Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 26:




Edit: Ngày ba bữa
Beta: Cyane
Cột đá nhỏ hẹp chỉ có thể đi bằng một chân.
Đi trên cột đá cũng như đi trên cầu khỉ, phía dưới là vực sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy, cho dù có biện pháp bảo hộ, đa số mọi người cũng không dám đi.
Vân Sâm bước đi rất vững vàng, chậm rãi.
Cô không thể gấp gáp được, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể phát ra bất cứ âm thanh nào khiến Vũ Kích chú ý.
Lúc rời đi, cô mừng thầm trong lòng. Ma quỷ chỉ tấn công sau khi phát hiện ra con người, đây là một lợi thế lớn khi tránh né ma quỷ.
Nói không chừng còn có loại ma quỷ có thể ngửi được hơi thở của con người, Vân Sâm nghĩ đến tên “Khuyển Gian” được nhắc đến trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên.
Bởi vì trong tên của ma quỷ mang chữ “Khuyển”, kết hợp với phương thức đặt tên của chị Đỗ Quyên, cô không khỏi băn khoăn, liệu rằng nó có giống một chú chó, có khứu giác nhạy bén hay không.
Nếu thật là vậy thì việc tránh né sẽ trở nên rất phiền phức.
Vân Sâm an toàn đi đến bục, tuy rằng Vũ Kích mở to mắt nhưng không nhìn thấy cô.
Thị lực của chúng nó thật sự rất kém.
Cô thận trọng bước từng bước, tay, cầm cây ná lên rồi lấy viên đạn bằng đá, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lạc hướng đám Vũ Kích.
Đám tinh thạch rất lớn, lớn đến mức đủ để che khuất thân hình của cô.
Đáng tiếc Vũ Kích đang ở phía trên…
Vân Sâm đang đi thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu thị lực của Vũ Kích không tốt, vậy chuyện chúng xác định được tình huống của dây leo dưới lòng đất là sao đây? Hoặc là ma quỷ có mặt lúc đó không chỉ có Vũ Kích, còn có loại ma quỷ khác hay sao?
Vân Sâm đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống, cô sắp đi hết một phần ba cái bục rồi.
Cô chỉ mang mỗi vớ, cởi luôn giày, lớp keo dày dưới đế khi tiếp xúc với mặt đất sẽ phát ra âm thanh rất lớn.
Cũng may mặt đất chỗ này cũng không quá gập ghềnh, cô mang vớ thôi cũng đủ dày rồi, lòng bàn chân không hề bị thương.
Đám tinh thạch bị nhiễm chất lỏng của ma quỷ càng dễ rớt mảnh vụn xuống, Vân Sâm cố tình tránh những tinh thạch bị dính chất lỏng, nhưng muốn như vậy thì cô phải đi đường vòng rất xa trên bục.
Nhưng mà cách này rất đáng giá.
Chỗ cô vòng qua, mảnh vụn của tinh thạch rơi xuống thu hút sự chú ý của đám ma quỷ.
Tốc độ của Vũ Kích rất nhanh, móng nhọn không chút do dự tấn công về phía phát ra âm thanh, tấn công thất bại, nó mới chậm rãi bay về đỉnh động.
Vân Sâm núp ở phía sau tinh thạch, cô nhẹ nhàng quan sát, Vũ Kích không quay lại vị trí ban đầu, nó trở về rất gần cửa động mà cô muốn quay về.
Cô đang muốn lùi về sau thì thoáng nhìn thấy một khối tinh thạch đang rơi xuống mà không hề báo trước.
Cô tay mắt lanh lẹ, tiếp được tinh thạch nên không làm quấy rầy đến bọn Vũ Kích trên đỉnh động.
Dù sao cũng đã rơi xuống rồi, thôi thì mang đi luôn vậy.
Vân Sâm thuận tay bỏ tinh thạch vào túi, tiếp tục đi về phía trước.
Khối tinh thạch bị nhiễm rất dễ rơi xuống, nhưng những khối tinh thạch không bị nhiễm cũng có xác suất rơi xuống rất cao.
Trước mặt cô có một khối tinh thạch sắp sửa rơi xuống.
Trước khi khối tinh thạch rơi xuống, Vân Sâm bắn ná ra phía xa…
Đạn đá được bắn ra, phát ra một tiếng “Bịch”.
Toàn bộ Vũ Kích trên đỉnh động đều bay đi.
Trước khi tinh thạch rơi xuống đất, trong thời gian chúng nó quay ngược về đây, Vân Sâm đã chạy chậm đến phía sau khối tinh thạch khác.
Tinh thạch rơi xuống đất, Vũ Kích lại quay trở về.
Chúng nó đánh thật mạnh vào đám tinh thạch, chỉ khiến đám tinh thạch hơi chuyển động, nhưng không rớt mảnh vụn nào xuống hết.
Vũ Kích lại bay về đỉnh động lần nữa.
Cứ đi đi lại lại như vậy, Vân Sâm an toàn đi đến chỗ nối giữa bục và cột đá.
Cô đang muốn bước lên cột đá thì lại thấy khí đen tràn ngập trong con đường trước mặt.
Khí đen ngày càng nhiều, cô có thể nhìn thấy cánh tay màu trắng xanh đang di chuyển.
Vân Sâm lập tức xoay người, tìm một khối tinh thạch núp vào.
Cô thầm mắng trong lòng, rõ rằng lúc trước chẳng thấy con quỷ nào, sao hôm nay lại xuất hiện nhiều như vậy chứ?
Có liên quan tới việc sắp kết thúc xử lý đám dây leo dưới lòng đất của Tòa Thành Nát sao?
Dây leo còn lại vẫn cần thêm ba ngày nữa mới xử lý sạch sẽ được, đó là tính luôn thời gian di chuyển với thời gian đào viên đá đỏ.
Nếu không phải do kiêng dè sự tồn tại của ma quỷ, không cần để ý tới thời gian quay về thì thật sự chỉ cần một ngày là có thể xử lý sạch sẽ hoàn toàn đống dây leo rồi.
Không phải Vân Sâm không nghĩ tới việc để cưa lại cho dây leo tự mình xử lý, Tòa Thành nát có thể tự làm rụng dây leo của mình, anh ấy lẽ ra cũng phải làm được mới đúng.
Nhưng dây leo dưới lòng đất không làm được điều này, chỉ có Vân Sâm mới chặt được cành của anh ấy.
Vân Sâm nhận thấy nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng thấp, ma quỷ cách cô càng ngày càng gần.
Dây leo dưới lòng đất ở phía xa nhìn thấy tất cả những cảnh này, mắt anh nhìn thấy những con ma quỷ đang đi ra khỏi con đường.
Trong đầu cô đang nhanh chóng suy nghĩ cách tránh né, đồng thời nhìn lên đỉnh động, khẽ hít thở.
Ở đó tối thui, không có gì cả.
Tòa Thành Nát nhìn xuống dưới động, không rõ Niệm An đang sủa gì dưới này.
Anh nói: “Em không được tùy tiện sủa bậy.”
Niệm An dựng thẳng đuôi và bốn chân lên, vẫn sủa “Gâu, gâu, gâu” không ngừng.
Chẳng lẽ bên dưới thật sự có gì đó sao? Tòa Thành Nát quyết định tin tưởng Niệm An, anh vươn một cành ra hướng xuống dưới động.
Dây leo không duỗi đến cuối động được nhưng duỗi đến giữa thì vẫn được.
Đến gần thêm chút nữa chắc là có thể nhìn rõ hơn.
Vẫn rất tối, lại ở dưới lòng đất nên anh không thể cảm nhận được.
“Chắc anh nên lấy một cái đèn mới được.”
Tòa Thành nát đi lấy một cây đèn pin, dây leo vặn công tắc, đèn pin phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Anh giơ đèn pin lên, duỗi vào trong động.
Động tối sầm đột nhiên có ánh sáng, cuối cùng cũng có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Ánh đèn chiếu vào từng gương mặt trắng xanh, chúng nó đang vươn móng vuốt, bò về phía trước dọc theo vách động.
Thấy ánh sáng chiếu tới, chúng nó xông tới cửa động chỗ dây leo và cún con, lộ ra nụ cười méo mó, hốc mắt và kẻ hở móng tay đều là dính lỏng màu đen.
Vân Sâm còn ở bên dưới…
Bây giờ là ban đêm, tại sao ở dưới lại có ma quỷ cơ chứ?
Những cành cây bên ngoài Tòa Thành Nát nhìn thấy số lượng ma quỷ ở bên ngoài phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành vẫn rất nhiều, chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Ma quỷ bên dưới động bò lên phía trước để leo lên, nhưng bị hơi thở bao phủ của tòa thành trên mặt đất ngăn cản.
Gương mặt chúng nó dán vô bức tường không khí vô hình, cười dữ tợn rồi chống hai tay vào vách động, khí đen dưới thân quay cuồng mãnh liệt.
Hai tay chúng nó đều hiện lên một tia sáng đỏ rất mỏng, gây ra lực sát thương rất lớn đối với dây leo.
Tòa Thành Nát vô cùng hoảng sợ, cái động này đang nằm bên cạnh tượng thành.
Trong trí nhớ của anh, nếu tượng thành bị ma quỷ làm tổn thương thì ý thức tòa thành sẽ lại ngủ say lần nữa.
Anh nhớ được một chuyện.
Lúc anh còn nhỏ, ma quỷ đã có ý đồ tấn công tượng thành của anh, bởi vậy anh mới bao bọc một lớp kén xanh thật dày bên ngoài tượng thành.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ma quỷ đã có ý đồ tấn công rất lớn đối với ý thức tòa thành, chúng nó muốn khiến ý thức tòa thành ngủ say một lần nữa.
Cũng may hơi thở tòa thành có thể ngăn chúng nó lại, cho dù chúng nó bất ngờ tấn công từ bên dưới lòng đất đi chăng nữa…
Nhưng còn Vân Sâm thì sao? Cô ấy vẫn còn dưới lòng đất, nên làm gì bây giờ?
Trong lúc sốt ruột, Tòa Thành Nát phát hiện ma quỷ đã ngừng tấn công, chúng nó rời đi, quay về con đường bên dưới động.
Anh lẩm bẩm: “Không sao rồi chứ?”
Tòa Thành Nát nỗ lực muốn vươn dây leo ra tới dưới đó, nhưng anh làm không được.
Anh là ý thức tòa thành, thức tỉnh ở nơi nào thì chỉ có thể cố định ở nơi đó, quá lắm cũng chỉ có thể tự mình mở rộng phạm vi bao phủ mà thôi.
Anh rất muốn di chuyển, muốn đi tìm Vân Sâm chưa biết sống chết ra sao.
Anh lại sốt ruột, tượng thành cũng không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Anh huy động tất cả dây leo, cây trong đất lăn xuống phía dưới, nhưng cũng không thể xâm nhập vào lòng đất.
Anh chỉ có thể bất lực mà chờ đợi như vậy thôi sao?
Bỗng nhiên Tòa Thành Nát cảm nhận được dây leo dưới lòng đất.
Đối phương nói: Vân Sâm gặp nguy hiểm, có nhiều ma quỷ đi ra từ con đường dưới động, vị trí của cô ấy rất khó tránh được.
“Gâu gâu gâu!”
Tòa Thành Nát nhìn về chú chó trắng như tuyết, anh nói: “Niệm An à…”
Cầu em khỏe mạnh, mong em bình an.
Anh lập tức khép kén xanh lại, lấy những dây leo dư ra quấn vòng che phủ bên ngoài kén xanh, cho đến khi kén xanh đủ chắc chắn để chống đỡ ngôi nhà.
Anh lại vươn hai cành cây, chia ra nâng Niệm An và Lão Vương Bát lên, đưa chúng nó ra ngoài bức tường.
Niệm An cúi đầu đối diện với đôi mắt đậu của Lão Vương Bát.
Nó: “Gâu?”
Nó ngậm Lão Vương Bát lên, muốn đi ra ngoài bức tường.
Lão Vương Bát ra sức giãy dụa, bốn chân vùng vẫy, cứ như là gái nhà lành đang bị cưỡng hiếp vậy.
“Ầm ầm.”
Bên trong bức tường truyền tới âm thanh đổ sụp, lông Niệm An dựng lên, quay người sủa về phía không trung.
Vô số ma quỷ đang tới gần chỗ này, không có bức tường không khí ngăn cản, không người nào có thể chặn được chúng nó.
Bức tường phía sau Niệm An xuất hiện một cái kén xanh khổng lồ.
Tòa Thành Nát thu hồi hơi thở tòa thành, ngay cả tượng thành cũng không để lại một chút hơi thở bảo vệ nào.
Bây giờ trong mắt ma quỷ, anh so với con người còn ngon ngọt hơi bánh kem.
Tòa Thành Nát thấy rất nhiều ma quỷ vừa bay vừa bò ra khỏi động, anh nhẹ nhàng thở ra.
Làm thế này thì chắc có thể khiến Vân Sâm an toàn nhỉ?
Bình thường ma quỷ không thể gây tổn thương đến dây leo được. Nhưng những tên ma quỷ chui ra từ dưới động lại khác, chúng có có tia lửa giống với Quỷ Dại, có thể làm đứt dây leo dễ như trở bàn tay.
Khí đen tràn ngập, che lắp luôn cả bầu trời.
Trước mắt Vân Sâm có vô số khí đen hiện lên.
Cô nhìn khí đen sắp tiến đến bên người đột nhiên biến mất, Vũ Kích trên đỉnh giống như ngửi được mùi vị hấp dẫn nào đó, vọt tới con đường.
Cảm giác bất an trong lòng cô đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Trên mặt đất đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Tòa Thành Nát như thế nào rồi?
Cô đứng dậy từ phía sau tinh thạch, đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy một tên ma quỷ nào nữa.
Cảnh ngộ của dây leo dưới lòng đất giống như bị ma quỷ tính kế.
Ma quỷ muốn khiến ý thức tòa thành ngủ say.
Cô nghĩ như vậy là bởi vì dây leo dưới lòng đất sắp được xử lý sạch sẽ, Tòa Thành Nát sắp có được toàn bộ cơ thể, nên chúng không muốn để cho Tòa Thành Nát hồi phục.
Ma quỷ bình thường cũng có năng lực tư duy như vậy sao?
Rõ ràng chúng giống những dã thú hành động theo bản năng, không thể có được năng lực thế này. Chúng nó hành động theo kế hoạch thống nhất, giống như là có người nào đó mách cho chúng nó cách làm vậy.
Bây giờ cô nên làm gì đây…
Đi lên mặt đất xem tình hình bây giờ của Tòa Thành Nát sao? Hay là nhân cơ hội này, cô xử lý sạch sẽ dây leo dưới nền đất để Tòa Thành Nát có thể hoàn toàn hồi phục?
Vân Sâm siết chặt tay, móng tay đâm thủng lòng bàn tay cô.
Cô không hề do dự xoay người, thuận theo trực giác đi xử lý sạch sẽ dây leo dưới lòng đất.
Cô đang đánh cược, đánh cược sau khi Tòa Thành Nát hồi phục, sự việc sẽ có chuyển biến.
Bên trong con đường toàn là ma quỷ, cô đi rồi thì có thể làm gì được chứ.
Cô thậm chí còn có cảm giác, có thể là Tòa Thành Nát cảm nhận được cô ở dưới lòng đất đang gặp nguy hiểm, cho nên mới dụ đám ma quỷ đi để giúp cô an toàn.
Nếu anh ấy biết thì nhất định anh ấy sẽ làm như vậy.
Tòa Thành Nát sẽ không để cô lâm vào nguy hiểm.
Vân Sâm biết rõ ràng những gì cô có thể làm bây giờ.
Lúc bước lên đến một nửa cột đá, bóng tối sâu thẳm dưới chân tỏa ra khí đen nhè nhẹ.
Mấy cánh tay trắng xanh vươn ra từ trong bóng tối, chúng nó tới từ bóng đêm, quay đầu nhìn về phía cô gái trên cột đá.
Ma quỷ đến từ dưới lòng đất, thật sự là đến từ dưới lòng đất…
Cả người Vân Sâm căng thẳng, lại nghe thấy đám ma quỷ kia mồm năm miệng mười nói chuyện.
“Tại sao chúng ta phải lên đó nói mà không thể nói ở dưới đây, ở đây đã không còn con người nữa tại sao còn bắt chúng ta lên đó làm gì, tại sao không đi chỗ khác?”
“Phía sau mày chính là con người đó, cô ấy đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy, nhìn đến nỗi tôi ngượng luôn.”
“Đã lâu tôi không nhìn thấy con người ở chỗ này rồi, vẫn còn là một bé gái, khẩu vị của tao thích mấy bé gái mọng nước lắm, tao không nhịn được nữa rồi.”
“Nhìn đi, tao thích nhất là dáng vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm chúng ta của con người đó, bọn mày nói xem khi nào thì cô bé mới nói chuyện với chúng ta đây?”
“Cô gái con người kia ơi, chỉ cần cô nói câu “Cầu xin mấy người buông tha cho tôi” thì bọn này sẽ coi như chưa nhìn thấy gì, như vậy cô có thể sinh ra nhiều con người hơn cho bọn này ăn no nê.”
Vân Sâm nhìn đám ma quỷ đột nhiên xuất hiện này, cô không nói tiếng nào đi về phía trước.
Trong mắt cô mang theo ánh sáng, cô suy nghĩ, phép màu quả nhiên có tồn tại.
Nếu không thì làm sao đám ma quỷ mà cô vừa đụng phải lại là Cô Bà được chứ.
Loại này trong ghi chép của Lý Đỗ Quyên là loại ma quỷ duy nhất không có lực sát thương.
Chỉ khi đáp lại chúng nó, chúng nó mới có thể tiến hành săn giết.
Vân Sâm làm lơ chúng nó, cầm lấy cây cưa nhanh chóng cưa dây leo.
Những tên Cô Bà nói nhiều này đi theo vào cửa động, vây quanh bên cạnh cô gái.
Những tên ma quỷ này có thể hiểu rõ lòng người, chúng nó lộ ra nụ cười nham hiểm.
Cô Bà biết rất rõ làm cách nào để con người có thể đáp lại chúng, chỉ cần tìm đúng nhược điểm trong lòng họ là có thể tiến hành tấn công.
Chúng nó mở miệng bắt chước giọng nói của con người, đều là những giọng nói Vân Sâm đã nghe qua.
“Vân Sâm à, tôi biết cô là bé gái được Mạnh Nhiên Lâm đặc biệt quan tâm.”
“Tôi vừa đến đây, có thể nói chuyện với tôi không. Không phải người Trung Châu đều phải làm việc sao, tại sao mẹ con hai người lại không cần làm gì cả… Cảm giác kỳ lạ trong lòng này thật không thoải mái.”
“Còn có thể nói gì được nữa, nếu tôi nói còn không phải người phụ nữ trên xe lăn lợi hại hay sao, mỗi ngày không cần làm việc, cầm quyển sách lên đọc hai câu là có thể làm Mạnh Nhiên Lâm mê đến thần hồn điên đảo.”
“Không phải Vân Trung Thư còn có chồng sao, tên là Hạ Phong Niên gì đó? Tôi nhớ rõ hai người họ rất là mặn nồng, Hạ Phong Niên đã cứu lão Mạnh, cho nên Lão Mạnh mới đặc biệt quan tâm hai mẹ con nó.”
“Cho xin đi, không phải con gái Hạ Phong Niên vừa được một tuổi thì hắn ta liền bỏ đi à, mang bầu mấy năm mới sinh hạ được đứa con, mấy người tin được không? Tôi thấy hắn ta chắc 80% phát hiện mình bị chơi rồi, biết con gái không phải là con của mình cho nên mới tức giận bỏ hai mẹ con này đi, nhiều năm rồi cũng không thấy trở về.”
Đôi tay đang cưa dây leo của Vân Sâm đột ngột dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.