Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 75:




Edit: Trang
Beta: Cyane
Hoa Đình cảm nhận được Vân Sâm rất căng thẳng, giống như cảm xúc mỗi lần cô đối mặt với kẻ thù khi ở dưới hang động.
Chẳng lẽ viên đá năng lượng của anh Dư có vấn đề sao?
Anh thu lại vẻ vui sướng rồi kiểm tra kỹ lại viên đá năng lượng.
Trong mắt anh viên đá năng lượng nhìn thế nào cũng thấy giống với viên đá năng lượng trước kia, rất bình thường.
Dư Triều Gia hỏi: “Sao thế, sao tự nhiên im lặng vậy, viên đá năng lượng còn có thể có chuyện gì sao?”
Vân Sâm cười nói: “Em có hơi hạnh phúc khi nhìn thấy nhiều viên đá năng lượng như vậy.”
Cô và Hoa Đình chuyển những viên đá năng lượng vào phòng.
Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo ở lại Hoa Đình, bọn họ đến đây là để giúp đỡ.
Trương Vĩnh Phúc bị Dư Triều Gia làm phiền đến không chịu được nữa, anh chàng có vẻ mặt ngốc nghếch này luôn đến hỏi ông ta cách thuần hóa con gấu, anh ta cũng muốn nuôi hai con.
Sau khi ông ta cho đối phương mượn gấu thì ông ta mới được yên tĩnh trở lại.
Đến lúc chơi cờ với Trương Vĩnh Phúc, nhân vật chính đáng ra phải chơi cờ lại không thấy đâu nữa.
Trương Vĩnh Phúc hỏi: “Tiểu Vân đâu?”
Dây leo ngồi phía trước ông ta, Hoa Đình nói: “Chú Vĩnh Phúc, Vân Vân đang có chút việc, hôm nay cháu chơi với chú.”
Trương Vĩnh Phúc cười nhìn về phía dây leo: “Cháu chỉ ngồi bên cạnh xem, chưa nói cho cháu biết quy tắc nữa mà cháu đã học được rồi.”
Hoa Đình chậm rãi nói: “Cháu đã xem mấy ngày nay rồi.”
Người đàn ông trung niên thích thú bật cười: “Ý thức tòa thành lợi hại quá!”
Bên kia ở trong ngôi nhà đá, Tòa Thành Nát dò hỏi: “Những viên đá năng lượng này có vấn đề gì không?”
Cô gái đang ngồi xổm cạnh thùng giấy to, cô ở trên tầng hai, cách xa tượng thành.
Vân Sâm đeo găng tay rồi cầm viên đá năng lượng lên, cẩn thận cảm nhận từng chút một.
Viên đá năng lượng trước mặt cô nhìn to bằng cả bàn tay, nhưng cô cảm nhận năng lượng của viên đá này chỉ có khoảng một đốt ngón tay.
Vân Sâm tháo găng tay ra, cô dùng tay không cầm lấy viên đá năng lượng.
Trên bề mặt tinh thể màu đỏ từ từ xuất hiện một số chấm đen.
Vân Sâm phát ra một ít năng lượng, tinh thể bắt đầu chảy ra chất lỏng sền sệt màu đen, giống như chất lỏng chảy ra từ viên đá năng lượng bị vấy bẩn.
Với dòng chảy của chất lỏng ma quỷ, Tòa Thành Nát kinh ngạc khi thấy viên đá năng lượng dần thu nhỏ lại.
Sau khi nó thu nhỏ đến một mức độ nhất định thì không chảy ra chất lỏng ma quỷ nữa.
Hoa Đình nói: “Nó chỉ nhỏ như vậy… Ma quỷ thế mà lại tạo ra những viên đá năng lượng giả à?”
Vân Sâm lắc đầu: “Chắc nó còn có thể nhỏ hơn nữa.”
Cô lấy sợi dây chuyền ra, sau đó tháo chiếc nhẫn đeo vào tay, viên đá năng lượng trong tay nhanh chóng tan ra, một lớp chất lỏng hôi thối đen đỏ chảy ra, chỉ còn lại viên đá năng lượng rất nhỏ.
Vân Sâm dùng hai ngón tay cũng có thể cầm viên đá năng lượng đó.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào đá năng lượng, khiến ánh sáng của nó khúc xạ nhìn đẹp vô cùng.
Kích thước của nó chỉ bằng 1/10 so với ban đầu.
Viên đá năng lượng do Dư Triều Gia có ý tốt gửi tới, kích thước của mỗi viên đá năng lượng đã không còn bằng kích thước ban đầu nữa.
Tất cả chúng đều là những viên đá năng lượng được ngụy tạo sau khi bọc trong nhiều lớp chất lỏng ma quỷ.
Con người và ý thức tòa thành đều không thể phát hiện ra, chỉ có Vân Sâm là nửa người nửa đá năng lượng mới thấy được sự không bình thường này.
“Tại sao ma quỷ lại muốn tạo ra những viên đá năng lượng giả chứ?”
Tạo ra đá năng lượng giả, nếu ý thức tòa thành hấp thụ thì sẽ có hậu quả thế nào đây?
Ý thức Trà Phủ không thể cảm nhận được Quỷ Dại, có liên quan gì đến việc hấp thụ những viên đá năng lượng này không…
Hoa Đình thử hấp thụ một chút ít đá năng lượng giả.
Dây leo nhanh chóng xuất hiện những thay đổi mà hai người đã quá quen thuộc.
Những dây leo màu xanh giờ lại nổi lên một ít màu vàng, đó là dấu hiệu cho thấy Tòa Thành Nát đã bị ô nhiễm.
Bằng cách hấp thụ đá năng lượng thì có thể gây ô nhiễm đến ý thức tòa thành.
Nhưng rất nhanh, những chấm vàng đã tự biến mất, chỉ hấp thụ một ít đá năng lượng giả thì dường như cũng không ô nhiễm quá mức nghiêm trọng.
Hoa Đình không chắc chắn nói: “Không cảm thấy được bất kỳ sự thay đổi nào cả.”
Anh có thể cảm nhận được, cho dù là năng lượng tòa thành, hơi thở tòa thành hay là dây leo thì tất cả đều bình thường.
“Thật không?” Vân Sâm quan sát nhiều nơi khác nhau trong tượng thành, cô đặt tay lên trên thượng thành, ý muốn trèo lên để nhìn đỉnh đầu của anh.
Tuy nhiên, khi cô vừa chạm vào, mặt ngoài của tượng thành đột nhiên xuất hiện một số vết xám loang lổ.
Vân Sâm và Hoa Đình đều sửng sốt.
Lần đầu tiên khi Vân Sâm nhìn thấy tượng thành của Tòa Thành Nát, anh giống như chiếc bánh bao bị vứt lăn lóc trên mặt đất bẩn thỉu.
Vân Sâm đã phải mất một khoảng thời gian dài để làm sạch chiếc bánh bao đó.
Cô dùng tay cọ những vết màu xám, màu xám dính ở trên tay giống như những vết bẩn bình thường.
“Hóa ra không phải là bẩn mà là bị ma quỷ làm ô nhiễm.”
Loại ô nhiễm này là từ từ, ngay cả ý thức tòa thành cũng không phát hiện ra được.
Vân Sâm và Hoa Đình phỏng đoán, ô nhiễm có thể khiến ý thức tòa thành không thể nắm bắt và nhận thức được tình hình… cũng sẽ xuất hiện chuyện Trà Phủ không thể ngăn cản được Quỷ Dại.
Có lẽ Trung Châu bị ma quỷ tấn công cũng là do nguyên nhân này.
Cũng may Vân Sâm có thể thanh lọc ô nhiễm, cho dù là viên đá năng lượng hay là ý thức tòa thành.
Hoa Đình hỏi: “Cho dù chỉ hấp thụ một chút cũng sẽ bị ô nhiễm… Trà Phủ chắc chắn cũng đã hấp thụ, bọn họ còn vẫn chưa biết chuyện này, nên làm thế nào bây giờ?”
Vân Sâm nói một cách không chắc chắn: “Tôi qua đó giúp bọn họ một chút, anh Dư đi đi về về cũng rất thuận lợi, cũng chỉ tốn có một ngày. Năng lượng của anh cũng đủ để lơ lửng, tôi sẽ thanh lọc hết những viên đá năng lượng còn lại để có thể dùng khi cần thiết, anh không cần lo lắng năng lượng không đủ mà rơi xuống.”
Đôi mắt đậu của tượng thành nhìn cô đầy quan tâm nói: “Anh không lo lắng việc đó, em giải thích như thế nào về việc mình có thể thanh lọc đá năng lượng đây, em sẽ nói ra hết thân thế của mình cho bọn họ biết sao?”
Sau hai ngày cùng Trương Vĩnh Phúc và Tiền Cao Phi học tập, Hoa Đình có thể nhận thấy rằng con người không thích người dị tộc.
Vân Sâm một nửa là con người, nhưng một nửa còn lại của cô là dị tộc.
Có lẽ trong mắt một số người theo chủ nghĩa cấp tiến, cô và ma quỷ không khác biệt là bao.
Vân Sâm ngồi trên tượng thành, cô bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể nói dối.”
Dây leo nhìn về phía cô.
“Anh Dư có viên đá lẩn tránh ma quỷ, viên đá tôi nhặt được có thể thanh lọc được ý thức tòa thành, chỉ có tôi mới có thể phát huy sức mạnh thanh lọc của viên đá này. Hoặc là nói như thế này, tôi quá keo kiệt cũng không đủ yên tâm để giao viên đá này cho người khác sử dụng.”
Hoa Đình do dự nói: “Bọn họ sẽ tin chứ?”
Vân Sâm cười với anh: “Chắc chắn sẽ có người không tin, nhưng chỉ cần tôi không nói thì ai sẽ đoán được tôi có một nửa là viên đá năng lượng đâu? Ngay cả bản thân tôi và anh cũng chưa từng nghĩ như vậy.”
Cô đã hứa với Dư Thanh Hà, nếu Trà Phủ có khó khăn gì thì cô sẽ lập tức đến giúp đỡ.
Cho dù khó khăn đó bản thân Trà Phủ cũng không biết được.
Vân Sâm vuốt ve tượng thành: “Anh lại phải cực khổ hấp thụ đống rác này rồi.”
Hoa Đình mỉm cười, dây leo quấn quanh cánh tay của cô gái.
*
Tòa thành nơi nơi đều là dây leo, Dư Triều Gia chưa thấy tòa thành nào có nhiều cây xanh hơn Hoa Đình.
Anh ta đang ngồi xem Trương Vĩnh Phúc và dây leo đánh cờ. Anh ta cũng biết đánh cờ một chút, thỉnh thoảng anh ta sẽ chơi cờ vây với chị mình, nhưng năng lực tính toán và bố trí lại không bằng cô ấy.
Dư Triều Gia có tật xấu, xem cờ nhưng vẫn thích ép người khác đánh thế này thế nọ khiến Trương Vĩnh Phúc cảm thấy buồn bực.
Ông ta quay đầu hét lớn với Dư Triều Gia ngồi đối diện đang khoanh tay trước ngực suy nghĩ: “Cậu có thể bớt nói vài câu được không, bộ cậu không biết khi xem cờ thì không được nói gì à?”
Dư Triều Gia ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trương Vĩnh Phúc liếc mắt nhìn sang, trong nháy mắt dây leo liền khô héo và chuyển sang màu vàng.
Chuyện gì thế này?!
Dây leo đang chơi cờ cùng Trương Vĩnh Phức yếu ớt ngã xuống bàn cờ khiến bàn cờ trở nên hỗn loạn.
Bọn họ phản ứng nhanh chóng liền đi tìm Vân Sâm, nhưng bọn họ chưa đi được vài bước thì đã thấy những dây leo đó từ từ khôi phục lại tràn đầy sức sống.
Bọn họ nghe thấy giọng nói thiếu niên đầy yếu ớt của ý thức toà thành nói rằng: “Anh Dư, viên đá năng lượng anh mang đến có vấn đề, chúng nó là những viên đá năng lượng đã bị ma quỷ làm ô nhiễm.”
Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo trong nháy mắt bị Hoàng Hưng và Tiền Cao Phi đè trên mặt đất.
Cả hai người đều bị sốc.
Không thể nào, anh em Trà Phủ cũng hấp thụ đá năng lượng đó nhưng không hề có phản ứng gì cả!

“Hai chú thả bọn họ ra đi, không liên quan gì đến họ hết. Nếu không phải vì có dây leo có thể xuất hiện sự thay đổi rõ ràng như vậy, nếu chỉ nhìn vào tượng thành thì cháu căn bản cũng không cảm nhận được bản thân mình đã bị ô nhiễm đâu.”
“Ma quỷ quá đáng ghét, thế mà lại tạo ra những viên đá năng lượng như vậy, ý thức tòa thành chỉ cần hấp thụ sẽ bị ô nhiễm, khó mà phòng bị được.”
Dư Triều Gia ảo não không thôi, rõ ràng có chuyện của Trung Châu cảnh báo từ trước rồi, tại sao bọn họ vẫn phạm phải sai lầm như vậy chứ.
Anh ta vội hỏi: “Hoa Đình anh bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Anh ấy hiện tại không sao.” Vân Sâm từ trong phòng đi ra, trong tay cô cầm một viên đá màu xám bình thường.
Cô có hơi xúc động nói: “May là trước đây em nhặt được cái này…”
Cô đơn giản nói viên đá có tác dụng thanh lọc ý thức tòa thành, sở dĩ cô nhặt được viên đá này thì phải cảm ơn anh Dư đã cho cô mượn viên đá kia.
Dư Triều Gia nhìn cô: “… Em có thể cho tôi mượn viên đá dùng một chút không? Tôi nhất định sẽ trả lại em, em phải tin tưởng vào phẩm chất của tôi!”
Vân Sâm khó xử nhìn anh ta: “Em chắc chắn sẽ tin anh Dư, chỉ là tính tình của ý thức Trà Phủ hình như không tốt lắm…”
Nếu ý thức tòa thành cũng bị ô nhiễm thì viên đá này rất quan trọng.
Sự miêu tả của Dư Triều Gia về anh em Trà Phủ cùng với lần này anh ta thể hiện không thích đối phương, như vậy càng biểu lộ tính tình tồi tệ của anh em Trà Phủ hơn.
Dư Triều Gia đờ đẫn, đây là tự chuốc họa vào thân sao?
Tính tình của anh em Trà Phủ hơi tệ thật, nhưng từ trước đến nay việc trọng đại chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Tần Hảo Hảo đột nhiên nói: “Bọn chị có thể mời em tới Trà Phủ, em cứ giữ viên đá, chỉ cần khiến ý thức tòa thành khôi phục lại bình thường thì bọn chị sẽ lập tức đưa em về lại Hoa Đình.”
Vân Sâm nói: “Như vậy thì được!”
Dư Triều Gia kích động nhảy dựng lên: “Tuyệt!”
Trương Vĩnh Phúc cắt ngang nói: “Tiểu Vân à, để Hoàng Hưng đi cùng cháu đi, trước kia cậu ấy là người đến từ Trà Phủ.”
Hoàng Hưng gật đầu: “Đúng vậy, tổ tiên mấy đời trước của chú đều ở Trà Phủ, chú cũng muốn về thăm quê hương.”
Dư Triều Gia ngạc nhiên nhìn chú ấy: “Giọng của anh không giống người Trà Phủ.”
Trương Vĩnh Phúc: “…”
Mắt ông ta trầm ngâm, con người cũng không thể yên tâm được. Bọn họ đã từng chứng kiến những con người tin rằng ma quỷ là sứ giả do thượng đế phái đến để hủy diệt thế giới, cho nên đã nương nhờ vào họ để giúp đỡ ma quỷ.
Hoàng Hưng đi theo cô thì ông ta cũng có thể yên tâm phần nào.
Trương Vĩnh Phúc lại nhìn về phía cô gái, cảm thấy ánh mắt cô có vài phần mất tự nhiên, như đang chột dạ.
Vân Sâm nói: “Cháu đi thu dọn đồ đạc, hôm nay mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Cô bình tĩnh xoay người, trở lại phòng.
Cửa vừa đóng lại, một người một dây leo liền trượt xuống cửa.
Vân Sâm lần đầu tiên nói dối trước mặt nhiều người như vậy, chân cô mềm nhũn, trong lòng áy náy, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Tòa Thành Nát cũng không khá hơn là bao, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã nói lắp.
Vân Sâm ôm lấp dây leo rồi cọ mặt vào người anh, cô nói: “Tôi không thích cảm giác làm chuyện xấu này, còn liên lụy anh phối hợp nói dối cùng tôi nữa.”
Cành cây của Hoa Đình nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Chúng ta không làm chuyện xấu, chuyện của em cũng là chuyện của anh, vì sao lại phân biệt như vậy chứ?”
Vân Sâm đã khôi phục cảm xúc hổ thẹn sau khi nói dối, cô nói: “Sau này anh không được phép nói dối tôi.”
Hoa Đình nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Vĩnh viễn sẽ không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.