Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 8: Chỉ sợ Nguyễn Thu Thu đã chết




Nghe nói Lục Tử Nhiễm đã đi săn về, Nhu Nguyệt Nhiêu trước tiên cùng đám yêu khác của bộ lạc Phong Sư cùng đến nghênh đón hắn.
Ở trên bãi đất trống của bộ lạc Phong Sư, chất đống mấy con mồi hình thể khổng lồ.
"Song Giác Lôi thú, cừ lắm, nhìn hình thể này, cũng phải mấy trăm cân đi, đủ cho tất cả yêu trong bộ lạc chúng ta thoải mái ăn một bụng."
Một tên Sư Yêu trông đã có tuổi cười ha hả nhìn Song Giác Lôi thú dài xấp xỉ ba mét hai trên mặt đất, hơi có chút hưng phấn chà xát tay.
"Đúng vậy, các ngươi lại còn chộp được một con Nguyên Giác lộc mập mạp, thứ này rất khó bắt." Một Sư Yêu khác cũng cười híp mắt nói, "Nhiều thức ăn như vậy, không biết Tộc trưởng có thể để chúng ta ăn ngon một bữa hay không."
Nghe được lời bọn họ, một Sư Yêu tuấn lãng đứng ở giữa đội ngũ mở miệng, "Lý thúc, mùa đông mới hơn nửa tháng, coi như lần này thu hoạch không nhỏ, chúng ta cũng nên ăn tiết kiệm một ít."
Sư Yêu đang nói chuyện ngữ điệu không nhanh không chậm, giữa hai đầu mày tuấn lãng mang theo ý cười, giơ tay nhấc chân mang vẻ phong lưu, trên người mặc một thân áo khoác da thú đen tuyền, càng tôn lên vẻ anh tuấn bức yêu.
Tên Sư Yêu này trong tương lai sẽ trở thành Yêu Vương sư ngạo thiên —— Lục Tử Nhiễm.
"Ha ha ha chúng ta chỉ tùy tiện nói một chút tiểu tử ngươi còn tưởng thật!"
Sư Yêu trung niên được gọi là Lý thúc đó cười cười nện cho Lục Tử Nhiễm một đấm, chỉ chỉ vào hai tấm da Chồn Tuyết đã được xử lý cẩn thận trong tay hắn, nháy nháy mắt nói, "Ngươi cầm hai tấm da Chồn Tuyết, là định đưa cho thư yêu nào trong bộ lạc à?"
"Nói cái gì mà thư yêu, là đưa cho nữ nhân nào mới đúng chứ!"
Trong đám thư yêu không biết là ai nói một câu như vậy, một đám Sư Yêu nhất thời ha ha cười lớn, Nhu Nguyệt Nhiêu đứng trong một đám Sư Yêu giống cái hết sức hữu hảo, không nhịn được lặng lẽ đỏ mặt.
Ả nhớ lúc Lục Tử Nhiễm ra cửa đã từng nói với ả, lần này ra ngoài đi săn nếu là có cơ hội, sẽ vì ả tìm một ít da Chồn Tuyết xinh đẹp.
Ả còn nhớ hắn dùng một ánh mắt ôn nhu nhìn ả nói, "Chỉ có màu sắc của Chồn Tuyết mới có thể tôn lên vẻ đẹp của Nguyệt Nhiêu."
Hai tấm da Chồn Tuyết đó, Lục Tử Nhiễm đương nhiên là muốn tặng cho ả.
Nhu Nguyệt Nhiêu nghĩ như vậy, mới vừa cong lên khóe môi, liền nghe được thư yêu bên cạnh có quan hệ không tồi với ả nói giỡn, "Lục Tử Nhiễm, Chồn Tuyết không dễ săn a, ngươi đối với Nguyệt Nhiêu muội muội thật không bình thường!"
Lục Tử Nhiễm bị bọn họ nói có chút lúng túng, vuốt mũi một cái, lại không nói hai tấm da đều muốn tặng cho Nhu Nguyệt Nhiêu.
Nếu như dựa theo kế hoạch lúc hắn mới vừa ra cửa, quả thật nên đem hai tấm da Chồn Tuyết đều cho nàng ta, nhưng bây giờ lại có chút bất đồng.
- ---- Mấy ngày trước khi đi săn, Lục Tử Nhiễm bất ngờ "mơ" một ít chuyện tương lai.
Hắn nằm mơ thấy Nhân tộc giống cái Nguyễn Thu Thu đầu óc có chút vấn đề, cơ hồ không có cảm giác tồn tại gì trong bộ lạc, thật giống như hồn phách cũng không đầy đủ, sẽ vì hắn mà cự tuyệt gả cho tiền nhiệm thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang, sau đó bị toàn bộ yêu trong bộ lạc coi là kẻ thù.
Tiếp theo, nàng sẽ ở trong trận thú triều khi mùa đông sắp kết thúc, bị một Sư Yêu coi nàng là kẻ thù đẩy vào thú triều, vừa vặn giúp hắn chặn lại công kích của một Ma tộc.
Bởi vì Nguyễn Thu Thu hy sinh, hắn mới giết chết được Ma vật kia, hấp thu ma hạch của kẻ đó, sau đó thực lực tăng mạnh, bước lên con đường tu luyện trở thành Yêu Vương.
Giấc mộng đó vô cùng rõ ràng, giống như là sau này sẽ thực sự xảy ra.
Sau khi tỉnh lại, Lục Tử Nhiễm căn cứ giấc mộng kia, trước thời hạn mang đám Sư Yêu trong bộ lạc đi đến nơi Song Giác Lôi thú sẽ đi ngang qua, kết quả là thật sự săn được Song Giác Lôi thú.
Sau đó Lục Tử Nhiễm lại chứng thực mấy lần tính chân thực của "giấc mơ" ấy, xác định chuyện xuất hiện trong "mơ" đều sẽ xảy ra, thái độ của gã đối với Nguyễn Thu Thu lại có một tia khác biệt vi diệu.
Hắn biết mình vẫn như cũ rất không thích con ngốc Nguyễn Thu Thu đó, nhưng bây giờ hắn lại quỷ dị cảm thấy nàng không phiền chút nào.
Dẫu sao, Nguyễn Thu Thu không lâu sau sẽ vì hắn mà chết.
Lần này, hắn còn định đưa nàng một tấm da Chồn Tuyết coi như bồi thường tương lai nàng sẽ chết vì hắn.:)
Nguyễn Thu Thu biết hắn muốn đưa đồ cho nàng, nhất định sẽ rất kích động, rất cao hứng chăng?
...
Đám yêu nhìn thấy Lục Tử Nhiễm chẳng qua là vuốt mũi không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn ngượng.
Lý thúc vô cùng thức thời đẩy Lục Tử Nhiễm một cái, "Được rồi, vậy ngươi liền cùng Nguyệt Nhiêu qua bên kia trò chuyện đi, những con mồi này liền giao cho chúng ta xử lý, tối nay ta sẽ đem thịt ngon nhất đưa đến sơn động của ngươi!"
Nghe được lời của Lý thúc, đám Sư Yêu xung quanh đều nhanh nhẹn mang con mồi tản ra.
Trong lúc nhất thời, chung quanh cũng chỉ còn lại có Lục Tử Nhiễm cùng Nhu Nguyệt Nhiêu.
Nhu Nguyệt Nhiêu đi về phía trước hai bước, như nai con thẹn thùng cúi đầu xuống, "Tử, Tử Nhiễm, chàng đã trở lại... Có bị thương không? Đi săn vẫn thuận lợi chứ?"
Lục Tử Nhiễm nhìn gương mặt quyến rũ của Nhu Nguyệt Nhiêu, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Không có, lần này rất dễ dàng, thực lực của ta thế nào nàng cũng biết."
Nhu Nguyệt Nhiêu nói: "Vậy thì tốt."
Lục Tử Nhiễm đem tấm da Chồn Tuyết hơi lớn hơn đưa cho ả, "Tấm da Chồn Tuyết này tặng nàng."
Nhu Nguyệt Nhiêu sáng mắt lên, nhận lấy tấm da mềm mại đó, "Tử Nhiễm, cám ơn chàng, ta rất thích."
Ả qua dư quang nhìn thấy trong tay Lục Tử Nhiễm còn cầm một tấm da Chồn Tuyết khác nhỏ hơn một chút, có chút nghi ngờ thử thăm dò, "Tử Nhiễm... Tấm nhỏ đó, chàng muốn tặng cho ai?"
Bàn tay to của Lục Tử Nhiễm nắm tấm da kia, hơi khựng lại nói, "Cho Nguyễn Thu Thu đi, ta nhớ trước đó không phải nàng từ chỗ nàng ta cầm đi một dây cột tóc màu đỏ sao, tấm da này coi như bồi thường cho nàng ta đi."
"Sao hôm nay nàng ta không ra nghênh đón chúng ta?"
Nghe được hắn nhắc tới Nguyễn Thu Thu, nụ cười bên môi Nhu Nguyệt Nhiêu dần phai nhạt, ả có chút mất hứng bỉu môi, "Trước đó bộ lạc Viêm Lang tới, nói muốn dùng ba trăm cân muối thạch cưới cho tiền nhiệm thủ lĩnh của bọn hắn một bạn lữ Nhân tộc..."
Nhưng Nhu Nguyệt Nhiêu mới nói đến một nửa, liền nghe thấy Lục Tử Nhiễm có chút kích động nói, "Ta biết!"
"Tử Nhiễm?" Nhu Nguyệt Nhiêu kỳ quái ngẩng đầu, "Là Lý thúc bọn họ đã đem chuyện nói cho chàng sao?"
Lục Tử Nhiễm có chút xin lỗi khoát tay, che dấu nói, "Không có không có, ta chỉ là ở trên đường nghe nói chuyện bộ lạc Viêm Lang khắp nơi cầu hôn, không nghĩ tới bọn họ cũng tới bộ lạc của chúng ta."
Tới cũng vô ích, căn cứ theo ký ức trong mơ của hắn, Nguyễn Thu Thu thích gã như vậy, làm sao sẽ nguyện ý gả cho yêu khác? Huống chi còn là một lão sói xám vừa tàn tật hủy dung lại còn biến thái.
Lục Tử Nhiễm tự tin nghĩ, tại lúc đang chuẩn bị từ trong miệng Nhu Nguyệt Nhiêu nghe được mấy câu như "Nguyễn Thu Thu thề sống chết cũng không gả", lại nghe thấy ả nói-----
"Vì bộ lạc, Thu Thu liền dứt khoát gả cho."
Cái gì??
Lục Tử Nhiễm hoài nghi chính mình nghe lầm, "Nàng nói, Nguyễn Thu Thu gả đi?"
Nhu Nguyệt Nhiêu cảm thấy hắn hôm nay có chút kỳ quái, "Ừm, rốt cuộc vì giải quyết nguy cơ muối thạch của bộ lạc, Thu Thu rất thiện lương......"
Nhu Nguyệt Nhiêu dừng một chút, ở trong lời nói thêm chút tư tâm, đỏ mặt nói, "Thu Thu nói, chúc phúc chúng ta."
Lục Tử Nhiễm nghe ả nói Nguyễn Thu Thu gả đi rồi, cả đầu sư tử đều có chút điên.
Đây là một chuyện duy nhất trong mấy ngày này khác với "giấc mơ" của gã.
Mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin, Lục Tử Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình giống như là bị hung hăng xáng một bạt tai, cả khuôn mặt cũng đau rát.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là Nguyễn Thu Thu gả cho lão sói xám tàn tật hủy dung còn biến thái đó có thể gặp phải nguy hiểm hay không, mà là Nguyễn Thu Thu cứ thế dứt khoát gả đi, rõ ràng nên vì hắn mà chết!
Có lẽ là hắn quá khiếp sợ, biểu tình khắc chế không nổi mà có chút dữ tợn, để cho Nhu Nguyệt Nhiêu có chút sợ.
"Tử Nhiễm, chàng sao thế?"
Lục Tử Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhìn sắc trời đã bắt đầu u ám hoàn toàn, đem tấm da Chồn Tuyết nhỏ hơn một chút trong tay cũng nhét vào tay Nhu Nguyệt Nhiêu, "Nếu nàng ta đã đi rồi, phỏng chừng cũng không cần dùng tới."
Lục Tử Nhiễm vì xác định gì đó mà hỏi "Nguyệt Nhiêu, Nguyễn Thu Thu gả cho Lang Yêu, là tiền nhiệm thủ lĩnh Uyên Quyết của bộ lạc Viêm Lang sao?"
Nhu Nguyệt Nhiêu nhận da, gật gật đầu.
Lục Tử Nhiễm càng thêm phiền lòng nắm nắm tóc----
Nếu là con sói kia, Nguyễn Thu Thu bây giờ sợ rằng đã bị ăn tươi nuốt sống, ngay cả xương cũng không còn đi.
Nhưng nếu Nguyễn Thu Thu đã chết, đến lúc đó ai chắn công kích cho hắn? Vì hắn có thể bước lên con đường tu luyện thành Yêu Vương, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
Bằng không bây giờ hắn lại đi xác định Nguyễn Thu Thu sống hay chết? Nhưng hắn không nhất định đánh thắng được lão sói xám kia......
Lục Tử Nhiễm đang đau đầu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bông tuyết từ tầng mây thật dày từng chút rơi xuống, tựa như ánh mặt trời buổi chiều chỉ là ảo giác.
"Tử Nhiệm, chàng hôm nay hình như có chút kỳ quái...." Nhu Nguyệt Nhiêu có một chút ủy khuất.
Lục Tử Nhiễm đè đè cái trán, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình một chút, "Không có gì."
Thôi, nhìn sắc trời, lập tức sẽ rơi rất nhiều tuyết, hắn vẫn nên chờ tuyết ngừng sau đó mới đi xác định Nguyễn Thu Thu có còn sống hay không mới được.
Nếu như Nguyễn Thu Thu đã chết, quả thực không được...
Tầm mắt của Lục Tử Nhiễm rơi vào nét mặt tươi cười như hoa của Nhu Nguyệt Nhiêu, đáy mắt từ từ mang theo một tia u ám.
......
......
Thời tiết quả thực cùng dự doán của Lục Tử Nhiễm không khác bao nhiêu.
Tại lúc Nguyễn Thu Thu vừa đun xong hai chậu nước nóng, bưng một chậu gỗ khác đi ra ngoài định đun bồn tuyết thứ ba, thì tuyết bắt đầu dần dần rơi lớn.
Nàng cực kỳ lo lắng nhìn tầng mây dần dần đen, hà hơi nóng vào tay đã lạnh như băng.
Nàng bây giờ chỉ hy vọng tuyết lớn sớm ngừng rơi, nếu như thời gian tuyết rơi quá dài, nàng và Ác Lang tiên sinh sẽ bị vây ở trong sơn động.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết rơi, cuộc sống của Thu Thu và lão sói xám tiên sinh càng thêm gian nan....
****************
Hết chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.