Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 20:




Edit: Ngày ba bữa
Beta: Cyane
Vân Sâm đưa tay tháo tấm ván che cái động ra.
Cô lấy một cây gậy cạy chiếc đinh ra, tấm ván bung lên.
Tấm ván bị cô ném thành từng mảnh ra phía sau, cô cúi người nhìn về phía cửa động, nhưng nếu chỉ nhìn theo cách này thì không thấy vấn đề gì.
Tòa Thành Nát hỏi: “Động động, thế nào, rồi?”
Vân Sâm đang tính đứng dậy thì cánh mũi thoáng ngửi được mùi lưu huỳnh trong không khí. Cô đi tới nhà kho lấy một cây pháo sáng đốt lên rồi ném xuống cửa động.
Pháo sáng rơi một mạch xuống, chạm đến đáy động vẫn còn phát sáng.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát đều thấy rõ cảnh tượng bên dưới.
Chất lỏng dinh dính màu đen loang lổ đọng lại dưới đáy động.
Nửa tháng trước, mỗi ngày cô đến kiểm tra cửa động đều thấy không có vấn đề gì. Vân Sâm cũng lơ là không đề phòng, cho rằng cửa động này không có tính uy hiếp, dứt khoát phong tỏa lại.
Kết quả là đã xảy ra vấn đề.
Thậm chí có thể là nguyên nhân ảnh hưởng khiến Tòa Thành Nát bị như vậy.
Rõ ràng trong nhật ký của chị Đỗ Quyên có viết ma quỷ đến từ lòng đất, tại sao cô vẫn không chú ý tới chứ.
Cô không thèm nghĩ đến giọng nói phát ra từ radio có thể cùng nói chuyện với mình nữa, cô quan tâm Tòa Thành Nát hơn.
Trực giác nói cho cô biết thứ dưới lòng đất là nguyên nhân chính khiến Tòa Thành Nát bị như vậy.
Trực giác của cô rất chính xác.
Pháo sáng vẫn tiếp tục cháy, Vân Sâm xoay người cầm lấy dây leo, móc một đầu vào phòng, đầu còn lại móc vào eo mình.
Cô nói: “Tôi đi xuống xem thử.”
Dây leo chặn ở phía trước người cô: “Bây giờ, ban ngày.”
Dừng lại một lát, anh nói tiếp: “Anh, không thể, nhìn thấy, bên dưới.”
Vân Sâm trấn an Tòa Thành Nát, nói: “Không sao đâu, tôi chỉ xuống đáy động xem thử thôi, không phải vừa rồi cả hai chúng đều không nhìn thấy ma quỷ nào hay sao?”
Tòa Thành Nát do dự, anh vẫn ngăn Vân Sâm lại: “Không sao.”
Ý anh nói là nói mình không sao, anh không cảm thấy có gì khác thường cả.
Dây leo vẫn khô héo như cũ, không khôi phục lại được.
Vân Sâm đi vòng qua anh, bên hông cắm một cây pháo sáng, nhân dịp pháo sáng dưới đáy vẫn còn cháy, cô thả dây thừng, giẫm lên vách động trèo xuống.
Dây leo di chuyển một nửa thì không thể đi xuống tiếp được nữa, chỉ có thể nhìn cô gái nhanh chóng đi xuống dưới đáy động.
Dưới đáy động cũng khá rộng rãi, phía trước còn có một cái vách lõm vào trong.
Chỗ này chính là chỗ thấm ra chất lỏng của ma quỷ.
Vân Sâm nhặt cây pháo sáng trên mặt đất lên, quan sát vách động. Cô nghiêng tai nghe thử, không có âm thanh gì.
Cô đưa tay cẩn thận gõ vào vách động.
“Thùng thùng.”
Âm thanh ở đáy động vọng lại.
Phía sau trống không, nếu là ruột đặc thì âm thanh phát ra sẽ khác.
Vân Sâm lui về sau nửa bước, đang tính nhấc chân định đá thì lại hạ chân xuống, rút cây dao bên hông ra đào đất ở phía trước.
Ước chừng cỡ mười mấy phút, cô đào ra một cái hố để quan sát.
Mơ hồ có gió thổi tới.
Vân Sâm kinh ngạc, cái động này thông đến hướng nào, tại sao vẫn có gió? Nếu là động kín thì không khí sẽ không lưu thông được.
Cô ném một cây pháo sáng khác vào trong.
Pháo sáng rớt xuống, phía sau vách động là một con đường không biết dẫn tới đâu.
Cô đào bức tường còn lại để thấy rõ toàn cảnh hơn.
Vách tường bên trong con đường gồ ghề lồi lõm, trên vách còn có chi chít những viên đá màu đỏ.
Không khác lắm so với viên đá nhặt được ở chỗ Quỷ Dại, nhưng kích thước nhỏ hơn và màu sắc trong hơn rất nhiều.
Càng đi sâu vào bên trong con đường, số lượng đá xuất hiện càng nhiều.
Pháo sáng trượt xuống một đoạn nữa thì dừng lại, Vân Sâm mơ hồ nhìn thấy khí đen.
Cô trấn an sự sợ hãi trong lòng xuống, dựa vào dây thừng để leo lên vách động.
Giống như có một thế giới khác dưới lòng đất…
Là ai đã đào ra con đường này, vì sao lại thông tới chỗ Tòa Thành Nát chứ?
Sau khi Vân Sâm miêu tả toàn vẹn cảnh tượng dưới lòng đất, cô hỏi anh: “Trước kia bên dưới có mấy thứ đó không?”
Cô nhớ rễ dây leo của Tòa Thành Nát luôn cắm dưới nền đất.
Tòa Thành Nát đung đưa cành, hơi thở của tòa thành chỉ có thể bao trùm phạm vi trên mặt đất, những thứ anh có thể cảm nhận cũng chỉ giới hạn trên mặt đất.
Anh không thể cảm nhận dưới lòng đất được, hoặc nói ý thức tòa thành đều không thể cảm nhận được dưới lòng đất.
Vân Sâm ấn huyệt thái dương, cô có hơi đau đầu. Mới được một tháng sau khi giải quyết tên Quỷ Dại kia, bây giờ lại xuất hiện vấn đề nan giải về con đường dưới lòng đất cùng với sự bất thường của Tòa Thành Nát…
Bây giờ nên làm gì mới được đây?
Đúng rồi, Tòa Thành Nát có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
Cô nhìn thoáng qua phần còn lại của dây leo đang không được tự nhiên mà co lại ở phía sau tượng thành, chỉ còn một cây trước mặt cô.
Cô gái thu lại nỗi lo lắng, cười tươi nói: “Đây không phải vấn đề gì lớn, những nơi gần đây có thể đi được tôi đều đã đi hết rồi. Tôi còn đang chê không có chỗ nào để đi thì sẽ nhàm chán biết bao nhiêu. Trùng hợp bây giờ có một thể giới ngầm bên dưới để tôi có thể đi thám hiểm rồi.”
“Có thể, không có, liên quan gì, với, lòng đất.”
Tòa Thành Nát bối rối nhìn những dây leo không có sức sống, anh có thể tùy ý điều khiển chúng nhưng nhìn chúng không được đẹp cho lắm.
Em không cần đi mạo hiểm.
Vân Sâm để ý thấy đôi mắt đậu không còn tròn xoe nữa, thay vào đó là bộ dạng chột dạ. Cô liếc mắt nhìn, bất ngờ thốt ra một câu.
“Anh còn biết nói dối hả?”
Tòa Thành Nát: “…”
Anh đung đưa dây leo: “Một chút, liên quan, rất nhỏ.”
Vân Sâm hỏi anh nguyên nhân là gì.
Tòa Thành Nát diễn tả, sau khi Vân Sâm gõ vách động, anh cảm thấy bản thân được liên kết với một cơ thể khác dưới lòng đất.
Cơ thể bên kia không khỏe, nên dẫn tới dây leo bên này cũng thay đổi.
Cũng là lần đầu tiên anh biết, hóa ra mình còn để lại một cơ thể dưới lòng đất.
Xem ra lúc anh chui lên từ dưới đất, anh đã quên mang theo một phần cơ thể của mình.
Vân Sâm hỏi: “Bộ phận cơ thể đó đang ở chỗ nào?”
Tòa Thành Nát nói: “Vô cùng, sâu, phía dưới, nguy hiểm.”
Anh nghĩ anh là ý thức tòa thành lại không nhớ nổi những chuyện mà những ý thức tòa thành khác biết, ngay cả tên cũng không nhớ, hay là bởi vì do anh thiếu bộ phận này…
Tòa Thành Nát nhìn nét mặt nghi ngờ của cô gái.
Anh nhỏ giọng nói: “Có, đồ vật, chắn ở, bên ngoài.”
Nhỏ giọng hơn nữa: “Dưới lòng đất, tự mình, không thể, làm hỏng được.”
Cho nên anh mới không nói đến nó.
Vân Sâm hỏi: “Anh nói thật cho tôi, nếu không có nó thì có ảnh hưởng gì tới anh không?”
Tòa Thành Nát không giấu giếm gì, anh bày tỏ sau khi cảm nhận được một bộ phận khác của cơ thể, sức mạnh ở bên đó cứ xuất hiện không ngừng.
Không phải do Vân Sâm gõ vào vách tường mới xảy ra vấn đề, lúc trước anh chỉ cảm thấy năng lượng của mình sử dụng rất nhanh, tưởng vậy là bình thường.
Dù sao lúc xây bức tường cũng cần nghỉ ngơi thật lâu.
Nếu để ở đó không đụng đến, anh cảm giác mình có thể sẽ ngủ say thêm lần nữa.
Sau khi Tòa Thành Nát nói xong, nhìn Vân Sâm không nói lời nào mà rời đi.
Anh còn nhớ chiếc radio, có thể là giọng nói của con người.
Nếu anh lại ngủ say lần nữa, Vân Sâm có thể an toàn tìm được những người khác không đây?
Bây giờ Vân Sâm đã rất lợi hại, cô vẫn luôn nghiêm túc rèn luyện bản thân. Cô có thể giống chị Đỗ Quyên, không có ý thức tòa thành cũng có thể sống tốt.
Ý nghĩa tồn tại của anh ta là gì…
Bảo vệ loài người sao?
Nếu con người không cần anh bảo vệ thì sao?
Dây leo đứng đờ ra tại chỗ, lần đầu biết “Miên man suy nghĩ” là gì.
Cô gái quay trở lại, tất cả cành cây cong lại hướng về phía cô.

Vân Sâm quay lại phòng, trong tay cầm bản đồ của Lý Đỗ Quyên.
“Trước đây tôi vẫn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm doanh trại của chị Đỗ Quyên, sử dụng đồ vật của của chị ấy, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, thăm dò dưới lòng đất cần rất nhiều thứ. Xung quanh đây có rất nhiều đồ vật đã bị chị Đỗ Quyên lấy đi trước rồi, chúng ta không có nhiều đồ vật để tìm kiếm lắm…”
Cô trải thẳng bản đồ trên mặt đất, nghiêm túc nhìn Tòa Thành Nát.
“Đừng lo lắng, có tôi ở đây.”
Chỗ anh đi không được, tôi sẽ đi thay anh.
*
Không biết bản đồ của Lý Đỗ Quyên có phải là bản đồ toàn bộ tòa thành trước đây hay không.
Nếu đúng như vậy thì tòa thành này cũng không lớn.
Tính theo đường bộ nhanh nhất mà Vân Sâm đi, cứ thẳng không có tình huống trở ngại nào thì không đến một ngày một đêm, cô có thể từ đầu bên này bản đồ đi đến đầu bên kia bản đồ, có thể thấy được diện tích tòa thành.
Vân Sâm không đi thăm dò quá xa bên ngoài Tòa Thành Nát.
Cô sống trong tòa thành, bây giờ cũng có đầy đủ tài nguyên để sinh sống. Có phòng, có đồ ăn, còn có Lão Vương Bát làm thú cưng bầu bạn.
Cô hài lòng với cuộc sống như vậy.
Tình huống hiện tại buộc cô phải bước về phía trước.
Đi thăm dò bên dưới lòng đất, không có chút sợ hãi nào sao?
Cô vô cùng sợ hãi, nhưng nỗi sợ kia kém xa so với nỗi sợ mất đi Tòa Thành Nát.
Không phải không có ý thức tòa thành bảo vệ nên mới sợ, mà là nỗi sợ khi mất đi người nhà.
Tòa Thành Nát là người nhà của cô.
Vân Sâm hít sâu, trấn an cảm xúc trong lòng, cô vẫn dùng giọng điệu thoải mái nói: “Anh còn nhớ con phố thương mại mà chúng ta đã ghé trước đây không, bên đó có cửa hàng buôn bán dụng cụ sinh hoạt dã ngoại, nhưng dụng cụ bên trong đã bị vơ vét hết.”
Nhà kho của cô có rất nhiều đồ, nhưng đa số là vật dụng hằng ngày. Lý Đỗ Quyên càn quét thành phố này vô cùng sạch sẽ, chỉ để lại một số thứ có giá trị sử dụng cao, cất giấu siêu kỹ.
Nói một câu không dễ nghe thì bây giờ đồ cô có thể nhặt được có thể chỉ là “Rác” trong mắt Lý Đỗ Quyên mà thôi.
Hai con dao còn sử dụng tốt là món quà của Lý Đỗ Quyên.
Qua những vật liệu được dâng lên, Tòa Thành Nát cũng có thể làm vũ khí lạnh*, chỉ giới hạn trong đống dụng cụ hằng ngày.
(*Vũ khí lạnh là vũ khí không gây cháy hoặc nổ do sử dụng thuốc súng hoặc các vật liệu nổ khác. Vũ khí lạnh bao gồm: dao, găm, kiếm, lưỡi lê, gậy, rìu, giáo, dây treo, cung tên, nỏ, v.v.)
Đồ vật công nghệ phức tạp thì ý thức tòa thành cũng không thể hỗ trợ làm được, vẫn cần loài người tự mình làm…
“Chị Đỗ Quyên thích phân tán sự nguy hiểm, chị ấy có rất nhiều doanh trại, vị trí vô cùng kín đáo, cái giếng trước đó là một ví dụ. Chị ấy nói rằng đã đánh dấu những điểm có tài nguyên trên bản đồ, nhưng cũng tự mình đi càn quét những điểm tài nguyên ấy. Những điểm tài nguyên do chị ấy giấu… Tôi đoán chỗ này có thể có một điểm tài nguyên.”
Vân Sâm chỉ một nơi nào đó trên bản đồ.
Tòa Thành Nát lập tức đung đưa dây leo, bên đó quá xa.
Nếu không cẩn thận, Vân Sâm sẽ bị trì hoãn trên đường và không thể về tòa thành trước khi trời tối.
Vân Sâm nói: “Chỗ kia được đánh dấu trên bản đồ có trạm xăng dầu lớn. Trạm xăng dầu có dầu diesel, có dầu diesel rồi thì có thể sử dụng máy phát điện.”
Cô nói: “Đi thăm dò dưới lòng đất không thể thiếu ánh sáng được. Pháo sáng thì không đủ dùng, đèn pin cầm tay có tác dụng rất nhỏ. Tôi cần đèn pha và đèn pin cực sáng, những món đồ ấy đều cần đến điện. Những trạm xăng dầu ở gần chúng ta đều hết dầu rồi.”
Tòa Thành Nát im lặng.
Vân Sâm chỉ vào các điểm tài nguyên khác trên bản đồ: “Những chỗ này đều có thể có đồ vật, nhưng tôi không chắc lắm, nhất định có một trạm xăng dầu gần đây, trên bản đồ thể hiện bên kia có một cái tháp canh… Doanh trại của chị Đỗ Quyên một là vô cùng kín đáo hai là đặc biệt thích hợp để thoát thân.”
Dây leo quấn quanh cổ tay Vân Sâm, chạm vào những ngón tay đang buông thõng xuống của cô.
Anh không thể đến đó được.
Không thể đi cùng cô, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm.
“Mấy lần đi xa trước tôi cũng đều an toàn trở về, lần này cũng sẽ an toàn trở về thôi… Thôi vậy, vẫn là không nên nói những lời như vậy, chị Đỗ Quyên nói đây là tự vả, không may mắn đâu.”
Tòa Thành Nát: “…”
Vậy mà em còn nói nữa!
Vân Sâm duỗi tay vỗ đỉnh đầu dây leo, vỗ lên đống lá khô, cô thè lưỡi làm mặt quỷ chọc cho Tòa Thành Nát cười không ngớt.
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời vừa lên, Vân Sâm cũng bắt đầu xuất phát.
Tòa Thành Nát đi theo cô đến tận nơi mà anh không thể đi tiếp được nữa.
Anh cứ đứng ở đó đợi.
Anh nhìn chằm chằm mặt trời lên cao ba sào, chờ đến ánh chiều tà đỏ như máu, đến khi màn đêm buông xuống.
Sốt ruột, không kiên nhẫn, bất lực.

Cuối cùng cũng đợi được Vân Sâm trở về trong bóng tối.
Ma quỷ phía sau cô chậm rãi xuất hiện, muốn nhào về phía cô, lại bị một bức tường chắn vô hình ngăn cản.
Cô gái mang theo hai ba lô lớn chưa từng thấy qua bao giờ, cả người bị sức nặng bẻ cong không ít, hai tay còn kéo theo một cái thùng lớn, truyền đến toàn là mùi dầu diesel.
Trên hai má cô đầy vết đen.
Cô bỏ cái thùng xuống, giơ tay lau mặt. Trên lòng bàn tay và ngón tay đều rộp vết máu, cô nhanh chóng buông tay xuống, vết thương chỉ thoáng xẹt qua.
Vân Sâm chống nạnh, hất đầu, đắc ý nói: “Tôi quả nhiên là một thiên tài nhí, tháp canh bên kia là một trong những doanh trại của chị Đỗ Quyên. Không tiện mang dầu về nhiều, nên tôi chỉ mang về một chút đủ để dùng thôi.”
Cô sờ tay rồi suýt xoa, vừa đi vào trong vừa nói: “Đó là một nhà kho lớn, có rất nhiều đồ vật. Nếu có thể lái được xe thì tốt rồi, đáng tiếc quanh đây chỉ toàn là sắt vụn… Tôi sẽ không lái xe đâu, lúc ở Trung Châu nghe người lớn nói hễ cứ lái xe là… Í?”
Cô cúi đầu nhìn xuống dây leo đang vọt vào lòng ngực mình.
Tòa Thành Nát: “Em trở về rồi.”
Vân Sâm: “Wow, anh có thể nói bốn chữ cùng lúc luôn hả?”
Sự vui mừng qua đi, cô để ý thấy trong giọng nói của anh mơ hồ còn có tiếng khóc nức nở.
Vân Sâm ôm dây leo lên vai rồi đung đưa, nghiêm túc nói: “Tôi về nhà rồi.”
Tòa Thành Nát: “Mừng em về nhà.”
Vân Sâm: “Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.