Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 64:




Edit: Tâm
Beta: Cyane
Căn phòng đá nhiều tai hại lại trở thành đống đổ nát lần nữa, so với mấy lần trước thì lần này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Những viên gạch vụn chồng lên nhau loạn xạ, một viên đá lăn xuống từ nơi nào đó trên đống đổ nát.
Ngay sau đó, cành cây xanh um tùm xuyên qua đống gạch vụn liên tục đưa kén xanh với đủ loại kích thước ra ngoài.
Kén xanh mở ra, Vân Sâm, Niệm An và Lão Vương Bát vẫn chưa tỉnh lại sau cơn hôn mê bởi cú va chạm kịch liệt vừa rồi.
Không chỉ căn phòng bằng đá, mà tất cả sinh vật sống bên trong Hoa Đình đều được dây leo biến thành kén xanh bảo vệ.
Tất cả chỉ bị thương ngoài da, tính mạng đều được bảo toàn.
Dây leo của Hoa Đình chuyển động rồi quét sạch một khoảng đất trống ở gần tượng thành, sau đó ôm Vân Sâm đến chỗ đấy.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ trải đều khắp nơi, xua tan tất cả âm u của đêm tối.
“Vân Vân, Vân Vân…”
Vân Sâm nghe thấy có người gọi mình, mí mắt nặng trĩu, cô dùng sức mới có thể mở to hai mắt ra.
Cô nhìn thấy trời xanh mây trắng như thể đang cách cô rất gần, cô không nhịn được muốn giơ tay chạm tới.
Cô cũng làm như vậy thật, vươn tay đến nửa đường đã đụng phải cành cây mát lạnh.
Tòa Thành Nát và cô, ma quỷ dưới lòng đất, sương đen, toàn bộ Hoa Đình đều bị kéo vào lòng đất!
Vân Sâm tỉnh táo lại, cô ngồi dậy khỏi mặt đất. Lọt vào tầm mắt là một vùng hiu quạnh nhưng lại tràn ngập tia nắng ấm áp, chẳng còn chút sương đen khiến người ta sợ hãi kia nữa.
“Chúng ta…” Vân Sâm lại có chút không thể tin được: “Thành công rồi sao?”
Hoàn toàn thoát khỏi không gian dưới lòng đất kia rồi?
Hoa Đình khẳng định: “Chúng ta đã thành công.”
Anh dùng dây leo đưa Vân Sâm đến bên cạnh tòa thành.
Vân Sâm nhìn xuống dưới, lúc này Hoa Đình đang lơ lửng giữa không trung ở bờ sông phía bên kia, đống đổ nát bên dưới nhìn nhỏ xíu như con kiến.
Gió thổi khiến sợi tóc bay tán loạn trên gương mặt cô gái, cô trợn tròn mắt: “Anh có thể lên cao như vậy, lợi hại thật nha!”
Nơi này không phải phạm vi hơi thở của tòa thành bao phủ, Hoa Đình không thể dùng ngôn ngữ để nói chuyện với cô.
Anh duỗi dây leo ra, rất đắc ý.
Mà khu vực ban đầu của Hoa Đình giờ đây đã biến thành một vực sâu tăm tối.
Vực sâu không thấy đáy đã không còn nhìn thấy bất cứ kết cấu nào dưới lòng đất nữa, cũng không thấy ma quỷ, không thấy sương đen và cái bục bên dưới.
Hoa Đình dùng dây leo khoa tay múa chân hai bận.
Vân Sâm nói: “Những thứ dưới lòng đất kia vốn đuổi theo anh lên đây, nhưng sau khi mặt trời xuất hiện thì chúng nó lập tức chìm vào trong lòng đất phải không?”
Hoa Đình khua dây leo, anh lại làm ra hai động tác.
Vân Sâm sửng sốt: “Thật vậy hả?”
Cô và Tòa Thành Nát trở lại phạm vi hơi thở tòa thành, muốn tìm hiểu kỹ càng về việc này.
Tòa Thành Nát nói khi anh bay tới độ cao này, ngoại trừ Vũ Kích ra thì những ma quỷ khác không thể nào đến được nơi này.
Nhưng cho dù là Vũ Kích thì cơ thể chúng nó cũng không thể dừng lại ở trên quá lâu, cách một khoảng thời gian nhất định nó phải đi xuống đụng mặt đất mới có thể chống đỡ cơ thể được.
Hết tin vui này tới tin vui khác cứ thi nhau ập đến làm Vân Sâm choáng váng.
Dựa theo cách nói của Tòa Thành Nát… Chẳng phải sau này cho dù là ban ngày hay là ban đêm, thì hệ số an toàn của Hoa Đình đều vô cùng cao hay sao?
Bọn họ có thể thỏa sức mà xây dựng khiến hơi thở tòa thành phát triển, không cần lo lắng ban đêm ma quỷ sẽ xuất hiện gây hại đến các công trình nữa.
Vân Sâm nhếch môi, lộ nụ cười ngây ngô hiếm thấy.
“Thật tốt, vậy thì chúng ta đã hết khổ rồi sao?”
Tòa Thành Nát cũng ngây ngô cười theo.
Nhưng rất nhanh Vân Sâm đã thu lại dáng vẻ tươi cười, mọi chuyện không thể suy nghĩ quá mức lạc quan như thế được.
Vẫn còn Vũ Kích có thể đụng đến Hoa Đình, loại ma quỷ này… Cô không khỏi nhớ đến chỉ số thông minh cũng như năng lực của Vũ Kích dưới lòng đất kia.
Vân Sâm quét mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Trước tiên phải khôi phục dáng vẻ của nơi này như trước kia đi đã.”
Hoa Đình thấy cô trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục sự bình tĩnh, anh cũng trầm tĩnh lại.
Hai người hợp sức khôi phục nguyên vẹn các tòa nhà bên trong bức tường như trước, bọn họ không có ý định động vào cấu trúc của căn nhà đá. Đối với nơi này, bọn họ có những cảm nhận khác nhau.
Trong quá trình xây dựng, Niệm An và Lão Vương Bát mới lục đục tỉnh lại.
Niệm An sủa “Gâu gâu” hai tiếng, ngồi bên chân Vân Sâm, miệng thì ngậm Lão Vương Bát.
Lão Vương Bát: “…”
Trí nhớ của Vân Sâm rất tốt, cô vẫn luôn quan sát cẩn thận những thứ trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tất cả chi tiết trong căn phòng đá mới xây giống y như đúc lúc đầu.
Đặc biệt là những hoa văn bên trên cánh cổng chính.
Vân Sâm đứng trước khung cửa, cô giơ tay lên vạch một đường.
Hoa Đình ngạc nhiên, Vân Sâm quay đầu lại, đường cô mới vạch ra so với cái cũ cao hơn một khoảng lớn.
Cô tính toán một chút là biết được chiều cao của mình hiện tại.
Ước chừng 1m65 rồi!
Tuy rằng vẫn không thể nói là rất cao, nhưng đây chính là bước tiến để cô trở thành một người cao lớn, một bước cực lớn.
Hoa Đình thấy hai mắt cô gái sáng lên, miệng lẩm bẩm: “Không ngờ hấp thu đá năng lượng còn có tác dụng tốt như thế này.”
Anh lặng lẽ nâng dây leo ở bên cạnh Vân Sâm lên cao hơn một tí, luôn duy trì độ cao bằng với Vân Sâm hoặc cao hơn cô một chút.
Như vậy thì bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm, anh vẫn có thể bảo vệ Vân Sâm.
Phì, phì, phì… Còn lâu mới gặp nguy hiểm.
Hoa Đình ném cái suy nghĩ đen đủi này đi.
Sau khi Vân Sâm hấp thu năng lượng của viên đá, vóc dáng cao hơn chỉ là một trong những thay đổi mà thôi.
Móng tay và móng chân cô đều biến thành màu đỏ của đá năng lượng, đuôi tóc cũng được nhuộm chút ánh đỏ. Màu đỏ rất đậm hòa thành một thể với màu tóc, không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.
Đây chỉ là những thay đổi cô có thể nhìn thấy, không biết còn có thay đổi nào khác nữa không.
Vân Sâm vào nhà, cô cởi quần áo ra rồi nhờ Tòa Thành Nát nhìn giúp cô phía sau nơi cô không thể nhìn tới.
Thân hình cô gái đã bắt đầu lộ rõ đường cong, chân tay thon thả, nếu hơi căng lên thì còn có thể thấy được đường cong của cơ bắp.
Trên người cô chỉ mặc nội y, đứng trong phòng.
Tòa Thành Nát còn thật sự nghiêm túc nhìn phía sau lưng và eo cô rồi nói: “Không có gì cả, vẫn giống với trước đây.”
Vân Sâm gật đầu, cô tháo nhẫn trên tay xuống rồi đeo lại vào dây chuyền trên cổ, sau đó mặc quần áo vào.
Cô kiểm tra ba lô và những công cụ trong chiếc túi bên hông.
Hoa Đình lấy mảnh tượng của Cửu Châu mà anh giữ bên trong ra để Vân Sâm cầm lấy.
Đầu tiên Vân Sâm bỏ viên đá lớn vào trong túi, chiếc túi không đủ lớn, lúc cô đang cố gắng kiếm cho nó một khoảng trống thì bức ảnh chụp trong túi rơi xuống đất.
Hoa Đình lại lần nữa nhìn thấy ảnh chụp chung một nhà ba người của Vân Sâm.
Anh nhặt bức ảnh lên, chẳng cần đặc biệt cảm nhận cũng có thể cảm nhận được thứ tình cảm sâu nặng bên trong.
Anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cách xưng hô bà xã này, đáng tiếc Vân Vân không cho anh gọi như vậy.
Vân Sâm chăm chú nhìn ba người trên ảnh chụp, trong lòng hơi phức tạp.
Hạ Phong Niên trên bức ảnh bị tô đen hoàn toàn, chuyện này do cô dùng bút chì làm ra sau khi mẹ qua đời. Cô cho rằng bố vẫn mãi không trở lại thì có nghĩa là ông hoàn toàn không cần mẹ con hai người nữa.
Đầu ngón tay Vân sâm cào vào vệt đen, từ từ cạo vệt đen rơi ra hết.
Cô cảm nhận được tình cảm mà Hạ Phong Niên lưu lại trong viên đá năng lượng, không phải ông không yêu mẹ, ngược lại ông rất yêu mẹ.
Khi biết được điều này, những oán hận của Vân Sâm với Hạ Phong Niên cũng theo đó mà tan biến.
Hoa Đình cảm nhận được cảm xúc vô cùng bình tĩnh trên người Vân Sâm, anh thấy vệt đen ngăn cản khuôn mặt trên ảnh chụp càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt của người thanh niên trẻ tuổi.
Ông cười rạng rỡ.
Tựa như trong khoảnh khắc kia, ông nghĩ rằng bản thân mình đã có được toàn bộ thế giới.
Không khác biệt mấy so với nụ cười thường ngày của Vân Sâm.
Hoa Đình bỗng chốc có thiện cảm đối với Hạ Phong Niên còn chưa gặp mặt lần nào, anh hỏi: “Dáng vẻ của bố mẹ nhìn đẹp giống em vậy.”
Vân Sâm nở nụ cười, cô nói: “Trình tự của anh bị đảo lộn rồi đấy, là tôi trông giống bọn họ mới đúng.”
Nói xong, cô cảm thấy Tòa Thành Nát cũng kêu bố mẹ hình như hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không cố ý sửa lại.
Vân Sâm bỏ ảnh chụp vào túi, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn sớm.
Thừa dịp vẫn chưa trả lại viên đá cho Dư Triều Gia, cô và Hoa Đình định ban đêm lại đi đến gần rìa tòa thành để xem tình hình dưới lòng đất.
Bây giờ không có chuyện gì làm, cho đến bây giờ tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, Vân Sâm muốn tìm việc gì vui vui để thả lỏng một chút.
Lâu lắm rồi không trêu chọc Tòa Thành Nát, hôm nay thử một chút xem, cô muốn nhìn xem phản ứng của anh quá đi mất.
Vân Sâm đột nhiên gọi Tòa Thành Nát.
Cô nói: “Tôi cũng đi theo anh Dư học tập được một khoảng thời gian rồi, khả năng đặt tên đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Bây giờ anh đẹp như vậy rồi thì làm sao có thể tiếp tục gọi là Tòa Thành Nát được chứ?”
Hoa Đình ngạc nhiên nhìn cô, anh thật sự rất thích cái tên Tòa Thành Nát này.
Nhưng mà cô nói muốn cho anh một cái nickname mới, anh cũng thích lắm.
Hoa Đình hỏi: “Vậy thì em nghĩ cho anh một cái tên mới nhé?”
Vân Sâm rất nghiêm túc suy nghĩ, cô ngồi trước bàn gỗ lấy giấy viết rồi lại vẽ: “Anh tên là Hoa Đình, tài năng của tòa thành là phiêu bạt, lại có thể điều khiển dây leo. Tòa thành xinh đẹp như một nụ hoa, rất thích làm…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ.
Hoa Đình: “Em nói anh rất thích làm gì?”
Vân Sâm thản nhiên gạch bỏ bốn chữ “Rất thích làm đẹp” trên tờ giấy, cô mạnh miệng nói: “Không có gì, tôi đang làm chính sự, anh không được quấy rầy tôi suy nghĩ.”
Dây leo của Hoa Đình tủi thân lui sang một bên, ngồi xổm xuống góc tường cùng với Niệm An.
Anh nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêm túc của cô gái, trong lòng vậy mà lại dâng lên một tia chờ mong.
Vân Vân sẽ đặt cho anh nickname mới nào đây?
Giống như câu nói trên bức ảnh kia, cũng sẽ có tình cảm nồng nhiệt như vậy sao?
“Xong rồi!”
Hoa Đình vừa nghe thấy hai chữ này thì dây leo lập tức chạy như bay đến bên cạnh Vân Sâm.
“Là gì vậy, là gì vậy, em đặt cho anh tên gì đấy?”
Vân Sâm đắc ý, cô vội giấu tờ giấy trong tay đi không cho Tòa Thành Nát thấy.
Cô im lặng suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên mới cực kỳ vang dội.
Tòa Thành Nát nhất định sẽ thích cho mà xem.
Hoa Đình: “Không cần úp úp mở mở nữa, nhanh cho anh biết đi.”
Vân Sâm giấu mảnh giấy có viết tên mới trước ngực, chơi xấu nói: “Gọi tôi là cô giáo Vân Vân thì tôi mới cho anh xem.”
Hoa Đình làm nũng nói: “Cô giáo Vân Vân cho anh xem đi mà!”
Vân Sâm lắc đầu, lúc này sao Tòa Thành Nát có thể vứt bỏ liêm sỉ như thế chứ. Cô xoay ngược trang giấy lại, mặt trên lộ ra ba chữ rồng bay phượng múa thật to.
“Thành Bay Bay!”
Dây leo của Hoa Đình bất động tại chỗ.
Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô một lúc lâu, anh chờ mong gì đây chứ…
Chờ mong năng lực đặt tên của Vân Sâm đột nhiên trở nên xuất sắc à?
Lão Vương Bát, viên đá đỏ, Thành Bay Bay…
Vân Sâm: “Thế nào? Rất dễ nghe phải không?”
Hoa Đình cười nói: “Tên nghe rất êm tai.”
Vân Sâm đắc ý: “Tất nhiên phải vậy rồi.”
Cô đưa tờ giấy viết tên cho Tòa Thành Nát.
Hoa Đình dùng cành cây gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào cái rương mà thường ngày dây leo dùng để cất đồ quý báu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh vẫn thích Tòa Thành Nát hơn, đó là cái tên đầu tiên sau khi anh tỉnh lại, có ý nghĩa đặc biệt… Vẫn gọi anh như vậy được không?”
Vân Sâm không ngờ Hoa Đình lại thích cái tên Tòa Thành Nát như vậy.
“Được thôi.” Vân Sâm xua tay nói: “Về sau vẫn dùng cái tên Tòa Thành Nát để gọi anh vậy.”
Hoa Đình nhẹ nhàng thở một hơi, không làm Vân Sâm tổn thương là tốt rồi.
Cô gái quay người liền trợn mắt một cái.
Đứa trẻ hư, bây giờ đã bắt đầu ghét bỏ tên cô đặt cho, còn bày đặt làm bộ làm tịch.
Cô chợt cười trộm, dù sao lúc đầu cũng chỉ muốn trêu chọc Tòa Thành Nát mà thôi…
Cô cúi đầu thì nhìn thấy một nhánh dây leo dưới chân, cành cây hơi nâng lên đang trộm nhìn cô.
Dây leo đã nhìn thấy toàn bộ những biểu cảm trên gương mặt cô, cộng thêm hiểu rõ về tính cách cô, do đó có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Hoa Đình thở phì phì nói: “Rõ ràng là em cố ý trêu chọc anh!”
Vân Sâm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.