Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 56: Bán yêu bán ma (Nửa ma nửa yêu)




Khanh Như Ý một hơi hỏi rất nhiều vấn đề, Nguyễn Thu Thu cũng sắp bị mấy vấn đề liên tiếp này của bà làm cho ngốc luôn.
Đặc biệt là lúc nghe câu "Con sói kia chưa có làm gì con chứ", trong lòng lan tràn rất nhiều cảm xúc không rõ, khiến cho mặt nàng có chút mất tự nhiên đỏ lên.
Nguyễn Thu Thu hơi bối rối, giọng có chút lắp bắp, "Như Ý... Nãi nãi, vấn đề mà người muốn hỏi chắc không phải là cái này chứ?"
Khanh Như Ý nhìn phản ứng của nàng, hơi nhướng mày, trong lòng đại khái đã có kết luận.
Bà ghé sát vào Nguyễn Thu Thu, ngửi ngửi, mới hơi thả lỏng lại, "Còn may, còn chưa có thành vợ chồng thật."
Nguyễn Thu Thu: "....." Như Ý nãi nãi, trực tiếp như vậy sao?
Lần này nàng không chỉ cảm giác mặt rất đỏ, mà chân tay cũng luống cuống.
Tuy rằng nàng và lão sói xám tiên sinh đúng là chưa xảy ra chuyện gì, nhưng trước đây đám yêu kia ngửi thấy mùi của Uyên Quyết trên người nàng, lập tức cho rằng đã có gì gì rồi. Người đầu tiên nhìn ra quan hệ thật sự của bọn họ, cũng chỉ có Khanh Như Ý trước mặt.
Có lẽ biểu cảm của Nguyễn Thu Thu trông quá mức xấu hổ, Khanh Như Ý vốn muốn hỏi vài chuyện khác, nhìn gương mặt đỏ ửng và ánh mắt né tránh của nàng cũng hiểu rõ đôi phần.
Khanh Như Ý không tiếp tục hỏi quan hệ của Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết thế nào, chỉ thở dài, trên gương mặt đầy nếp nhăn và tang thương mang một nỗi ưu sầu.
Khanh Như Ý trầm mặc vài giây, trong ánh mắt ngày càng khó hiểu của Nguyễn Thu Thu, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Con từ bỏ y đi."
Con ngươi của Nguyễn Thu Thu co lại, đôi mắt hơi trợn to, có chút không thể tin được những gì nghe thấy từ trong miệng Khanh Như Ý.
Như Ý nãi nãi lại nói một lần nữa, giọng điệu càng thêm thong thả hơn, lại cũng càng nghiêm khắc hơn, "Con từ bỏ y đi."
"Các con không hợp."
Lần này xem như Nguyễn Thu Thu đã nghe rõ lời của bà, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoang đường.
Nàng cũng không biết vì sao, chỉ chợt thấy tức giận, giọng nàng lạnh đi, lần nữa mang theo phòng bị, bàn tay siết chặt, "Vì sao?"
Đột nhiên bảo nàng từ bỏ lão sói xám tiên sinh, còn gọi ra tên của Uyên Quyết, chẳng lẽ Khanh Như Ý thật sự quen biết bọn họ?
Khanh Như Ý thở dài, không nhìn mắt Nguyễn Thu Thu, chỉ chống lấy quải trượng đi về phía trước.
Bà đi ở phía trước, tiếng rất khẽ, tựa như kiềm chế lại như đang hồi tưởng: "Thu Thu, con biết vì sao Nhân tộc có thể cùng Yêu tộc ở bên nhau, lại không thể ở cùng Ma tộc không?"
Nghe thấy lời của Khanh Như Ý, Nguyễn Thu Thu càng thêm hoang mang -----
Nàng biết thế giới này Nhân tộc và Yêu tộc cùng chung sống, còn có thể thông hôn lẫn nhau, nhưng đúng là nàng chưa từng nghe nói tiền lệ Nhân tộc và Ma tộc ở bên nhau.
Dù sao, ở trong quan niệm của Nhân tộc và Yêu tộc, cho dù là Ma vật cấp cao, phần lớn cũng là tính tình quái dị, thích giết chóc thích ăn người.
"Là bởi vì thân thể con người quá yếu ớt sao?" Nguyễn Thu Thu thử hỏi.
Khanh Như Ý lắc đầu, ánh mắt có chút xa xăm, "Là bởi vì Ma tộc rất tham lam."
"Ma vật cấp năm trở lên xem như Ma vật cấp cao." Khanh Như Ý cười nói, tiếng nói lại mang theo bi ai nói không nên lời, "Nhưng tuyệt đại đa số cả đời Ma tộc cũng không thể đạt tới, mà ở trước khi đạt tới cấp năm, phần lớn Ma vật đều có thần chí không cao, bản năng ăn và giết vượt xa người yêu."
"Cho dù đạt tới cấp năm, cũng không nhất định có thể hoàn toàn khống chế ma khí trong cơ thể, một khi lập khế cùng Nhân tộc, sẽ không khống chế được muốn dung nhập đối phương vào trong cốt nhục của mình."
Đôi mắt Khanh Như Ý đỏ lên, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Nguyễn Thu Thu suy đoán hỏi, "Chính bởi vì điều này, lúc trước Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia mới có thể xa cách sao?"
"Đúng, cũng không hoàn toàn như thế." Giọng Khanh Như Ý ảm đạm, xoay người nhìn về phía nàng, "Thu Thu, con có biết thế giới này ngoại trừ Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc ra, còn có một tồn tại rất đặc biệt khác?"
Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ rồi nói, "Là bán yêu giống như Tiểu Miêu?"
Khanh Như Ý lắc đầu, "Nhân tộc và Yêu tộc bên nhau, bảo bảo sinh ra có thể là Nhân tộc, Yêu tộc, hoặc bán yêu."
"Nhưng bán yêu sẽ không bị quá nhiều kỳ thị, bọn họ trừ việc không cách nào hoàn toàn biến thành hình người hoặc Yêu hình, vừa kế thừa trí khôn của Nhân tộc, lại kế thừa một phần lực công kích của Yêu tộc, thọ mệnh trung bình ở hai ba trăm năm. Bán yêu tuy đặc biệt, nhưng cả đời họ sẽ không quá lận đận."
Khanh Như Ý nói rất chậm, đi cũng rất chậm, nhưng cho dù là tốc độ này, trong lúc không hay biết các nàng cũng đã đi tới nơi hái rau dại.
Nguyễn Thu Thu thấy bà dừng chân, thì nói ra suy đoán của mình, "Như Ý nãi nãi, tồn tại rất đặc thù đó, là bán ma?"
Nhưng lời của nàng không biết đã chọc cười Khanh Như Ý ở chỗ nào, Nguyễn Thu Thu chỉ nghe Khanh Như Ý đi ở phía trước nàng chợt cười ha ha.
Bà cười rất đột ngột, rõ là đang cười, trong giọng lại tràn đầy mất mát và buồn bã, không biết là đang cười Nguyễn Thu Thu, hay là đang cười chính mình.
Nguyễn Thu Thu đợi một hồi, mới thấy Khanh Như Ý quay đầu lại, mặt mày vô cùng dịu dàng, "Đứa nhỏ ngốc, Nhân tộc bình thường và Ma tộc căn bản không có khả năng có đứa nhỏ."
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, thấy bà lẩm bẩm, "Đương nhiên..."
"Bán yêu bán ma và Nhân tộc cũng không có khả năng có con."
Nguyễn Thu Thu nhạy cảm bắt được từ ngữ đặc thù trong lời Như Ý nãi nãi, lòng chợt thắt lại, nhíu mày.
Nàng vừa thấy bất ngờ lại như cảm thấy đó là đương nhiên, trong đầu Nguyễn Thu Thu chợt vang vọng một tia sấm sét, chờ khi hồi thần lại, lời đã nói ra, "Bán yêu bán ma?"
Nàng nắm chặt mâu đâm trong tay, lồng ngực không biết vì sao đau nhói, ngay cả hai chân vốn không hề mỏi mệt, trong nháy mắt cũng giống như mất đi động lực đi về trước.
Về chuyện ma khí trong cơ thể Uyên Quyết vẫn luôn không các nào loại bỏ đã có đáp án, đến nhanh chóng mà không kịp đề phòng, giống như mùa hè đột ngột rơi băng tuyết thiên thạch, đập thủng một lỗ trong lòng nàng.
Khanh Như Ý thu lại ý cười, nhìn Nguyễn Thu Thu mặt mày ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe, như thấy được bản thân của năm đó, "Con đoán được chứ?"
Bà nhìn mặt mày ngưng trọng của Nguyễn Thu Thu, khom lưng, bắt đầu dùng rìu đá trong tay, từng chút từng chút đào ra tuyết đọng trên mặt đất, từ bên trong tìm kiếm rau dại có thể ăn được, bình tĩnh vạch trần phỏng đoán nơi đáy lòng Nguyễn Thu Thu, "Phải, ta và sói xám phu quân của con, đều là bán yêu bán ma."
Suy nghĩ trong lòng được chứng thực, Nguyễn Thu Thu mất đi ngôn ngữ, nàng ngây ra trên nền tuyết, không biết nên có phản ứng gì.
Dù mấy ngày này, đủ loại khác thường của lão sói xám tiên sinh sớm đã chỉ rõ sự đặc thù của y ---
Chân cụt rõ ràng cho thấy là bị cắn xé xuống;
Ma khí đột nhiên xuất hiện;
Rõ ràng đã trọng thương lại còn có được thực lực hạ gục Lục Tử Nhiễm trong nháy mắt;
Thể chất đăc thù dễ dàng hấp dẫn Ma vật và bị coi thành quái vật "nguyền rủa"...
Tất cả mọi thứ, đều đang ám chỉ cho nàng, y không phải một Lang Yêu bình thường.
Chỉ là Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy, y sẽ từng chút khỏe lên, cho nên trong tiềm thức xem nhẹ mọi dị thường của lão sói xám tiên sinh.
Nhìn nét mặt kinh ngạc sững sờ của nàng, trong mắt Khanh Như Ý lướt qua một chút thương tiếc, bà dùng rìu đá đào ra một bó rau dại, tận lực bình tĩnh nói, "Bán yêu bán ma, gần như toàn bộ không thể sống qua thành niên."
"Ở một đoạn thời gian sắp trưởng thành, cho dù đã từng sinh sống như Yêu, cũng sẽ vì phần Ma trong cơ thể dần dần thức tỉnh mà chịu đủ thống khổ và tra tấn, dần dần mất đi lí trí, cuối cùng biến thành quái vật đáng sợ."
Nhớ tới chàng sói trong nhà con đang hấp thu linh khí, vết thương trên người đang lành lại, Nguyễn Thu Thu theo bản năng phản bác bà, trong giọng nói tràn đầy khủng hoảng mà bản thân cũng không nhận ra, "Không, không đâu."
Sói của nàng, đang dần khỏe lên, sao có thể mất đi lý trí trở thành quái vật?
Sao có thể...
Chỉ còn không đến mười năm tuổi thọ?
Y rõ ràng, đã khỏe hơn rồi.
Hốc mắt chua xót, Nguyễn Thu Thu dùng sức cắn môi, lần đầu tiên cảm thấy, sau khi rời khỏi sơn động, thời tiết bên ngoài lại lạnh như thế.
Bông tuyết mềm nhỏ nhè nhẹ bay xuống dưới, trong không trung cũng không còn u ám như trước đó, ngay cả gió lạnh gào thét trước đây, dường như đã sắp ngừng.
Ngay cả, Như Ý nãi nãi đứng ở trước mặt, mặt mày cong cong hòa ái hiền từ.
Nàng đứng ở một nơi có rất nhiều thực vật xanh mà chỉ trong mơ mới thấy, lại không chút vui sướng và nhảy nhót.
Dạ dày ấm áp, thậm chí trong miệng vẫn còn lưu mùi thịt nướng, nhưng Nguyễn Thu Thu muốn cong môi cười với Khanh Như Ý, hỏi bà, "Như Ý nãi nãi, có phải người đang nói giỡn không, nhưng chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười."
Nhưng mặc kệ Nguyễn Thu Thu nỗ lực thế nào, vẫn không có cách cười được, thậm chí hai bên khóe môi không nghe lời, không ngừng hạ thấp.
Tầm mắt dần mơ hồ, Nguyễn Thu Thu dùng sức lắc lắc đầu, rất chật vật nâng tay lên, lần đầu tiên dùng tay áo da thú dùng sức chùi lau khóe mắt.
Sau khoảnh khắc hoảng hốt, Nguyễn Thu Thu nỗ lực bình tĩnh lại.
Khanh Như Ý nhìn dáng vẻ của nàng, có chút đau lòng, đứng dậy, dùng cái tay sạch sẽ còn lại nhè nhẹ vỗ vỗ bả vai nàng, giọng nói rất nhẹ, "Thu Thu, con là Nhân tộc có thiên phú hiếm thấy, linh lực của con rất đặc biệt, còn chưa thành niên đã là cấp một kỳ cuối, con là một đứa nhỏ ưu tú."
"Nãi nãi rất yêu thích con, nếu con đồng ý, ta có thể dạy dỗ con, chờ khi thực lực của con cường đại rồi, muốn loại nam nhân và hùng yêu nào mà không có. Thế giới này rất lớn, cho dù là bây giờ con cũng hoàn toàn có thể có rất nhiều lựa chọn khác."
Khanh Như Ý thở dài, "Uyên Quyết y đã từng là thủ lĩnh, cũng từng là thiên tài, nhưng thì thế nào, bây giờ hẳn là y đã tiến vào kỳ ma hóa, ở điểm này, con hẳn là rõ ràng hơn ta."
"Bán yêu bán ma tiến vào kỳ ma hóa, mỗi một giây đều dài đăng đẵng và thống khổ, đau đớn khó nhịn đến hận không thể chết đi."
Nguyễn Thu Thu ngước mắt nhìn bà, đáy mắt mang một tia tức giận, "Như Ý nãi nãi, nếu ta nhớ không lầm, ngài và Mạc gia gia cũng là như vậy, ngài sẽ để cho Mạc gia gia rời khỏi mình sao?"
"Không phải ngài nói gần như tất cả bán yêu bán ma đều không thể sống tới trưởng thành sao? Nhưng mà ngài..."
Nguyễn Thu Thu chưa dứt lời, đã bị Khanh Như Ý ngắt lời, "Đúng vậy, ta trưởng thành."
Khanh Như Ý đối với vấn đề của nàng không chút bất ngờ, biểu cảm của bà hết sức bình tĩnh, "Nhưng cái mà con nhìn thấy bây giờ, chỉ là hình tượng của ta."
Khanh Như Ý cười cười, "Con muốn nhìn hình dạng chân thật của ta không?"
Nguyễn Thu Thu ngẩn người, chỉ thấy đầu ngón tay Khanh Như Ý sáng lên, chạm vào mi tâm của nàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy không gian xung quanh trong nháy mắt bị vặn vẹo, gió lạnh thổi qua tai, nàng theo bản năng duỗi tay chắn lại.
Lần nữa mở mắt ra, Nguyễn Thu Thu dường như đã đi đến bên một sườn núi.
Mặt sau sườn núi có một cái sơn động rất lớn. Ở xung quanh trồng đầy cây liễu, ánh mắt trời đổ xuống, quanh cành liễu lốm đốm ánh sáng vàng, xem ra đang là giữa hè.
Nguyễn Thu Thu đi về trước hai bước, dưới chân không có cảm giác chân thật, bàn tay cũng dễ dàng xuyên qua cành liễu khô.
Rất nhanh nàng đã phản ứng lại, nơi này là, trong trí nhớ của Như Ý nãi nãi?
Nguyễn Thu Thu bay lơ lửng giữa không trung, theo một loạt cây liễu, từ rất xa đã thấy được một thiếu niên cõng lấy một con hươu gầy đi tới.
Cậu ta ăn mặc rất kỳ quái, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, lại ăn mặc quần áo da thú rất dày, sắc mặt rất tái nhợt.
Nguyễn Thu Thu nhìn cậu càng đi càng gần, cho đến khi lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Là Mạc gia gia!
Trong mắt lướt qua kinh ngạc, Nguyễn Thu Thu bất ngờ phát hiện lúc này đầu tóc Mạc gia gia vậy mà đã trắng đen đan xen.
Mạc Bất Quy càng đi càng gần, con hươu trong tay tí tách nhỏ xuống máu tươi.
Có lẽ là bị máu tươi hấp dẫn, trong sơn động truyền đến một tiếng gào đáng sợ.
Đói khát, dữ tợn, cuồng bạo.
Nhưng dù vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn nghe ra được đó là tiếng của Như Ý nãi nãi.
Mà Mạc gia gia hiển nhiên cũng nghe thấy, ông vẫn không có chút sợ hãi, chỉ vô cùng bình tĩnh từ từ đi vào sơn động.
Nguyễn Thu Thu đi theo phía sau ông, từ từ, đến gần sơn động đó.
Trước mặt truyền đến một trận tanh hôi nồng đậm, lúc nhìn thấy rõ "người" trong sơn động, tâm thần Nguyễn Thu Thu run rẩy, gần như không thể tin ---
Ở trước mắt nàng, Ma vật hư thối gần nửa người, mọc đầy vảy màu đen quái dị, chính là Như Ý nãi nãi xinh đẹp dịu dàng.
Hai mắt bà đỏ sậm, hình như đã mất đi lý trí, dưới gò má là hoa văn màu đen rất đậm.
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, thấy Ma vật xấu xí đó chợt nhào về phía Mạc gia gia, cắn xé con hươu mà ông mang đến.
Sau khi ăn xong hình như còn chưa thỏa mãn, Mạc gia gia vén tay áo da thú lên, lộ ra cánh tay bị cắn loang lổ đầy vết sẹo, đặt ở bên môi bà, "Ăn đi."
*********
Hết chương 56.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.