Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 47:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tâm
Beta: Cyane
Khi ý thức tòa thành nói chuyện với bạn thì giọng nói này sẽ xuất hiện bên tai bạn.
Giống như có người đang ở rất gần bạn, nhẹ nhàng thì thầm bên tai bạn.
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng nói của ý thức tòa thành sẽ khiến con người ta rung động và vui mừng. Bạn sẽ cảm giác màng nhĩ có chút ngứa ngáy, lỗ tai tê dại.
Khi đã nghe quen rồi thì sẽ rất ít khi xuất hiện loại cảm giác này.
Vân Vân thích Tòa Thành Nát, Tòa Thành Nát thích Vân Vân, bọn họ sẽ thường xuyên nói những câu như vậy.
Nhưng giống như bây giờ có thêm giới hạn ở phía trước, cảm giác khác rất nhiều.
Còn về phần khác như thế nào, cô lại không thể nói rõ được.
Hoa Đình nói xong, Vân Sâm lại cảm thấy tai mình ngứa ngáy.
Cô vẫn luôn có thói quen đếm nhịp tim của mình, mà vừa rồi số nhịp đập lại nhiều hơn thường ngày một chút.
Sao lại có sự thay đổi như vậy nhỉ?
Vân Sâm như đang suy nghĩ, cô nhìn về phía người thanh niên đang quay chiếc đèn pin cầm tay để sạc điện, rõ ràng động tác rất gấp gáp nhưng lại chẳng đáng tin chút nào. Có lẽ cô đã hiểu được tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy rồi… Là do cô đang lo lắng cho người khác, còn vội dùm người ta nữa.
Còn chuyện ngứa tai… Xem ra cô nên đi ngoáy tai thôi.
Cô đúng là một viên trứng thông minh nhỏ* có thể hiểu rõ cơ thể của mình một cách hoàn hảo như vậy!
(*Trứng thông minh là một loại trứng chứa axit béo omega-3 đặc biệt được phát triển dành cho trẻ em. Mỗi quả trứng chứa 600-1000mg axit béo omega-3 (axit linolenic, DHA, EPA) – chất cần thiết cho sự thông minh của não bộ, có tác dụng khắc phục chứng mất tập trung của trẻ rất hiệu quả, hàm lượng kẽm và sắt gấp 2-5 lần trứng thông thường. Tiêu thụ lâu dài có tác dụng rõ ràng trong việc thúc đẩy sự phát triển trí tuệ của trẻ, tăng cường trí nhớ và cải thiện kết quả học tập.)

Vân Sâm nhiệt tình ôm lấy dây leo, đáp lại lời hứa hẹn của Tòa Thành Nát.
Hoa Đình cũng cực kỳ phấn khích.
Chỉ có một mình Dư Triều Gia là cảm thấy không vui.
Trời gần tối, ý thức tòa thành cần có năng lượng để chống lại ma quỷ, anh ta không thể sử dụng năng lượng tòa thành một cách không có điều độ như vậy được nữa. Thật ra với tài năng của tòa thành thì năng lượng tiêu hao cũng không tính là nhiều, nhưng đối với ý thức tòa thành mà nói thì mỗi một phần năng lượng đều cực kỳ quý giá.
Vẻ mặt Dư Triều Gia như đưa đám, anh ta đưa đồ đang cầm trong tay cho Vân Sâm rồi nói: “Không thể liên lạc được, tôi chỉ còn cách ngày mai quay trở về Trà Phủ kể lại chuyện này cho chị mình mà thôi.”
Vân Sâm hỏi: “Anh tới Hoa Đình bằng cách nào? Bây giờ làm sao để quay về Trà Phủ? Anh tính trốn đám ma quỷ xuất hiện vào ban đêm thế nào?”
Giờ đây Dư Triều Gia nói chuyện rất thành thật: “Khi đến là chị tôi lái xe đưa tới đây, các tòa nhà kiến trúc và đường đi bên trong tòa thành bị hư hỏng rất nghiêm trọng, con đường phía trước nối giữa hai tòa thành coi như còn có thể đi được. Chạy xe được một nửa thì tôi lại đi bộ đến đây, một buổi sáng thì vẫn có thể đi kịp. Chị tôi để lại cho tôi một chiếc xe, vị trí đại khái tôi vẫn còn nhớ rõ, chỉ cần tìm được xe, tôi lại lái xe trở về…”
Hoa Đình đột nhiên ngắt lời anh ta, anh hỏi: “Anh biết đường về không?”
Dư Triều Gia nói đầy mạnh mẽ: “Đương nhiên là biết rồi, tôi có phải người mù đường đâu! Hai người đừng có mà không tin, nếu tôi không biết đường thì sao có thể an toàn tìm được tới đây, hai người nói có đúng không? Tôi biết hai ngày này ba người chúng ta ở chung với nhau rất vui vẻ, hai người không cần nhớ tôi đâu. Tôi quay về Trà Phủ rồi, sau này khi nào rảnh rỗi tôi lại tới thăm hai người…”
“Ừ, ừ.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát gật đầu cho có lệ.
Ngày hôm sau, Vân Sâm viết hết các loại ma quỷ mà cô biết lên giấy rồi đưa cho Dư Triều Gia.
Trời tờ mờ sáng.
Người thanh niên đứng trước cổng sắt bên ngoài bức tường, trên người anh ta đeo một cái túi EDC cùng với một ít dụng cụ phòng thân được người chủ nơi này tặng. Anh ta vẫy tay với người bên trong: “Cảm ơn tin tức của hai người, tôi về đây, sau này lại đến nữa.”
Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, Vân Sâm hơi lo lắng: “Anh nói xem, có khi nào anh ta chết giữa đường không?”
“Không biết nữa.” Hoa Đình lặng im một lát, anh nói: “Lúc anh ấy xuất hiện không phải là hướng anh ấy đang đi bây giờ. Anh ấy nên đi từ con đường mà chúng ta sửa để đến đây mới đúng…”
Vân Sâm đỡ trán: “Chúng ta đi tiễn anh ta một đoạn đi.”
Không đợi cô và Tòa Thành Nát xuất phát, bóng dáng người thanh niên lại lần nữa xuất hiện, anh ta kinh ngạc nhìn bọn họ: “sao hai người còn đi tiễn…”
Nhìn thấy bức tường phía sau bọn họ, Dư Triều Gia đột nhiên im bặt.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát: “Anh bị mù đường.”
Dư Triều Gia: “…”
Vân sâm hỏi: “Chị anh giúp anh giấu xe ở chỗ nào?”
Dư Triều Gia nghiêm túc miêu tả: “Ở trong một rừng cây rậm rạp, có rất nhiều rất nhiều cây đại thụ cao lớn, bên cạnh còn có rất nhiều bông hoa sặc sỡ. À còn có một đám mây to giống như con voi vậy.”
Im lặng, im lặng thật lâu.
Vân Sâm khó khăn mở miệng: “Đại khái là hướng nào, có đánh dấu lại không, gần đó có phong cảnh đặc biệt nào không?”
Dư Triều Gia nói: “Thật ra tôi thật sự biết đường mà, tôi chỉ là không phân biệt được các loại cây cối thôi. Nếu là tòa nhà kiến trúc thì tôi chỉ cần nhìn mặt tường và mặt đất một cái là có thể biết mình đang ở nơi nào, chủ yếu là nơi này có quá nhiều cây, tòa nhà kiến trúc thì quá ít…”
Anh ta đứng bất động tại chỗ, tất nhiên biết rõ không thể khoe khoang được nữa, khoe khoang thì chẳng khác nào bỏ mạng.
Anh ta nói: “… Xin lỗi, tôi thật sự bị mù đường.”
Vân Sâm bình tĩnh hỏi: “Sao chị anh lại để anh đến đây chứ, chị ấy không sợ anh sẽ xảy ra chuyện trên đường à?”
Dư Triều Gia nhỏ giọng nói: “Nếu nơi này thật sự có Lý Đỗ Quyên, người khác tới đây muốn lấy đồ của chị ấy thì dựa theo cách nói của chị tôi, người tới có thể sẽ bị Lý Đỗ Quyên trực tiếp giết chết, tôi có khả năng còn có thể sống sót… Ngoài ra còn bởi vì tôi chủ động quấn lấy, cầu xin rất lâu chị ấy mới chịu chấp nhận.”
Nếu không phải Dư Triều Gia luôn luôn nhấn mạnh chị anh ta rất tốt với anh ta, thì Vân Sâm đã cho rằng đây là chị anh ta muốn anh ta tới nơi này chịu chết.
Hoa Đình dò hỏi Vân Sâm: “Có thể cho anh ấy ở lại đây để tiếp tục liên lạc với Trà Phủ không? Bây giờ xem ra anh ấy không có ý đồ xấu nữa đâu.”
Lời này chỉ có Vân Sâm mới có thể nghe thấy, cô khẽ gật đầu.
Vân sâm nói: “Với tình huống của anh thì xác suất thành công tự mình quay về Trà Phủ cực thấp. Nếu anh không thể về đến Trà Phủ thì sẽ không có cách nào truyền tin tức cho những người khác, không bằng tạm thời ở lại chỗ này, tiếp tục thử dùng tài năng của tòa thành liên hệ với Trà Phủ đi.”
Dư Triều Gia bị cô thuyết phục.
Anh ta quyết định tạm thời ở lại, tiếp tục dùng đèn pin quay tay có chứa radio để liên lạc với Trà Phủ, tiện thể thông báo để người tới đón anh ta về.
Một ngày mới vừa bắt đầu.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát muốn vào trong nội thành để tiếp tục tìm kiếm những cuốn sách còn sót lại. Không có sách lại không có người, bọn họ muốn học tập thêm kiến thức mới cũng rất khó khăn.
Sau khi Dư Triều Gia dò hỏi, biết bọn họ muốn đi vào bên trong các tòa nhà kiến trúc để tìm kiếm tư liệu, anh ta hoảng sợ hỏi: “Ban ngày ma quỷ sẽ ngủ say bên trong những tòa nhà đó, tòa nhà có nhiều góc chết thì ma quỷ càng nhiều, em không sợ chúng nó sẽ tỉnh dậy sao?”
Vân Sâm chú ý tới ý tứ trong lời nói của anh ta.
Ở Trà Phủ, vào ban ngày ma quỷ cũng giống như ở Trung Châu, đều ngủ say bên trong các tòa nhà kiến trúc…
Nhưng tình hình của Tòa Thành Nát lại đặc biệt hơn.
Tại sao ở Hoa Đình ma quỷ lại không xuất hiện bên trong tòa nhà vào ban ngày mà lại trở về ngủ say dưới lòng đất, có liên quan đến bí mật mà chị Đỗ Quyên nói với cô hay là có liên quan đến bản thân Hoa Đình đây?
Vân Sâm nói: “Bên trong tòa nhà ở nơi này không có ma quỷ, chỉ có buổi tối ma quỷ mới xuất hiện thôi.”
Dư Triều Gia nghe thấy ban ngày bên trong tòa nhà sẽ không có ma quỷ xuất hiện, anh ta nóng lòng muốn thử mà nói: “Tôi có thể đi theo hai người không, tôi sẽ không gây thêm phiền phức đâu, tôi muốn nhìn xem những tòa nhà kiến trúc trước kia của Hoa Đình.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát muốn tiếp tục tìm kiếm ở con đường lúc trước.
Dọc theo đường đi, hài cốt trải đầy trong các tòa nhà, những nhà cao tầng trước kia đã sập đổ từ lâu, có thể nhìn thấy sắt thép kết cấu bên trong, cộng thêm những nơi mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới có đầy chất lỏng màu đen tràn ra trên mặt đất.
Vân Sâm hơi lo lắng.
Cô lo Dư Triều Gia sẽ giống như lúc đi săn thú, chân tay vụng về.
Nhưng sự lo lắng của cô đã dư thừa rồi, Dư Triều Gia không những không gây thêm phiền phức, ngược lại anh ta còn giúp đỡ rất nhiều.
Ví dụ như cô và Tòa Thành Nát muốn đi vào con đường bên trong thư viện trường học đã bị phong tỏa hoàn toàn, bọn họ dự định sử dụng năng lượng tòa thành để mở ra một con đường mới
Dư Triều Gia lại chỉ ra rằng bọn họ làm như vậy sẽ phá hư nơi này, không những không thể mở đường mà còn tăng thêm nguy cơ sụp đổ của đống kiến trúc yếu ớt này.
Thông qua quan sát và tính toán, anh ta đã vạch ra một con đường có khả năng mở được.
Quả nhiên con đường xây lên lại cực kỳ vững chắc!
Vân Sâm và Tòa Thành Nát trố mắt nhìn những thứ này.
Chẳng tìm được bất cứ quyển sách nào bên trong thư viện trường học, cả tầng hầm ngầm cũng thế.
Dư Triều Gia nói: “Nơi này của hai người cũng như thế này à. Ba năm trước đây Trà Phủ đã bắt đầu như vậy rồi, ngoại trừ những cuốn sách đã thu thập ban đầu ra thì cũng không tìm thấy được những cuốn sách đáng ra còn sót lại nào.”
Vân Sâm nói ra những suy đoán của cô.
Dư Triều Gia sửng sốt, anh ta lẩm bẩm: “Trước đây chị tôi muốn mở một trường học ở Trà Phủ để trẻ em tiếp tục đi học, nhưng có rất nhiều người không đồng ý. Bọn họ cảm thấy như vậy quá lãng phí, nói cái gì mà thế giới giờ đã biến thành thế này rồi, còn học những thứ vô dụng trong sách vở kia làm gì nữa, có kỹ năng và kỹ thuật để sinh tồn mới là quan trọng nhất. Ý thức tòa thành muốn tôn thờ văn hóa thì cứ đưa những thứ kia cho ý thức tòa thành là được.”
Vân Sâm thầm nghĩ: Trung Châu cũng vậy, mấy đứa trẻ cũng chỉ học một ít kiến thức cần thiết.
Dây leo quấn quanh cánh tay cô, Tòa Thành Nát đã tìm kiếm dưới tầng ngầm xong, không hề có thu hoạch gì.
Vân Sâm nói: “Trở về thôi, vẫn không tìm thấy gì cả.”
Dư Triều Gia hỏi: “Em muốn tìm gì, sách hả?”
Vân Sâm nói: “Ừ, tôi muốn biết những chuyện về Hoa Đình, muốn hiểu biết cũng như học hỏi thêm về kiến thức văn hóa…”
Dư Triều Gia lại hỏi: “Về phương diện gì cũng được hả?”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát đồng thời gật đầu, gần như bọn họ không biết gì hết.
Bọn họ đi trên sân trường, nơi đã từng tràn ngập tiếng cười nói vui đùa của bọn trẻ, nhựa đường trên mặt đất đã không còn lại được bao nhiêu. Trường học cách đó không xa cũng đã đổ sập, một nửa thang máy không có rào chắn để cho người khuyết tật dùng cũng đã cắm sâu vào đất.
Thang máy vốn dĩ màu bạc thì nay đã rỉ sắt loang lổ, cửa thang máy mở ra một nửa, bên trong toàn là bãi nước đọng, vết máu khô và chất lỏng màu đen dinh dính.
Dư Triều Gia chỉ vào thang máy nói: “Hai người nhìn đi, kia là thang máy đó. Năm 1889, thang máy đã bắt đầu được đưa vào sử dụng trong các tòa nhà.
Uthe là một quốc gia ở bán cầu Tây của hành tinh Thales, trước ngày tận thế đó là một cường quốc đứng đầu của hành tinh này.
Đầu thế kỷ hai mươi, thang máy bắt đầu xuất hiện ở Hoa Đình. Năm 1906, sau khi thang máy chở khách xuất hiện thì những tòa nhà kiến trúc cao tầng ở Hoa Đình cũng bắt đầu sử dụng thang máy.
Hai người nhìn những thanh thép lộ ra trên những bức tường của tòa nhà kia đi, trước khi công trình kiến trúc phương Tây du nhập vào đây thì những tòa nhà kiến trúc truyền thống ở Cửu Châu chúng ta đều dùng những thanh xà bằng gỗ.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát cùng nhìn những thanh thép lộ ra từ những vách tường đổ nát của trường học, nó lộ ra bên ngoài đã lâu, rỉ sét loang lổ.
Bọn họ nghe thấy Dư Triều Gia tiếp tục nói:
“Năm 1843, sau khi Hoa Đình mở cửa khẩu, các công trình kiến trúc truyền thống phương Tây như tường lát gạch đá, mái nhà bằng gỗ đã bắt đầu xuất hiện ở Hoa Đình. Sau năm 1917, kết cấu bằng thép hiện đại, còn có xi măng này kia, bắt đầu được đưa vào sử dụng trong các tòa nhà kiến trúc.”
“Sau những năm 90 của thế kỷ 19, những tòa nhà ở Hoa Đình cũng bắt đầu sử dụng bê tông, sắt thép và hỗn hợp bùn đất. Đúng rồi, em nhìn nền xi măng này xem.”
Nền xi măng thì sao?
Vân Sâm cúi đầu nhìn, vết nứt của xi măng trông không có gì đáng kể, cũng giống như những thứ thường thấy trong đống đổ nát thôi mà.
Tòa Thành Nát nghi ngờ dùng dây leo chọc xuống nền xi măng, hình như cũng có gì khác đâu.
Dư Triều Gia cười ha ha: “Tôi đâu nói nó có vấn đề gì, mà là nguồn gốc của nó. Năm 1890, lần đầu tiên Hoa Đình sử dụng xi măng làm vật liệu lát đường, trước đó, Hoa Đình đều sử dụng đá để lót đường.”
Người thanh niên duỗi một ngón tay ra chỉ vào chính mình, để lộ ra hàm răng trắng nói: “Những thứ khác tôi không biết nhiều lắm, nhưng đối với lịch sử kiến trúc ở phía đông Cửu Châu thì biết cũng không ít, đặc biệt là về Hoa Đình.”
Tòa Thành Nát đong đưa dây leo, anh có thể cảm nhận được cùng với những lời giảng giải của Dư Triều Gia, lớp sương mù ngăn chặn ký ức về tòa thành từ từ mỏng dần.
Tốc độ rất chậm nhưng đúng là đang mỏng hơn nhiều.
Vân Sâm giơ ngón cái với Dư Triều Gia: “Anh Dư, buổi tối hôm nay anh có gà nướng ăn.”
Nghe thấy có thể ăn gà nướng, Dư Triều Gia vô cùng kích động, anh ta kích động đến mức chân trái dẫm lên chân phải, ngã chúi nhủi xuống đất giống như con chó ăn phân.
Ánh mắt một người một thành lúc này vô cùng hiền từ.
Hai người đều thích người có văn hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.