Tóc mai đen dài rũ xuống, che lại toàn bộ cảm xúc âm trầm trên gương mặt.
Lông mi đen nhánh của y run rẩy, răng nhanh cắn chặt đầu lưỡi, ngón tay thon dài trắng bệch dùng sức khảm vào thân cây. Vết máu bên môi y còn chưa lau, ngực giống như bị đao hung hăng đâm mấy cái, khắp nơi tràn đầy mùi tanh ứ máu.
Y dùng hết toàn lực khắc chế sát ý dữ tợn của mình, yêu thức vờn quanh bên cạnh Lục Tử Nhiễm, trong lòng nảy sinh vô số ý niệm u ám nói không rõ ---
Một con sư tử già lớn hơn y những mười mấy tuổi, còn chưa tới cấp bốn, có tư cách gì nói cứu vớt nàng? Cứu vớt tiểu phu nhân của y?
Hắn làm sao dám dùng cái từ "cứu vớt" này?
Nguyễn Thu Thu cũng đang suy nghĩ, da mặt Lục Tử Nhiễm sao mà dày quá vậy, nói câu "cứu vớt nàng" khiến người ta nghe xong chỉ thấy hết sức khó chịu.
Nguyễn Thu Thu có chút không nhịn nỗi nữa, theo bản năng lại gần cửa sơn động một ít, dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả thành lời nhìn Lục Tử Nhiễm, "Lục dũng sĩ... Có phải ngài hiểu lầm cái gì rồi không?"
Nàng cảm thấy đầu của Lục Tử Nhiễm có phải thật sự có chút bệnh tật, nữ chính nàng ta vừa đẹp lại yêu kiều, chẳng lẽ không được yêu thích sao? Vì sao phải quấn lấy một nữ phụ nhếch nhác lại "ngu si" như nàng?
Trong đầu lướt qua cái ý niệm này, kết hợp với vận mệnh bản thân hẳn là nên chết thảm ở trong thú triều, Nguyễn Thu Thu gần như trong chớp mắt đã hiểu một vài thứ.
- -- Vốn dĩ, dựa theo cốt truyện, nàng sẽ bị một Sư Yêu căm thù nàng đẩy xuống thú triều, vừa vặn giúp sư ngạo thiên ngăn cản công kích của một Ma vật, hiện tại nàng chạy đi, là cốt truyện tự mình sửa chữa phục hồi, thúc đẩy Lục Tử Nhiễm tìm đến nàng?
Hơn nữa, sao Lục Tử Nhiễm lại biết nàng giờ đang ở nơi nào? Là những Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang nói cho hắn sao?
Nghĩ đến khả năng này, sống lưng Nguyễn Thu Thu toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy đáy lòng kinh sợ không thôi.
Nàng nắm chặt mâu đâm, tận lực hạ giọng nhẹ nhàng nói, "Ta sống rất tốt, không cần ngài tới cứu vớt."
Tiếng nàng không lớn, lại kiên định và mềm mại trước sau như một, lọt vào đôi tai lông nhung đang cụp xuống của lão sói xám tiên sinh, tựa như một trận gió mát dưới ánh mặt trời, thu hút mọi tâm tư của y, khiến y trong lúc không hay không biết thả lỏng chân mày đang nhíu chặt.
Cùng là một câu nói, lọt vào tai sư ngạo thiên, nghe chói tai làm sao.
Lục Tử Nhiễm nỗ lực đè nén tức giận, "Nàng gọi thế này là sống tốt? Nàng nói cho ta, có phải con sói phế vật đó ép buộc nàng, có ta ở đây, nàng không cần sợ hãi, ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng."
Nguyễn Thu Thu: ".....??"
Lão sói xám tiên sinh ép buộc nàng cái gì? Là ép buộc nàng một hai phải ở trong sơn động của y, hay là ép buộc nàng dùng gia cụ của y, ngủ trên giường của y, sờ lông y?
Nếu nói cưỡng ép, rõ ràng là nàng vẫn luôn ép buộc lão sói xám tiên sinh mới đúng.
Nàng có chút cạn lời nhìn Lục Tử Nhiễm, "Ngươi đang nói cái gì?"
Lục Tử Nhiễm còn tưởng rằng Nguyễn Thu Thu thanh tỉnh không biết lúc nàng "ngu dại" bị con sói kia bức hiếp cái gì, lập tức giống như đã bắt được nhược điểm của lão sói xám tiên sinh mà công kích y, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang nói cho ta, có phải nàng bị buộc ân ái với y hay không?"
Nguyễn Thu Thu: "......"
Huyết dịch toàn thân đang kêu gào đánh nát sư tử Lục Tử Nhiễm chướng mắt, lão sói xám tiên sinh: "......."
Tai nhọn còn lành lặn của y dựng lên, khuôn mặt tuấn tú dần nóng lên -----
Về chuyện này, y vẫn luôn rất tò mò.
Nếu nói ban đêm lén nắm tay nàng, trong lòng ảo tưởng cảm giác ôm lấy vòng eo của nàng là thế nào được xem như cưỡng ép...
Y có lẽ, đại khái, chắc là, ép buộc nàng rất nhiều rất nhiều lần rồi.
Những Lang Yêu đó hiểu lầm, có lẽ cũng là vì trên người nàng dính đầy mùi của y.
Nàng có để ý không?
Mặc dù y muốn biết, nhưng Lục Tử Nhiễm là thứ gì, có tư cách gì hỏi phu nhân y vấn đề riêng tư này.
Đáng chết.
Trên trán Uyên Quyết chảy xuống mồ hôi lạnh, tâm trạng khẩn trương đan xen sát ý đối với Lục Tử Nhiễm, làm y nôn nóng bất an.
Mà Nguyễn Thu Thu nghe thấy lời của Lục Tử Nhiễm, cuối cùng cũng biết vì sao con sư tử này lúc vừa tới lại xanh mặt, dáng vẻ y như muốn chất vấn.
Logic của con sư tử này quả thực là bọn cướp, hắn có phải cho rằng bản thân từng bố thí cho nàng một lần, đời này của nàng là thứ thuộc về hắn? Chỉ có thể dựa theo vận mệnh đã định chết thay hắn, không thể có được bất cứ nhân cách và tự do nào.
Có lầm hay không? Nàng và lão sói xám tiên sinh là bạn lữ (bạn đời), khoan nói bây giờ bọn họ chưa hề làm cái gì, cho dù có cái gì, cũng không tới lượt Lục Tử Nhiễm hắn đến quản.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình đúng là đang đối thoại cùng một tên cặn bã thiểu năng trí tuệ mang vòng hào quang vai chính, "Phu quân ta không có ép buộc ta, là ta tự nguyện."
"Cô tự nguyện?" Giọng Lục Tử Nhiễm cất cao, lửa giận vụt tăng.
Tuy rằng trước kia Nguyễn Thu Thu si ngốc, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn lại quá gần nàng, hắn ngay cả tay nàng còn chưa được sờ, bây giờ nàng lại nói với hắn, nàng là tự nguyện thân mật với lão sói xám kia?
Đùa gì thế?
"Nếu ngài không có chuyện gì khác, ta vào trong sơn động đây, phu quân ta còn đang chờ ta." Sắc mặt Lục Tử Nhiễm khó coi, Nguyễn Thu Thu lại không muốn nói với hắn nhiều thêm một câu, "Ngài cứ tự nhiên."
- --- Tự nguyện, phu quân còn đang chờ ta.
Hai câu nói đơn giản này, lại để cho lão sói xám tiên sinh vẫn luôn chịu đựng đau đớn, hèn mọn nghe lén ở "góc tường" khôi phục chút sức lực.
Y không biết mình làm sao nữa, khóe môi chợt vươn lên, đuôi to nhẹ nhàng vung vẫy hai cái, ngay cả trong ánh mắt lạnh nhạt vạn năm cũng lặng lẽ hiện lên ý cười không thể che đậy.
Hai đôi mắt hẹp dài, giống như hai ngôi sao xinh đẹp trong vực sâu u ám, cứ như thế, chợt sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.
Quả nhiên, y biết mà, cảm giác của Nguyễn Thu Thu với y không bình thường.
Lần trước nàng còn ám chỉ y, phải làm gì đó với nàng.
Nghĩ tới ngày đó Nguyễn Thu Thu nói tắm rửa, gò má Uyên Quyết dần dần nóng lên:
Y là một lão sói xám ưa sạch sẽ, dù là mùa đông, cũng sẽ thường xuyên biến thành yêu hình lăn lộn trên nền tuyết tắm gột lông, mạnh hơn con sư tử đó, từ xa đã ngửi được mùi khó ngửi.
Chỉ là hôm nay đi ra ngoài săn, trên người còn có mùi máu, còn chưa kịp tắm rửa...
Mặc dù suy nghĩ đã bay đến phương xa, nhưng Uyên Quyết vẫn không quên sư tử cặn bã đang không ngừng lải nhải, phiền muốn chết.
Y tận lực không điều động ma khí, dẫn dắt vài sợi yêu lực không còn nhiều chống đỡ đi lại, xoay người, muốn đi ra từ sau đại thụ, hung hăng trừng trị con sư tử này một phen.
Nhưng y còn chưa kịp cất bước, tiếng của Lục Tử Nhiễm đã từ xa xa truyền tới ---
"Nguyễn Thu Thu, nàng nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi, nàng cảm thấy mình sống rất tốt sao? Một chút cũng không tốt."
Bốn chữ "sống không tốt" (4 chữ: 过的不好) giống như một chậu nước lạnh, đổ vào lòng Ác Lang tiên sinh, dập tắt tất cả vui mừng của y, đến cả ngôi sao nơi đáy mắt y, cũng ảm đạm xuống.
Lục Tử Nhiễm vẫn còn tiếp tục nói, "Khắp tay khắp chân nàng đều là nứt da, thịt trên mặt cũng gầy gần như không có, khắp nơi đều là vết thương, da thú mặc trên người nàng vẫn là cái lãnh từ bộ lạc Phong Sư năm ngoái, đúng chứ?"
"Trước kia tuy rằng vị trí sơn động của nàng không tốt, nhưng cũng không lệch như vậy, nguy hiểm như vậy, ngay cả rèm da thú cũng không có. Nói thật, lần này thấy nàng còn sống, ta rất ngoài dự liệu."
"Cho dù con sói tàn phế kia không có cưỡng ép nàng, nhưng y đã tàn phế rồi, có thể cho nàng cuộc sống gì chứ? Dung mạo nàng không tệ, mái tóc dài rất đẹp mắt, bây giờ ngay cả một vật trang sức cũng chẳng có."
"Một vật trang sức cũng chẳng có a."
Lời Lục Tử Nhiễm, giống như vô số đao nhọn, đâm vào ngực Uyên Quyết.
Hắn nói không sai, làm một Lang Yêu tàn tật, có thể cho nàng dạng cuộc sống gì đây?
Là sơn động lạnh băng, khó lắm mới được ăn một bữa thịt trâu non, hay là săn không nổi da thú dày?
Lồng ngực đau đớn nặng nề, miệng vết thương không cẩn thận bị đàn trâu rừng đá phải càng thêm khó chịu.
Ý thức được đây là triệu chứng sắp ho khan, lão sói xám tiên sinh có chút luống cuống che kín môi, trong cổ họng là cảm giác tê ngứa khó nhịn, máu ứ chảy xuống theo khen hở ngón tay y.
Y theo bản năng nâng tay trái lên lau đi, lại trong nháy mắt trái tim co rút đau đớn, quên mất trên tay trái y còn cầm một đóa hoa dại trong lúc vô tình phát hiện ở khe đá.
Đóa hoa ấy rất không bắt mắt, không lớn, chôn trên tuyết ở khe đá, phiến lá hơi xòe ra.
Một giờ trước, y cẩn thận quét tuyết ở khe đá ra, cẩn thận hái xuống đóa hoa màu lam nhạt nho nhỏ vừa hé nở, thích hợp nàng làm đồ trang sức cài đầu.
Y biết dù nàng ngày thường không nói, lại rất thích những vật nhỏ này.
Y vốn muốn đưa cho nàng.
Nhưng bây giờ, đóa hoa màu lam nhạt này, vì y sơ sẩy, đã văng phải máu của y.
Dơ bẩn.
Uyên Quyết không biết vì sao hốc mắt có chút chua xót, y vội vàng dời tay trái đi, tay phải bóp chặt cổ, móng nhọn để lại vết máu trên da, dùng sức, từng ngụm từng ngụm nuốt về máu tanh vị rỉ sắt.
Y nỗ lực điều động yêu lực trong cơ thể, tay run rẩy muốn bỏ đi cánh hoa dính máu của y.
Nhưng y lại khống chế lực lượng không tốt, dù đã rất cẩn thận, đóa hoa này vẫn bị y kéo rơi toàn bộ.
Cánh hoa rơi xuống bãi máu nhỏ giọt trên mặt tuyết, hoàn toàn dơ bẩn.
Nhìn những cánh hoa nở ra ở nước tuyết, Uyên Quyết chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Y cong cong môi, im lặng cười.
Cười rất nhạt rất nhạt, lại chợt chìm vào một trạng thái quỷ dị, so với cái gì đều đáng sợ.
Lục Tử Nhiễm nói không sai, làm một Lang Yêu tàn tật, y không thể cho nàng một cuộc sống gì tốt.
Nhưng...
Ai nói y chỉ có thể là một Lang Yêu tàn phế?
Ma khí huyết mạch cuồn cuộn, ngoan ngoãn tùy y định đoạt.
Rút ra vài sợi ma khí hắc ám vờn quanh, ở lúc thần chí Uyên Quyết thanh tỉnh thao túng dung nhập vào trên vết thương bị đá ở bụng, chỉ qua hai hơi thở, liền hoàn toàn khép lại.
Còn có một sợi sáp nhập vào phần cụt ở đầu gối chân trái, giảm bớt đau đớn kịch liệt.
Lực lượng tràn đầy trong cơ thể, yêu hạch vỡ vụn có hai mảnh theo ma khí tản ra hoàn toàn nát thành bột phấn.
Yêu thức của Uyên Quyết lan tràn, không còn khắc chế sát ý màu đỏ tươi nơi đáy mắt.
Y giống như trước, khẽ tựa vào cự mộc, bàn tay thon dài dính máu từng chút từng chút tràn ra ma khí, bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, không nhanh không chậm ngưng tụ.
- -- Mà thực lực Lục Tử Nhiễm chưa đến cấp bốn, hiển nhiên không có cách nào phát hiện lão sói xám tiên sinh cố tình ẩn giấu thân hình, hắn vẫn còn đang huyên thuyên.
"Nguyễn Thu Thu, nàng thực tế một chút được không?"
Nguyễn Thu Thu tức quá mà cười: "Ha ha, phu quân ta có thể cho ta cuộc sống như thế nào liên quan gì đến ngài? Ngài có rảnh quan tâm ta không bằng nhanh trở về, Nhu Nguyệt Nhiêu có thể sẽ lo lắng cho ngài."
Ai ngờ nàng nói xong câu đó, biểu cảm của Lục Tử Nhiễm không chỉ không có bất cứ tức giận nào, ngược lại nhanh chóng ôn hòa một cách mắt thường có thể thấy được, "Thu Thu, ta cũng biết, nàng đang ghen, nàng vừa nói tự nguyện đều là giả đúng không?"
Nguyễn Thu Thu: "...." Đệch!
Nàng xem như phát hiện, con người không cách nào giao lưu với tên ngốc tự cho là đúng, Lục Tử Nhiễm tám phần là muốn nàng trở về chịu chết, chuyện hôm nay không cách nào xử lý ổn thỏa.
So với việc không ngừng bị hắn làm buồn nôn, lát nữa còn liên lụy lão sói xám tiên sinh, không bằng nàng vừa chạy vừa đánh với hắn. Thực lực của nàng mặc dù không mạnh, chỉ hơn cấp một, nhưng Lục Tử Nhiễm không biết nàng có dị năng.
Thắng được hắn, nàng không nắm chắc.
Triệt giống hắn, làm hắn cả đời này làm thái giám sư tử, nàng rất nắm chắc.
Nghĩ vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không nhịn nữa, đặt mâu đâm ngang trước ngực, đáy mắt không hề che giấu sự chán ghét, đầy mắt ghét bỏ trừng hắn, "Cút ngay."
Nhưng nàng có nói cái gì, ở trong mắt Lục Tử Nhiễm đều cho rằng nàng ghen, chỉ đang làm nũng mà thôi.
Cho nên một câu cút đi của nàng, không những không làm hắn tức giận, ngược lại làm hắn hớn hở, giơ tay muốn nắm lấy cánh tay Nguyễn Thu Thu, "Đừng làm nũng, cùng ta đi thôi, ta sẽ cho nàng ngày tháng ăn no mặc ấm, cùng lắm thì, ta thích nàng nhiều hơn..."
Hai chữ "một chút" còn chưa nói ra, tay còn chưa kịp đụng tới tay Nguyễn Thu Thu, Lục Tử Nhiễm giống như bị cái gì làm đau đớn kịch liệt, hé môi nhưng một câu cũng nói không ra lời.
Hắn chỉ cảm thấy vùng đan điền truyền đến đau đớn như bỏng cháy, đột nhiên không còn tri giác.
Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc nhìn Lục Tử Nhiễm bất ngờ hộc máu, cả người run rẩy ngã trên mặt đất.
Lục Tử Nhiễm che lại đan điền, kinh sợ phát hiện tu vi của mình như tằm ăn lên, đang điên cuồng thụt lùi, hắn theo bản năng duỗi tay phong kín kinh mạch của mình, thống khổ phát ra tiếng gầm gừ.
Tại sao ở bộ lạc Viêm Lang, lại có yêu có thể dưới tình huống hắn không chút phát giác đánh lén hắn? Không đúng, trong "mơ" không có bất kì nhắc nhở nào mà.
************
Hết chương 37.