Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 52:




Trans: Cyane
Beta: Lam
Tại sao anh không thể tò mò chứ?
Là một ý thức tòa thành, anh phải học hỏi tất cả mọi thứ mới đúng.
Hoa Đình nói như vậy xong, Dư Triều Gia tán thưởng: “Đúng vậy, bất kể là con người hay là tòa thành, đều phải giữ vững tinh thần tìm tòi kiến ​​thức. Nếu anh trực tiếp hỏi như vậy, cô nhóc rất dễ xấu hổ.”
Vân Sâm không cảm thấy xấu hổ, để chứng minh rằng mình không hề xấu hổ, cô nói với Tòa Thành Nát.
“Yêu đương là quá trình vun đắp tình yêu.”
Tình yêu lại là gì vậy?
Hoa Đình rất hứng thú với chủ đề này.
Vân Sâm nghiêm túc giải thích: “Một loại tình cảm giữa con người với nhau, người khác giới nảy sinh ra loại tình cảm giúp thế hệ sau của con người con cháu đầy đàn.”
Tòa Thành Nát bày tỏ rằng anh đã hiểu, hóa ra tình yêu là thứ như vậy à.
“…” Dư Triều Gia một lời khó nói hết: “Em mới nhiêu tuổi đâu, tại sao không có chút suy nghĩ lãng mạn nào về tình yêu vậy chứ.”
Vân Sâm nheo mắt nhìn anh ta: “Vậy anh nói xem.”
Khi cô còn nhỏ, mẹ cô cũng đã kể cho cô nghe nhiều câu chuyện tình yêu đẹp. Hầu hết đều có kết thúc bi thảm, cô nghĩ rằng não của nhân vật chính có vấn đề.
Khi một người chết đi sẽ không còn lại gì cả.
Dư Triều Gia vốn muốn đưa ra một số ví dụ, nhưng anh ta nhận thấy trong ngày tận thế như hiện tại thì những câu chuyện đó thiếu đi yếu tố đồng cảm của con người phải bôn ba sinh tồn trong ngày tận thế.
Anh ta nói: “Bây giờ hai người cũng không muốn ngủ, đúng lúc tôi giảng cho hai người nghe về những ngôi nhà trong hẻm ở Hoa Đình.”
Hai người họ đồng thời nhìn anh ta.
Ngôi nhà kiến trúc dân cư ban đầu của Hoa Đình là nhà trong hẻm, hay còn được gọi là Shikumen [1]. Nó kết hợp các đặc điểm của văn hóa phương Tây và nhà ở truyền thống đã du nhập vào Hoa Đình ở thời điểm đó, trở thành văn hóa Shikumen độc đáo của Hoa Đình.
Ngay cả Hoa Đình hiện đại vẫn còn giữ một phần của kiến ​​trúc Shikumen.
Văn hóa ngõ hẻm được đại diện bởi kiến ​​trúc Shikumen là bức chân dung về cuộc sống của rất nhiều người Hoa Đình, mà con người là tổ hợp quan trọng nhất của thành phố… Đó là nhân văn và lịch sử.
Sau khi nghe Dư Triều Gia kể lại, trí nhớ của Hoa Đình trở nên rõ ràng hơn.
Nửa đêm, Vân Sâm đứng trước tượng thành, nghe thấy dây leo hỏi cô: “Em có muốn xem lại ký ức ngày hôm đó không?”
Bởi vì trí nhớ được khôi phục, sương mù bao phủ trong các tòa nhà kiến trúc liên quan cũng đã mờ hơn rất nhiều.
Như vậy có thể giúp Vân Sâm hiểu rõ phong cách của các ngôi nhà trong hẻm.
Nhưng ký ức đó quá đau buồn, anh lo Vân Sâm sẽ không muốn trải qua lần nữa, ngay cả bản thân anh cũng không muốn xem đi xem lại.
Vân Sâm gật đầu không chút do dự: “Được.”
Ánh sáng mà tượng thành tỏa ra rất ấm áp.
Cô đặt tay lên tượng thành theo sự hướng dẫn của Tòa Thành Nát.
Ánh sáng trắng lóe lên trước mặt, năng lượng trong cơ thể cô như bị thúc đẩy, vô thức tràn vào bên trong tượng thành.

Vào sáng sớm, con hẻm bên giếng rất náo nhiệt.
Người giặt quần áo, người rửa rau, còn có người lấy nước mang về nhà.
Từ góc độ quan sát của Vân Sâm, cô có một đôi bàn tay với những ngón tay mập mạp và các khớp tay sưng tấy.
Hai bàn tay ngâm mình trong nước giếng, vò mạnh đồ vào tấm ván gỗ để giặt đồ.
“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy, con đi làm muộn rồi này!”
Vân Sâm nghe thấy tiếng trách móc như vậy, trong lòng cảm thấy quen thuộc.
Cô nghe thấy từ trong cơ thể mình phát ra một câu: “Hôm qua thấy con về muộn nên muốn để con ngủ thêm một lát… Này, ăn sáng đi đã, mẹ có nấu cháo cho con đó…”
Cô nhớ lại cuộc trò chuyện này.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của Hoa Đình, cô đã đi theo người đó ra ngoài, cùng với góc nhìn của đối phương mà góc nhìn của cô cũng liên tục thay đổi theo.
Lần này, góc nhìn của cô cố định trên người phụ nữ chăm chỉ này.
Bà ấy là một người sống trong hẻm.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, góc nhìn của Vân Sâm cũng thay đổi.
Cô nhìn thấy một khoảng sân rộng, có tường bao quanh, bậc thềm ngăn cách giữa hai khoảng sân.
Bên trên bậc thềm đặt một chiếc ghế dài, những đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh chiếc ghế dài này.
Bên dưới bậc thềm có một cái giếng nước nuôi sống người dân trong con hẻm này.
Khu vực này có tường bao quanh, sau khi người phụ nữ giặt quần áo xong thì cất tấm ván vò quần áo sang một bên, sau đó cầm chậu sắt bước ra ngoài.
Các ngôi nhà trong hẻm có khoảng cách rất hẹp, đi về bên trái một chút là đã chạm tường, đi về bên phải một chút cũng sẽ chạm tường.
Mái hiên hơi nhô ra, nhìn lên chỉ thấy một khe nhỏ trên trời. Hôm qua trời mưa, những giọt nước hòa lẫn với nước bùn cứ nhỏ từng giọt xuống tay.
Người phụ nữ lau những giọt nước trên mu bàn tay vào quần áo trên người, lẩm bẩm những câu như trứng vịt muối đã hết rồi.
Vân Sâm đi theo bà ấy, xem nơi bà ấy sống.
Trong con đường hẹp này có một vài cánh cửa nhỏ.
Phía sau một trong những cánh cửa đó là nhà của bà ấy.
Bước lên vài bậc thềm, một bậc cửa màu đỏ sẫm hiện ra.
Mở cửa sắt, sau đó mở tấm cửa lưới, lại mở thêm một cánh cửa gỗ nữa mới bước được vào trong nhà.
Vừa đi vào sẽ nhìn thấy phòng khách, bên tay phải là cầu thang lên lầu. Cầu thang hẹp như lối đi bên ngoài, chỉ đủ cho một người đi.
Bước lên lầu, cảnh vật xung quanh từ từ thay đổi. Vân Sâm đứng trước cạnh cửa hình vòng cung, cô nhìn thấy bức tường gạch màu xanh trong veo, trang phục của các nhân vật cũng khác với thời hiện đại.
Nhưng những cảnh tượng và nhân vật mới này bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng mỏng, chỉ có thể cảm nhận cách một rào cản vô hình, nhìn cũng không được rõ ràng.
Đây có phải là ký ức mới của Hoa Đình không?
Vân Sâm dường như có một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trên chiếc võng làm bằng dây leo, chăn được đắp ngay ngắn.
Cô nhảy ra khỏi tấm rèm, đi chân trần trên đất.
Mới đi được hai bước, dây leo đã lan ra bên dưới chân cô.
Những cành cây anh cố tình vươn ra là những cành mới mọc, rất mềm mại.
Hoa Đình nói: “Không mang giày mà đi thế này thì chân sẽ bị lạnh.”
Vân Sâm lon ton đi đến bên cạnh tượng thành, cô vui vẻ nói với kén xanh đã mở ra: “Anh có nhớ những ký ức mới không?”
Hoa Đình nói: “Chỉ nhớ được chút xíu thôi, chính là những thứ mà em đã nhìn thấy hôm qua đó.”
“Cũng may là anh Dư đã ở lại đây!”
Từ tận đáy lòng mình, Vân Sâm rất mừng cho Tòa Thành Nát. Cô chú ý đến sự thay đổi của tượng thành, tay đo tượng thành một lượt.
“Lần này anh đã cao hơn rất nhiều, sắp được một mét rưỡi rồi!”
Hóa ra chuyện nhớ lại ký ức tòa thành trước đây, lại có thể lập tức nâng cao nhiều năng lượng như vậy.
Trước giờ chỉ lớn có chút, hiếm khi xảy ra tình huống một đêm nhảy vọt thế này.
Hoa Đình nói trong đó không thể thiếu năng lượng mà mỗi ngày Vân Sâm cung cấp cho anh, còn có nguồn năng lượng ấm áp mà cô có được khi xem ký ức đêm qua…
Nội dung văn hóa mà anh nghe được hôm qua là chất xúc tác, cho phép anh tiêu hóa hoàn toàn nguồn năng lượng mà anh đã tích trữ trước đó và nguồn năng lượng mà Vân Sâm mới truyền tải.
Vân Sâm đắc ý nói: “Nói như vậy thì tôi chiếm phần lớn công sức rồi!”
Hoa Đình đo chiều cao hiện tại của tượng thành: “Khi em mới đến đây, nó đã cao gần bằng này rồi.”
Vân Sâm cười rạng rỡ, cô nói: “Khi tôi mới đến đây, dây leo của anh chỉ nhỏ thế này thôi.”
Ngón cái và ngón trỏ của cô tạo thành một vòng tròn nhỏ, cùng độ dày với dây leo trước đây của Tòa Thành Nát.
Họ đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Tranh thủ thời gian ăn sáng, Vân Sâm và Tòa Thành Nát không giấu được tin vui này, bèn nói với Dư Triều Gia đang ngồi đối diện.
Người thanh niên phun ra một ngụm nước trắng xóa.
May là tay chân Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhanh nhẹn, cho nên không bị anh ta phun nước vào mặt.
Dư Triều Gia ngạc nhiên nói: “Không thể nào, chỉ với những gì tôi nói ngày hôm qua thì không thể lập tức biến anh thành tòa thành trung bình được. Hai người rốt cuộc có bao nhiêu đá năng lượng vậy?”
Chuyện Vân Sâm đến từ Trung Châu, cũng không kiêng kị Dư Triều Gia, anh ta biết Vân Sâm mới đến đây chưa lâu, Hoa Đình cũng vừa mới nhớ ra tên của mình cách đây không lâu thôi mà…
Một năm? Vài tháng?
Với cách làm bừa mà anh ta nghĩ ra này thì Trà Phủ phải mất vài năm mới trở thành tòa thành trung bình.
Hoa Đình lại không phải là Hoa Đình ngày xưa, bây giờ an chỉ là một nơi đổ nát chả có được mấy ngôi nhà, sao mà có thể phát triển nhanh như vậy được!
Dư Triều Gia nghiêm túc suy đoán: “Hoa Đình, tài năng tòa thành của anh là phát triển nhanh chóng à?”
Cái thứ tài năng của ý thức tòa thành này, trước khi tòa thành trở thành tòa thành trung bình thì sẽ hiện ra một chút.
Nhìn khắp nơi ở Hoa Đình đều là dây leo, Dư Triều Gia đột nhiên hét lên đầy kinh ngạc: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là, anh nhìn mình có nhiều dây leo như vậy đi, tương đương với việc không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng dưới lòng đất! Nhất định có liên quan đến việc phát triển nhanh chóng.”
Vân Sâm liếc mắt nhìn Dư Triều Gia, người này suy đoán còn không đáng tin bằng cô nữa.
Tòa Thành Nát vặn vẹo: “Tôi vẫn chưa phải là tòa thành trung bình, cũng không biết tài năng tòa thành của mình là gì nữa…”
“Chết tiệt, cái tính tò mò đáng chết này của tôi. Bây giờ tôi rất muốn biết tài năng tòa thành của anh là gì. Tại sao đều là ý thức tòa thành, nhưng anh lại có thể phát triển nhanh như vậy được chứ?”
Dư Triều Gia vỗ bàn: “Không ăn nữa, nhanh chóng xây nhà thôi, tượng thành cao hơn 1,5 mét sẽ là tòa thành trung bình đó… Tôi cá rằng 80% tài năng tòa thành của anh có liên quan đến tốc độ phát triển nhanh chóng!”
Khi nghe Dư Triều Gia nói chỉ cần xây xong toàn bộ ngôi nhà trong hẻm ở ba thời kỳ thì Tòa Thành Nát có thể trực tiếp trở thành tòa thành trung bình, một người và một thành lập tức rơi vào trạng thái như được tiêm máu gà.
Vân Sâm nói: “Chúng ta phải tranh thủ ngày hôm nay để tìm hiểu kỹ cấu trúc của ngôi nhà, ngày mai sau khi tìm kiếm vật liệu xây dựng xong thì mỗi ngày có thể xây một ngôi nhà, để nơi đây trở thành một tòa thành lớn xa hoa càng sớm càng tốt!”
Cô nắm tay hét lên, giọng điệu kích động, lộ ra chút tính khí của trẻ con.
Niệm An bị nhiễm cảm xúc của cô, nó ở bên cạnh kích động: “Gâu, gâu, gâu, gâu, áuuu…”
Hoa Đình: “Áuuu!”
Vân Sâm: “?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.