Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 70:




Trans: Cyane
Beta: Lam
Trong khoảng đất trống gần rừng trúc, một số chướng ngại vật đơn giản được bố trí như cọc gỗ, vòng dây thừng, bức tường cao, v.v.
Quách Hồng Vũ tháo sợi dây đeo cổ trên người Niệm An xuống, sau khi đưa miếng vải cho Niệm An ngửi mùi, chú ấy vừa chạy chậm vừa ra lệnh cho Niệm An: “Đi!”
Vì có một chân là chân giả nên chú ấy không thể chạy ổn định được.
Niệm An nhảy qua những chiếc cọc, chui qua những bụi gai rồi chạy qua những bức tường cao, cuối cùng nó tìm thấy Trương Vĩnh Phúc đang nằm phơi nắng giữa đống đổ nát được thiết kế đặc biệt.
Ông ta giả vờ là một người bị thương, Niệm An lao tới chỗ ông ta và sủa hai tiếng để đánh thức ông ta trong tình trạng “Hôn mê”.
Bởi vì trên người Trương Vĩnh Phúc có dán một tấm vải bị dính chất lỏng ma quỷ, nó nhăn mặt nhìn tấm vải một cách cảnh giác, sau đó sủa lên, ý đồ muốn dụ ma quỷ đi, cuối cùng gọi Quách Hồng Vũ đến đây bằng cách sủa “Gâu, gâu”.
Người bị thương đã được cứu.
Quách Hồng Vũ: “Làm tốt lắm.”
Sau đó chú ấy lấy trong túi ra một viên thịt khô đưa cho Niệm An.
Sau khi ăn thịt viên, Niệm An làm theo hướng dẫn của Quách Hồng Vũ, nó đang ngồi trên mặt đất chờ lệnh.
Lâu lâu nó lại liếc nhìn những dây leo trên cây rồi vẫy đuôi rất vui vẻ.
Trương Vĩnh Phúc: “Con chó này thực sự rất thông minh, gần như sắp bắt kịp con người rồi. Mới huấn luyện vài ngày mà đã giỏi như vậy, nó còn thông minh hơn tụi Hoppit nữa.”
Quách Hồng Vũ xoa đầu Niệm An và nói: “Nó là Hobbit, không phải Hoppit.”
Trương Vĩnh Phúc thờ ơ nói: “Tự bản thân Hoppit có thể hiểu là được rồi.”
Ông ta liếc nhìn bầu trời đang tối dần và nói: “Tiểu Vân, Lượng Tử và Nhị Căn chắc cũng sắp về rồi.”
Ông ta vừa dứt lời, Niệm An từ trên mặt đất đứng dậy vẫy đuôi nhìn về phía bãi đất trống cách đó không xa.
Trương Vĩnh Phúc và Quách Hồng Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể họ có cảm giác lắng xuống, sau đó ba người và một loạt đồ vật được dây leo đưa lên từ dưới đất.
Dù đã xem bao nhiêu lần, Trương Vĩnh Phúc và Quách Hồng Vũ vẫn nghĩ bức tranh này thật tuyệt vời.
Giống như những cảnh hiệu ứng đặc biệt chỉ có thể thấy trên tivi trước đây, kiểu giống như dùi khoan chui lên khỏi mặt đất vậy.
Trương Vĩnh Phúc xác nhận thời gian trên đồng hồ cơ đeo tay rồi nói: “Mấy đứa về muộn hơn bình thường một tiếng rưỡi, bên dưới có chuyện bất ngờ gì xảy ra à?”
Tiền Cao Phi nói: “Bốn tên gặp lần trước, doanh trại của bọn họ bị ma quỷ bắt đi mấy chục người đến nỗi hoàn toàn sạch sẽ. Bọn họ lại có rất nhiều vật tư, chúng tôi thu hồi tất cả lại cũng tốn một ít thời gian.”
Vân Sâm đứng bên cạnh vuốt ve dây leo đang làm nũng trên vai cô.
Trong nháy mắt, năm người Trương Vĩnh Phúc đã sống ở đây gần hai tuần, bọn họ không muốn thừa nhận mình đã từng là quân nhân. Vân Sâm cũng sẽ không cố ý vạch trần bọn họ, cô cũng giả bộ như không biết gì.
Chỉ khi hai bên trao đổi thông tin về ma quỷ, bọn họ mới bộc lộ sự căm ghét và hiểu biết đối với ma quỷ.
Mỗi ngày cô, Tiền Cao Phi và Hoàng Hưng sẽ xuống dưới để tìm kiếm vật tư.
Họ biết rất rõ rằng vật tư ở bên dưới nửa tòa thành còn lại đã không còn gì nữa, một phần trong đó là công của bọn họ.
Bọn họ nói là đang tìm vật tư, nhưng Tiền Cao Phi và Hoàng Hưng đã bí mật nói cho Vân Sâm biết về điểm vật tư của bọn họ, sau đó để Vân Sâm đi lấy, nhưng ngoài mặt họ vẫn phải giả vờ đang đi tìm vật tư, giả vờ rằng họ chỉ vô tình phát hiện ra manh mối của vật tư mà thôi.
Vân Sâm không hiểu tại sao bọn họ phải rắc rối như vậy, có vật tư là một chuyện tốt, cô rất vui vẻ hợp tác.
Hôm nay cô và hai chú Tiền Cao Phi và Hoàng Hưng vô tình tìm thấy doanh trại của bốn tên xấu xa trước đây, mùi máu tanh nồng nặc đến cả không dùng mũi chó cũng có thể ngửi thấy.
Đánh giá các dấu vết sinh hoạt trong trại thì ước tính có hơn 30 người sống ở đây.
Họ sống trên tầng cao nhất của siêu thị, nơi Vân Sâm đã từng đến trước đây.
Từ vị trí xuất hiện chất lỏng sền sệt màu đen mà phán đoán được rằng, ma quỷ bất ngờ xuất hiện trong doanh trại và săn lùng những người này một cách bất ngờ.
Người chết trong thời kỳ tận thế là chuyện bình thường, Vân Sâm đã từng nhìn thấy người chết. Nhưng cô chưa bao giờ đối mặt với cảnh máu me như vậy, cho dù đã trở về tòa thành phố thì cô vẫn cảm thấy có hơi buồn nôn.
Dây leo nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Dưới sự an ủi của Tòa Thành Nát, Vân Sâm dần dần bình tĩnh lại, cô cầm lấy vật dụng tìm được hôm nay rồi nói: “Cuối cùng thì lần này cũng có bình ắc-quy và bình điện mà chú Lượng muốn nè.”
Trương Vĩnh Phúc vỗ tay nói: “Tốt lắm!”
Lưu Quang Lượng sử dụng máy phát điện để cung cấp điện cho cả ngôi nhà đá và các căn nhà trong hẻm.
Máy phát điện là một máy phát điện nhỏ mà Vân Sâm đã tìm thấy ở tầng hầm của chung cư Hải Cầm. Theo như Lưu Quang Lượng nói thì loại máy phát điện này không đủ công suất, hiệu suất chuyển đổi cũng thấp, không thể cung cấp nhiều điện năng, chưa kể bây giờ nguồn dầu diesel có thể tìm thấy cũng rất hạn chế.
Nếu có vật liệu phù hợp thì chú ấy có thể chế tạo một chiếc máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời.
Vân Sâm mở nhà kho của mình ra để Lưu Quang Lượng tự mình tìm kiếm bên trong, chú ấy tìm thấy rất nhiều vật liệu hữu ích, nhưng cô và Tòa Thành Nát chưa bao giờ thu thập được những món quan trọng như bình điện.
May là bây giờ đã tìm thấy rồi.
Lưu Quang Lượng kéo dây để lắp đèn đường trong hẻm.
Vân Sâm hét lên: “Chú Lượng Tử, cháu đã tìm được thứ mà chú muốn rồi nè!”
Lưu Quang Lượng lập tức nhìn cô, chú ấy từ trên uyển chuyển trượt xuống đất, hơi khập khiễng đi về phía cô.
“Ở đâu đó?”
Dây leo của Tòa Thành Nát đưa bình điện và bình ắc-quy lại.
Lưu Quang Lượng ngồi xổm xuống để kiểm tra bình điện, sau đó nói: “Vẫn còn dùng được.”
Hai người đi theo sau chú ấy, nhiệt tình hỏi: “Vậy lúc chú lắp ráp máy phát điện thì có thể cho bọn cháu ở bên cạnh xem không? Bọn cháu muốn học.”
Lưu Quang Lượng cười nói: “Chỉ cần bọn cháu nhìn có thể hiểu là được.”
Hoa Đình đã chuẩn bị tất cả vật liệu cần thiết từ trước, Vân Sâm liền đưa cho chú ấy một chiếc ghế nhỏ, sau đó hai người ngồi xổm bên cạnh xem.
Thực tế thì Lưu Quang Lượng đã gần như chuẩn bị xong tất cả các vật liệu hiện có rồi.
Bởi vì bộ sạc năng lượng mặt trời trong nhà kho chỉ có 10A, nếu không sửa đổi nó thì sẽ không hữu ích. Chú ấy đã tháo rời nó ra, sau đó thay thế đường ống bên trong và thêm một bộ tản nhiệt, chức năng sạc điện của nó sẽ có ích.
Những thứ rắc rối như máy biến tần đương nhiên đã được chuẩn bị trước, bo mạch được sửa lại từ bo mạch có sẵn trong kho của Vân Sâm. Trong kho cũng có dụng cụ sửa chữa, chắc là cô bé nhặt được từ cửa hàng đồ gia dụng điện.
Lưu Quang Lượng mở hộp ra, giới thiệu ngắn gọn chức năng của các mạch bên trong cho Hoa Đình và Vân Sâm nghe. Bình ắc-quy được sử dụng để chứa lượng điện dư thừa, chỉ cần kết nối là được.
Vân Sâm và Hoa Đình càng nghe càng mờ mịt, hai người họ không hiểu lắm.
Hai người bắt buộc phải ghi nhớ những kiến ​​thức này, chỉ cần họ thực hành và áp dụng nó nhiều lần thì sẽ thành thạo.
“Đây là bảng pin.”
Lưu Quang Lượng chỉ vào tấm bảng dạng lưới với viền bạc và nền đen, chú ấy giải thích cho Vân Sâm và Hoa Đình nghe, như thể đang dạy học sinh.
“Tên đầy đủ là pin mặt trời. Thông qua thiết bị bán dẫn này, năng lượng bức xạ mặt trời chiếu trên bề mặt của nó có thể được chuyển đổi thành dòng điện một chiều. Sau đó năng lượng có thể được lưu trữ trong pin, vì thế không phải lo lắng về việc hết điện ngay cả khi trời nhiều mây.”
Trước đây khi ở Trung Châu, Vân Sâm chưa bao giờ để ý đến “Cách tạo ra điện”. Cô cẩn thận chạm vào pin mặt trời, sợ sẽ làm vỡ nó.
Nói chung thì pin mặt trời loại tốt có tuổi thọ khoảng 25 năm, không biết những tấm pin này còn sử dụng được hay không nữa.
Lưu Quang Lượng nói: “Bây giờ chỉ cần đặt tấm pin trên mái nhà rồi vào nhà làm việc, ngày mai khi mặt trời chiếu sáng là nó đã có thể lưu trữ điện rồi.”
Tòa Thành Nát lập tức điều khiển dây leo, đặt tấm pin lên mái nhà.
Phần mái của ngôi nhà đá bằng phẳng, đúng lúc có thể đặt vừa tấm pin.
Ở phía con hẻm, các tấm pin được đặt trên một nền đất bằng phẳng có thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Sau khi hoàn thành xong, hai người vô cùng mong chờ tới ngày mai.
Bây giờ công suất máy phát điện rất thấp, điện năng lại nhỏ, trên đầu họ chỉ có một ngọn đèn.
Nó cũng sáng hơn đèn dầu và không có mùi khó chịu khi đốt dầu hỏa.
Trương Vĩnh Phúc di chuyển chiếc bàn gỗ trong nhà ra giữa sân, Quách Hồng Vũ đặt chiếc nồi sắt lên bàn và nói: “Ăn cơm thôi! Hôm nay là món thỏ hầm khoai tây.”
Hoa Đình ngay lập tức đẩy Vân Sâm đi ăn.
Cô ăn trên bàn, bốn con chó ăn dưới gầm bàn khi thấy phấn khích thì sẽ vẫy đuôi vài lần.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài người trò chuyện, Vân Sâm rất thích không khí hiện tại.
Niệm An: “Gâu!”
Nó đột ngột chạy khỏi gầm bàn.
Vân Sâm đang ngậm một miếng khoai tây, cô phồng má lên bối rối nhìn Niệm An, không hiểu nó đang làm gì.
Hoa Đình thì thào nói, chỉ nói với cho cô nghe: “Nó đi tìm Lão Vương Bát.”
Vân Sâm gật đầu, cô đoán Niệm An đang lo lắng Lão Vương Bát cô đơn, cho nên muốn đưa nó đến đây để đoàn tụ.
Niệm An chạy trở lại, trong miệng ngậm Lão Vương Bát.
Trương Vĩnh Phúc cười híp mắt nói: “Con chó này thật thông minh, mới huấn luyện được mấy ngày mà đã biết tìm thức ăn cho người khác rồi. Tiểu Vân, cháu mau tới xem đi, đêm nay chúng ta có thể húp thêm một bát canh rùa nữa!”
Vân Sâm vội nói: “Cái đó không ăn được đâu chú, đó là vật nuôi Lão Vương Bát của cháu đấy!”
Lão Vương Bát: “…”
Trương Vĩnh Phúc sửng sốt: “Nuôi rùa cũng tốt, có thể mang phúc đến.”
Lão Vương Bát đã trở thành đĩa bay yêu thích của Niệm An, Hobbit, Ngũ Nhất và Máy Bay.
Danh sách mục tiêu mà nó muốn giết chết đã có thêm nhiều con vật mới rồi.
Sau bữa tối, Vân Sâm và Tòa Thành Nát sẽ nghe Trương Vĩnh Phúc và những người khác nói về công việc của họ trước khi tận thế.
So với sự kín đáo của người khác, Trương Vĩnh Phúc là người nói nhiều hơn, ông ta thích nhất là nói về vị hôn thê của mình.
“Hai người bọn chú gặp nhau ở trường cấp ba, sau đó chú đến học viện quân sự tham gia huấn luyện khép kín, sau đó nữa thì được đưa vào đội ngũ. Dù sao thì cũng là chuyện như vậy, đi một cái phải mất mấy năm.”
“Chú gửi thư cho cô ấy nói rằng chia tay. Chú đi không biết khi nào mới trở về, vì vậy không thể làm lỡ dở độ tuổi đẹp nhất của cô ấy. Hơn nữa chú đã bỏ học, cô ấy lớn hơn chú vài tuổi, cô ấy không thể chờ chú được.”
“Cô ấy không chịu, nhất định phải đợi chú. Khi chú ra trường, cô ấy vẫn đợi, khi chú tập luyện, cô ấy vẫn đợi. Sau đó chú mới nói rằng chúng ta đính hôn đi, đợi năm nay kết thúc thì chú 26 và cô ấy 28, vừa đúng độ tuổi đẹp, nghe may mắn biết bao. Chú liền viết báo cáo và hai bọn chú kết hôn.”
“Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, suốt ngày ngây ngốc vui vẻ, điểm này thì Tiểu Vân hơi giống cô ấy.”
Vân Sâm, người đột nhiên được miêu tả là ngây ngốc vui vẻ: “…”
Hiện tại cô thật sự rất trầm ổn, trước đây mỗi ngày cô mới ngây ngốc vui vẻ.
Hoa Đình nín cười.
Ánh mắt Trương Vĩnh Phúc dịu dàng: “Nếu như hai người bọn chú mà có con gái thì con bé chắc sẽ rất giống cháu.”
Vân Sâm không biết làm thế nào để an ủi chú Vĩnh Phúc.
Trương Vĩnh Phúc nhanh chóng phục hồi cảm xúc, sau đó chỉ vào Niệm An: “Lúc đó bọn chú muốn nuôi một con chó có ngoại hình thế này, nhưng lông màu đen và nâu, lông màu trắng rất dễ dơ. Lớn hơn Niệm An một cái đầu, lông rất nhiều, rất khí thế và oai phong.”
Quách Hồng Vũ nói: “Anh nói chó ngao Tây Tạng à?”
Trương Vĩnh Phúc lại gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chính là loại đó, chú muốn nuôi một con chó con đáng yêu như vậy.”
Vân Sâm nói: “Chú Vĩnh Phúc, chú đừng lo, cháu sẽ nghĩ cách giúp chú tìm được một chú chó con có hình dáng tương tự như thế!”
Lông đen hoặc nâu, to hơn Niệm An một chút… Hoa Đình trầm ngâm.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng chói lọi, các tấm năng lượng mặt trời ăn no nê, có lẽ sẽ có rất nhiều điện trong bình ắc-quy.
Hôm nay Vân Sâm không tìm kiếm vật tư nữa, Hoàng Hưng muốn dạy cô kỹ năng chiến đấu.
Tiền Cao Phi đang nhớ lại kiến ​​thức của mình ở trường cấp hai, chuẩn bị làm một số sách giáo khoa đơn giản để dạy hai sa mạc nghèo nàn văn hóa chỉ biết những từ thông thường này.
Lưu Quang Lượng tiếp tục điều chỉnh máy phát điện.
Dây leo đang ẩn nấp cách mọi người không xa, âm thầm quan sát từng động tĩnh của bọn họ.
Trương Vĩnh Phúc ngồi dưới bóng cây, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên cơ bắp của ông ta thắt lại, ông ta lập tức nhìn về phía sau thì nhìn thấy dây leo rậm rạp đang đưa hai con vật ngoan ngoãn đến.
Hai con vật rất cố gắng học dáng chó ngồi dưới đất, một con ngồi không vững liền đứng dậy chuyển vị trí, khi di chuyển thì cao 1,8m, cao hơn Trương Vĩnh Phúc một chút.
Chúng nó há to miệng nhìn Trương Vĩnh Phúc rồi cười rất chân thành và lương thiện.
Hoa Đình nói: “Chú Vĩnh Phúc, đây là chó con mà chú muốn nè.”
Sau khi anh hỏi Tư Quy thì anh đã tìm ra người anh em tốt và ngoan ngoãn của nó, sau đó đưa hai đứa chúng nó đến đây.
Chúng đến đây một cách tự nguyện, như thể chúng muốn được nuôi dưỡng và không muốn làm việc nặng nhọc nữa.
Tư Quy và người bạn tốt của nó vừa hay một đứa màu nâu và một đứa màu đen.
Những sợi lông đen và nâu xõa tung, hơi to hơn Niệm An, rất oai phong.
Tương tự như mô tả về chó ngao Tây Tạng mà Trương Vĩnh Phúc đã nói ngày hôm qua.
“…”
Hù ai vậy chứ?
Ngay cả khi tám cái chân của hai con gấu này ở trên mặt đất thì con mẹ nó chúng vẫn là hai con gấu chó hung hăng đó.
Trương Vĩnh Phúc mở miệng, nửa ngày trời cũng không thốt ra được từ nào.
Ông ta muốn nuôi chó con chứ không phải gấu chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.