tiên moi tim, bóp gãy cổ sau đó mới dẫm nát...
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng rùng mình, lắc lắc đầu không suy nghĩ chuyện kinh khủng như vậy nữa.
Mặc kệ thế nào, nàng đã thoát khỏi bộ lạc Phong Sư, chỉ cần cách xa nam nữ chính, cẩn thận tính toán một chút, sẽ không có việc gì.
Nàng mới sẽ không vì tên sư tử trăng hoa đó mà nhảy vào thú triều chắn công kích cho hắn, cũng càng không muốn đi theo bên cạnh nam nữ chính ôm đùi cầu ăn cầu uống, nàng chỉ muốn chăm chỉ làm ruộng, cùng với lão sói xám tiên sinh làm cho cuộc sống trôi qua khá hơn chút.
Ít nhất, cũng được ăn no mặc ấm.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình có chút hèn mọn, nàng gãi gãi gò má, lại sờ sờ đầu tóc còn ướt dầm dề, hơi do dự, định thu dọn một chút đi tới "phòng chứa đồ" tắm rửa.
Tuy rằng trong mắt những người và yêu khác, nàng và Ác Lang tiên sinh đã là bạn lữ (bạn đời) thân mật khăng khít, vả lại sói cũng không nhìn thấy, nhưng nàng cũng không muốn tắm rửa trong "phòng ngủ", dẫu bây giờ lão sói xám tiên sinh chưa tỉnh, cũng không chắc rằng một lát nữa sẽ không tỉnh, nhỡ như bị y phát hiện nàng lại ở trước mặt y tắm rửa, chẳng phải rất lúng túng sao.
Lúc dọn dẹp đồ đạc, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy quả trứng trên bàn đá, tâm trạng lại khá hơn.
Mặc kệ thế nào, đêm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa đàng hoàng, còn lấy được không ít tình báo, cuộc sống cũng không giống như mấy ngày trước không có chút hy vọng.
Nàng nhìn quả trứng này một chút, lại nhìn lão sói xám tiên sinh nằm trên giường.
Trước đó ở trong tuyết, ý niệm muốn dùng cái đuôi của y ấp trứng lại hiện lên.
Nguyễn Thu Thu có chút đùa dai, có lẽ bởi vì cuộc sống quá mức nhàm chán, chờ khi nàng hồi thần lại, cũng đã đứng ở bên mép giường, đem quả trứng đó đặt ở cạnh đuôi lão sói xám tiên sinh.
Đuôi to lông xù vốn cũng coi là lớn, nhưng đặt quả trứng bên cạnh cái đuôi của lão sói xám tiên sinh, liền trông có vẻ đối lập rõ ràng, Nguyễn Thu Thu cầm đuôi của lão sói xám tiên sinh lên, cẩn thận đắp lên quả trứng này.
Lông xù dài màu xám bạc phủ lên quả trứng tròn vo, nhưng vì quá đỗi mềm mượt, cái đuôi rất nhanh đã trượt xuống.
Nguyễn Thu Thu: ".... Phụt."
Nguyễn Thu Thu lại thử vài lần, phát hiện trực tiếp đem cái đuôi của lão sói xám tiên sinh phủ lên là không cách nào "ấp trứng" được, cuối cùng, nàng chỉ có thể lấy lui làm tiến, lấy đuôi to của lão sói xám tiên sinh uốn uốn, lấy chóp đuôi uốn đến giữa đuôi, biến thành hình dáng cái "ổ".
Nhưng dù cái đuôi lão sói xám tiên sinh có mềm mại đi nữa, cũng không thể tạo được thành hình cung tròn, Nguyễn Thu Thu đành phải lấy lui cầu tiến lần nữa, không cần đuôi to của y phải bao trọn quả trứng.
Chỉ là hơi cong một chút, sau đó đem trứng đặt ở giữa.
Ừm.
Được rồi.
Nguyễn Thu Thu còn suy nghĩ tạo vài hình dạng cho đuôi sói, bên tai lại nghe được tiếng rên trầm thấp khẽ khàng.
Khàn khàn lại mang theo nghi hoặc khó hiểu, âm cuối có chút thở dốc, ở trong không khí lành lạnh từng chút chui vào lỗ tai Nguyễn Thu Thu.
Nàng phản xạ có điều kiện buông lỏng tay đang kéo đuôi lão sói xám tiên sinh, cũng không biết có phải quá mức chột dạ hay không, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
".... Phu, phu quân?"
Mặt Nguyễn Thu Thu đo đỏ, thăm dò gọi y một tiếng.
Bị cảm giác kỳ quái kéo tỉnh, Uyên Quyết chỉ cảm thấy dưới đuôi rất kỳ lạ, mới vừa khôi phục một ít ý thức, liền nghe thấy Nguyễn Thu Thu đang gọi y.
Mặc dù trong giọng của nàng không biết vì sao có chút chột dạ, nhưng...
Nàng thật sự đã trở về.
Nàng không có đi.
Đáy lòng bỗng nhiên nhiều hơn một ít cảm giác kỳ kỳ quái quái, giống như ăn mật ong ngọt ngào của bộ lạc Đông Hùng sản xuất, vừa dính lại mềm.
Tuy rằng thân thể vẫn rất đau, ma khí trong cơ thể còn chưa tiêu tán, nhưng Uyên Quyết cảm giác hoàn toàn không giống trước đó.
Y không có mở mắt, kiềm chế cảm giác mềm mại trong lòng, hầu kết chuyển động lên xuống, nghiêm túc tự hỏi phải đáp lại nàng thế nào đây.
Nói thẳng là "Ừm", có phải quá mức lãnh đạm hay không;
Nếu gọi "phu nhân", trong lòng nàng chỉ có Ốc Đồng sói xám, có thể sẽ không thích như vậy?
Nhưng nếu gọi nàng là "Thu Thu" có dọa đến nàng hay không, lại nói, tiểu phu nhân Nhân tộc của y đây, có biết y đã biết tên của nàng?
Lão sói xám tiên sinh rất khẩn trương, lỗ tai run lên, mười ngón tay thon dài móc vào đám lỗ thủng bị y đâm ra trước đó, mười giây trôi qua vẫn không nói được câu nào.
Y không nói lời nào, Nguyễn Thu Thu lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vẫn am hiểu ở chung với lão sói xám tiên sinh đang "hôn mê" hơn, nếu y tỉnh rồi, nàng lại không biết phải nói chuyện với y như thế nào.
Mắt thấy lông mi y run rẩy, dường như bất cứ lúc nào đều có thể mở miệng nói chuyện, Nguyễn Thu Thu liền vội vàng nói, "Cái đó... Phu quân, ta, ta đi tắm trước đây."
Nàng vừa nói xong liền cảm thấy rất lúng túng, vội vàng bổ sung, giọng lắp bắp nói, "Chàng yên tâm, ta, ta cũng chỉ tắm rửa mà thôi, không có ý gì khác..."
Nguyễn Thu Thu: "...." A!! Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy!!!
Nguyễn Thu Thu có chút sụp đổ, nhưng nàng nhìn lông mi lão sói xám tiên sinh đang run lợi hại hơn nữa, từ bỏ tiếp tục giải thích.
Thôi.
Cá mặn Thu từ bỏ giãy dụa, bất chấp tất cả nói một câu, "Ta, ta đi ra ngoài trước."
Nàng ôm áo da thú và nước ấm đi rồi, nhưng lại quên mất quả trứng mình vừa đặt ở cạnh đuôi lão sói xám.
Nguyễn Thu Thu rời đi, mà lão sói xám tiên sinh nằm ở trên giường đá, mặt càng lúc càng nóng, càng lúc càng đỏ bừng.
Đầu y có chút choáng váng, không ngừng vọng lại lời Nguyễn Thu Thu vừa nói.
Tắm...
Nhớ lại y từng nhìn thấy, làn da trắng nõn và chiếc cổ đẹp mắt, lão sói xám tiên sinh không biết vì sao có chút nóng lên.
- --- Chẳng lẽ, tiểu phu nhân của y đang ám chỉ y cái gì đó?
- --- Nhưng, không phải nàng thích Ốc Đồng sói xám, chỉ xem mình là thế thân thôi sao?
- --- Đúng rồi, nàng vừa rồi có chút chột dạ, là bởi vì Ốc Đồng sói xám sao? Nàng cứ thích Ốc Đồng sói xám như vậy sao?
Một khi đã như thế, y mới không thèm quan tâm nàng.
Vốn dĩ, y cũng không muốn làm gì nàng...
Khóe mắt lão sói xám tiên sinh ửng đỏ.
Y nhẫn nhịn, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh không kiềm được lộ ra ngoài, nâng tay lên che lại gương mặt vừa nóng vừa đỏ lại dữ tợn, ngực tràn đầy tủi thân, khổ sở và tê dại.
Lão sói xám tiên sinh giật giật cái đuôi, sau đó phát hiện cái đuôi không đúng lắm.
Đuôi sói lông xù chậm rãi chuyển động, vòng quanh một vật trơn truột???
Trứng???
Uyên Quyết lại cảm nhận một lát, mới phát hiện quanh đuôi y vậy mà được đặt một quả trứng.
Sao lại có thể có trứng?
Là Nguyễn Thu Thu đặt ở bên đuôi y?
Vì sao muốn đặt trứng ở bên đuôi y, là phát hiện lông trên đuôi y trụi một ít, cho nên định dùng trứng đắp cho y sao?
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, Uyên Quyết liền cười khẽ một tiếng.
Hẳn là không có khả năng.
Tâm tư xoay chuyển, rút ra một ít yêu lực, rất nhanh đã đoán được quả trứng trên đuôi y là của một con chim Tiểu Khủng, linh khí dư thừa, hương vị tươi ngon.
Là đồ ăn sao?
Cho nên vì sao phải đặt ở bên đuôi y?
Lão sói xám tiên sinh có chút không rõ, nhưng y vẫn là rất cẩn thận, không dám vẫy đuôi chút nào.
Còn duy trì tư thế cong vòng cái đuôi mà Nguyễn Thu Thu tạo thành, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng nàng tắm rửa không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Nghe một hồi, lỗ tai thính lực cực tốt của lão sói xám tiên sinh liền biến thành màu đỏ.
Y quấn quấn quả trứng không còn lạnh băng, trong đầu chợt lướt qua một khả năng, mặt dần đỏ lên ----
Thu Thu nàng, có phải đang kiểm tra trình độ giữ ấm và mềm mại của đuôi y chăng?
Trước kia, khi còn là thủ lĩnh, cũng không phải cái gì cũng không hiểu, có nghe được một vài hùng yêu nói rằng, giống cái Nhân tộc là một sinh vật rất hay thay đổi.
Mùa hè thích hùng yêu không có lông, mùa đông lại thích hùng yêu có lông xù xù.
Đối với hùng yêu có lông xù mà nói, nếu như muốn lấy được sự yêu thích của giống cái Nhân tộc, cái đuôi càng quan trọng.
À.
Thì ra là đang kiểm tra độ ấm của đuôi y sao?
Lão sói xám tiên sinh cảm giác hình như mình đã hiểu.
A.
Uyên Quyết cười lạnh một tiếng, y mới không để Nguyễn Thu Thu phát hiện cái đuôi của y còn mềm mại, giữ ấm hơn Ốc Đồng sói xám kia gấp bội.
*************
Hết chương 29.