Trans: Cyane
Beta: Lam
Dư Triều Gia đồng ý, thậm chí không cần cả một con gà quay mà chỉ nửa con là được rồi.
Một tay giao gà và tay kia cầm viên đá.
Dư Triều Gia ăn đến nỗi miệng dính đầy nước miếng, anh ta không hỏi Vân Sâm và Hoa Đình muốn dùng viên đá của mình để làm gì, anh ta chỉ nói: “Nhớ trả lại cho tôi là được.”
Anh ta rất tin tưởng vào hai người họ.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát rất xúc động, sau này họ cũng sẽ không phụ lòng tin này.
Họ đã có viên đá trong tay, thử nghiệm bắt đầu.
Dù sao cũng là mảnh vỡ của tượng Cửu Châu, Vân Sâm và Tòa Thành Nát không dám hấp tấp sử dụng năng lượng.
Lỡ như làm hư tượng của đất nước thì phải làm sao đây?
Họ sử dụng lời nói và hành động trước.
Trong câu chuyện Tây Du Ký mà anh Dư đã kể cho họ nghe, các loại pháp bảo không phải được thần tiên và yêu quái sử dụng thần chú là có thể phát huy tác dụng hay sao.
Nhưng thần chú là gì đây?
Một đứa trẻ sinh ra sau ngày tận thế chỉ được nghe kể chuyện cổ tích, đứa còn lại là một ý thức tòa thành chưa hoàn toàn hồi phục trí nhớ, họ vắt óc suy nghĩ để nhớ lại thần chú trong câu chuyện mà Dư Triều Gia kể.
“Ta gọi tên của ngươi, ngươi dám đáp lại không?”
Họ cũng nói với Cửu Châu: “Tôi gọi người là Cửu Châu, người có dám đáp lại không?”
Viên đá đứng yên như thể đang cười nhạo hai người họ là hai kẻ ngớ ngẩn.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát cũng đã đi theo Tiền Cao Phi học tập được một thời gian, khi gặp điều gì không hiểu thì phải khiêm tốn đi hỏi người khác.
“Thần chú… Vừng ơi mở ra?”
Quách Hồng Vũ và Hoàng Hưng bị hỏi đến bối rối.
Quách Hồng Vũ trước khi nhập ngũ là thế hệ giàu có thứ hai dốt nát vừa đọc sách đã thấy đau đầu, trong khi Hoàng Hưng là một đứa trẻ ở trên núi chưa học gì nhiều, họ không thể trả lời các câu hỏi của Vân Sâm và Hoa Đình.
Hai người lại đến tìm Lưu Quang Lượng.
Lưu Quang Lượng quấn rất nhiều dây cáp quanh người, chú ấy đang mày mò làm những thứ như máy biến áp, chú ấy nói rằng ngoài việc phát điện bằng năng lượng mặt trời thì cũng cần tìm các phương pháp phát điện khác.
Chú ấy nói tòa thành trên trời như Hoa Đình thế này thì có thể sử dụng năng lượng gió để tạo ra điện, như thế có thể hỗ trợ các thiết bị điện lớn, Hoa Đình cũng có thể thiết lập các nhà máy nhỏ.
Nghe câu hỏi của họ, Lưu Quang Lượng xấu hổ nói: “Bọn cháu hỏi chú chuyện này, đầu óc chú trống rỗng, không nghĩ ra được gì hết.”
Mặt khác, Tiền Cao Phi dừng động tác đang điêu khắc trên tay mình lại và nói: “Thần chú gì? Cấp cấp như luật lệnh? Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền*?”
(*Cấp cấp như luật lệnh: Lập tức tuân theo mệnh lệnh. Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền: một loại chú trong Phật giáo dùng để xua đuổi tà ma.)
Chú ấy nói hơn một chục câu liên tiếp, Vân Sâm và Hoa Đình nhanh chóng viết ra.
“Chú Phi, chú đang làm gì vậy?”
“Chú đang làm một cây sáo trúc.”
“Làm sáo trúc để làm gì?”
“Làm cây sáo à, là… Cánh xuy Khương địch “Quan san nguyệt”, vô ná kim khuê vạn lý sầu*.”
(*Hai câu thơ trích từ tác phẩm Tòng Quân Hành kỳ 1 của tác giả Vương Xương Linh. Dịch nghĩa: Tiếng sáo Khương lại thổi khúc “Quan san nguyệt”, trong chốn khuê vàng, làm sao không sầu mối sầu vạn dặm.)
Tiền Cao Phi mỉm cười và ngân một câu mà Vân Sâm và Hoa Đình không thể hiểu được, chú ấy đặt con dao điêu khắc xuống, cầm hai tác phẩm đã hoàn thành lên và ném cho Vân Sâm và dây leo trên vai cô.
“Đây, hai đứa cầm chơi đi.”
Chú ấy tiếp tục cầm dao điêu khắc lên, dùng tay phải chỉ còn bằng một viên thịt đè vào vật liệu, còn tay trái thì cẩn thận chạm khắc.
Vân Sâm: “Cảm ơn chú Phi!”
Sáo trúc do Tiền Cao Phi chạm khắc tinh xảo và rất đẹp mắt, còn có hoa văn nữa, âm thanh khi thổi nghe cũng rất hay.
Tòa Thành Nát thích sáo trúc đến nỗi không nỡ buông, anh không thổi được sáo nhưng lại thích những thứ đẹp đẽ.
Sáo trúc rất đẹp.
Anh treo cây sáo trúc lên dây leo chính, cây sáo đung đưa theo chuyển động của anh.
Hai người trở lại ngôi nhà đá, họ đã lấy được rất nhiều câu thần chú và bắt đầu thử nghiệm lại.
Cửu Châu dường như không có phản ứng với những câu như “Vừng ơi mở ra”.
“Cấp cấp như luật lệnh”, “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền” và “Thiên địa huyền tôn, vạn khí bổn căn”, tượng Cửu Châu trong tay trở nên nặng hơn.
“Cánh xuy Khương địch “Quan san nguyệt”…”
Tượng của Cửu Châu phát ra một ánh sáng vô cùng mờ ảo.
Nó phản ứng lại rồi!
Nhưng khi họ đọc đến nửa câu sau thì tượng của Cửu Châu lại không phản ứng nữa.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát cảm thấy rất buồn phiền, phải làm sao đây?
Xem ra tượng của Cửu Châu quả thực có thể dùng mấy loại như “Thần chú” để kích thích, hiện tại khiến nó có phản ứng lớn nhất chính là thơ ca.
Họ đi hỏi Tiền Cao Phi về những câu thơ khác, sau đó lại về đọc cho tượng của Cửu Châu.
Phản ứng trước đó của tượng Cửu Châu với câu thơ giống như một ảo giác, sau đó bất kể họ đọc gì thì tượng của Cửu Châu vẫn bất động như cũ.
Sau khi thử các câu thần chú và động tác, Vân Sâm và Hoa Đình quyết định áp dụng phương pháp cuối cùng.
Đó là truyền năng lượng vào tượng của Cửu Châu.
Đầu tiên là năng lượng tòa thành của Hoa Đình.
Hoa Đình cẩn thận truyền một ít năng lượng vào tượng của Cửu Châu, anh sợ sẽ làm hỏng nó.
Ngay sau đó anh phát hiện ra căn bản không cần lo lắng năng lượng sẽ làm tổn thương đến tượng của Cửu Châu.
Năng lượng tòa thành truyền vào Cửu Châu giống như một hòn đá chìm vào đại dương, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiếp đến là Vân Sâm truyền năng lượng vào tượng của Cửu Châu.
Kết quả tốt hơn Hoa Đình một chút, khi năng lượng được truyền vào, cô có thể lờ mờ cảm nhận được phản ứng yếu ớt của tượng Cửu Châu.
Phản ứng vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không bằng phản ứng khi đọc câu thơ nữa.
Cách cung cấp năng lượng cũng không được.
Vân Sâm hỏi: “Có phải còn cần điều kiện khác không?”
Ý thức tòa thành sử dụng tài năng tòa thành, Hoa Đình cần có dây leo mới có thể lơ lửng trong không trung, Trà Phủ cần có dây dẫn để giao tiếp với các nơi khác. Chẳng lẽ loại đá tránh ma quỷ này cần điều kiện nhất định để kích thích các chức năng khác sao?
Hoặc là năng lực của nó đã xuất hiện rồi, khi mang theo bên người là có thể tránh ma quỷ và không cần phải kích hoạt lại nữa.
Một mảnh vỡ tượng của Cửu Châu khác có thể có chức năng dịch chuyển tức thời, khi mang trên người lại không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng bọn họ không dám tùy ý thử nghiệm.
Hai người lại thử nghiệm thêm nhiều lần nữa, nhưng tất cả đều vô ích.
Họ đã dành rất nhiều thời gian cho việc này, cuối cùng đã chọn từ bỏ đi tìm hiểu sâu về khả năng của tượng Cửu Châu.
Vân Sâm trả lại viên đá cho Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia đang vẽ bản vẽ thiết kế kiến trúc mới trong nhà, đó là một công trình tôn giáo.
Bản vẽ chỉ mới thực hiện được một nửa, Dư Triều Gia nói: “Các tòa nhà lịch sử cận đại và các tòa nhà tôn giáo của Hoa Đình chiếm phần lớn, nếu một phần trong số chúng có thể được khôi phục thì Hoa Đình chắc chắn sẽ tăng rất nhiều năng lượng.”
Anh ta bảo Vân Sâm và dây leo đến trước bàn rồi chỉ vào đường nét đơn giản trên hình vẽ: “Đây là bốn tôn giáo khác nhau: Phật giáo, Đao giáo, Hồi giáo và Công giáo.”
“Vì các yếu tố lịch sử, Hoa Đình từng có một số lượng nhà thờ rất lớn, một số trong số đó vẫn được bảo tồn ngay cả trong thời hiện đại.”
Vân Sâm liên tục gật đầu: “Vậy việc thu thập vật liệu xây dựng có cần phải bắt đầu trước không anh? Lớp học có phải nên tiếp tục không?”
Hoa Đình cũng chuyển động cành cây: “Đúng vậy đó anh Dư, chúng ta phải tiếp tục lên lớp.”
Dư Triều Gia thích thú nhìn bọn họ: “Hai người thích lớp học như vậy à?”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát cùng nhau gật đầu, họ nóng lòng muốn tiếp thu kiến thức mới từng giây từng phút, nhưng đáng tiếc là họ còn quá nhiều việc phải làm.
Dư Triều Gia cuộn bản vẽ lại và cất vào ngăn kéo, anh ta nói: “Sau khi tôi vẽ xong bản vẽ kết cấu thì sẽ liệt kê danh sách vật liệu được phân loại cho hai người, còn phải giải thích chi tiết cho hai người nghe nữa, nếu không thì có rất nhiều vật liệu mà hai người không biết là gì đâu.”
Anh ta vặn cổ và thả lỏng cơ.
Vân Sâm lấy lòng đi lên đập vào vai trái của anh ta: “Anh Dư là một người tốt!”
Hoa Đình cũng lấy lòng đánh một cái thật mạnh vào vai phải của anh ta: “Người tốt nhất trên thế giới!”
Dư Triều Gia ngẩn người ngồi tại chỗ: “Hai đứa học sinh bọn em rất biết làm người đó…”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nói: “Đều do anh Dư dạy hay.”
…
Sau đó, mỗi tối sau khi hoàn thành công việc phát triển hàng ngày của Hoa Đình, ngoài phải học kiến thức trung học từ Tiền Cao Phi thì Vân Sâm và Hoa Đình còn phải học về lịch sử kiến trúc và kiến thức xây dựng từ Dư Triều Gia.
Khi Tiền Cao Phi dạy Vân Sâm và Hoa Đình học toán, ngoại trừ Dư Triều Gia và Hoa Đình – những người cảm thấy rất vui từ tận sâu trong tim mình thì những người khác đều rất buồn bực khi học toán.
Không muốn học thì không được, nếu không học toán thì không thể chứng minh danh tính của mình là một con người.
Trương Vĩnh Phúc thầm nghĩ: Chết tiệt, toán học trước ngày tận thế không quan trọng bằng toán học sau ngày tận thế.
Tiền Cao Phi và Dư Triều Gia gặp nhau rất muộn, họ chia sẻ rất nhiều chủ đề trong toán học. Mỗi ngày họ sẽ dành thời gian để giải những bài toán mà họ vẫn nhớ trong đầu.
Vân Sâm không thể hiểu nổi sở thích của họ, cũng như họ không thể hiểu sự nhiệt tình chiến đấu của cô và Hoàng Hưng.
Hoa Đình thì đều thích hết, dù sao anh học gì thì sẽ hiểu đó, căn bản không cần lo lắng về chuyện tinh thần và thể lực không đủ.
Anh quấn quanh người Tiền Cao Phi và muốn học thổi sáo.
Tiền Cao Phi: “Cậu không có miệng thì làm sao dùng khí để thổi sáo được?”
Hoa Đình hùng hồn nói: “Cháu không có miệng nhưng cháu vẫn có thể nói được, cháu có thể dùng năng lượng tòa thành để thổi sáo!”
“…” Tiền Cao Phi gãi đầu. Năng lượng tòa thành không phải là một loại năng lượng quý giá nên được tiết kiệm và sử dụng cho việc xây dựng tòa thành à? Làm sao có thể sử dụng vào việc này được chứ?
Chú ấy không dạy Hoa Đình thổi sáo thì tâm trạng của Hoa Đình liền không tốt.
Anh không thể hiện tâm trạng bất ổn ra bên ngoài mà lặng lẽ để trong lòng.
Anh biết rằng anh không nên tự ý, nhưng chỉ là anh cảm thấy tủi thân và rất buồn.
Anh muốn học thổi sáo.
Tâm trạng bất ổn của tòa thành sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến môi trường trong phạm vi hơi thở tòa thành.
Trương Vĩnh Phúc buồn phiền nhìn cây lúa mình trồng, những cây lúa này là loại vừa, khi trồng chúng đều trông rất tốt, bây giờ lại xơ xác hết, dáng vẻ giống như “Tôi không muốn sống nữa, hãy để tôi chết đi”.
Cây cối trong hơi thở tòa thành cũng vậy, chúng không có vẻ xanh tốt như vào mùa xuân và mùa hè mà có dấu hiệu héo úa vào đầu mùa thu.
Không khí của hơi thở tòa thành cũng có chút xám xịt, giống như mây mù lúc trước.
Ngay cả khi Vân Sâm ra mặt để thuyết phục Hoa Đình thì cũng vô ích.
Tiền Cao Phi nói vậy thì dạy cháu cách thổi sáo thôi.
Hoa Đình õng ẹo không muốn học nữa, anh cảm thấy mình quá tùy ý khiến mọi người khó xử rồi.
Tâm trạng của ý thức tòa thành trở nên tồi tệ hơn, môi trường trong hơi thở tòa thành cũng trở nên tồi tệ hơn.
Trương Vĩnh Phúc thật sự muốn hút hai điếu thuốc, nhưng ông ta đã bỏ thuốc rồi, ông ta cắn một cành cây và nói với Tiền Cao Phi: “Phi Tử, tôi nói cậu cũng thật là, ý thức tòa thành muốn học thổi sáo thì cậu cứ dạy cậu ấy đi… Cậu nhìn cây lúa của tôi kìa, vốn lớn rất tốt mà giờ đã héo hết cả rồi!”
Tiền Cao Phi: “… Em chỉ tiện miệng từ chối thôi, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Trương Vĩnh Phúc: “Nếu cậu không dạy thì cậu ấy không vui, cậu dạy thì cậu ấy cũng không vui… Nỗi buồn của tôi ơi, cây lúa của tôi ơi!”
Tiền Cao Phi đã nghĩ ra một cách, chú ấy dạy thêm bài học âm nhạc vào buổi tối.
Nội dung của lớp học âm nhạc là dạy mọi người thổi sáo.
Ý thức tòa thành vui vẻ trở lại, cây cỏ bỗng nhiên xanh tốt, cây lúa của Trương Vĩnh Phúc lại nở rộ.
Sau khi Hoa Đình biết thổi sáo, anh đã thổi cả ngày lẫn đêm.
Anh thổi rất hay, nhưng…
Mọi người thức dậy đã nghe thấy bài hát đó, khi họ chìm vào giấc ngủ cũng chỉ nghe thấy bài hát đó, tai của bọn họ sắp lùng bùng hết cả rồi.
Vân Sâm không thể chịu được nữa nên cô đi ngăn Hoa Đình lại.
Tòa Thành Nát thường rất ngoan ngoãn, không bao giờ làm loạn, tính tình lại rất tốt. Anh ấy chỉ có một sở thích nho nhỏ như vậy thôi, để anh ấy thổi thêm một chút thì có sao đâu chứ?
Cô đưa nút bịt tai cho mọi người, loại nút bịt tai cực mạnh có thể ngăn giọng nói của Cô Bà lọt vào tai.
Đám người đang mong chờ cô ngăn Hoa Đình lại: “…”
Trời trong xanh, mưa phùn mịt mờ, tiếng sáo réo rắt.
Hai mắt Dư Triều Gia thâm quầng, nút bịt tai không thể ngăn được tiếng sáo lọt vào tai, thậm chí anh ta còn muốn quay trở lại Trà Phủ.
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì chiếc radio đặt dưới gốc cây trong vườn kêu rè rè.
“Alo?”
Đó là giọng nói của chị!
Dư Triều Gia vội vàng nói vào radio: “Chị.”
Anh ta nghe Dư Thanh Hà nói sẽ cử một nhóm người đến Hoa Đình để giúp đỡ, số lượng khoảng 1000 người, hy vọng Hoa Đình có thể chuẩn bị trước đầy đủ chỗ ở.
Bao gồm cả bản thân Dư Thanh Hà, cô ấy cũng sẽ đến.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Dư Triều Gia kinh ngạc nói: “Hai anh em họ không có ý kiến gì à?”
Anh em Trà Phủ cuối cùng cũng nghe thấy Dư Triều Gia nhớ đến họ, bọn họ vốn muốn chế nhạo vài câu như “Cậu cũng biết nhớ chúng tôi à”.
Vừa nghĩ đến Dư Triều Gia còn đang tức giận, Dư Thanh Hà lại trực tiếp đưa người tới Hoa Đình, khí thế đó có cảm giác như một đi là sẽ không bao giờ quay lại nữa vậy.
Anh em Trà Phủ khiêm tốn nói: “Không có ý kiến gì, loại chuyện như ý thức tòa thành giúp đỡ lẫn nhau này thì làm sao có thể có ý kiến gì được chứ?”
Mưa càng lúc càng lớn, tán cây không còn khả năng ngăn mưa được nữa.
Dư Triều Gia khom người cầm radio lên, hòn đá trong túi áo khoác lăn xuống đất.
Tiếng sáo vẫn đang ngân nga, hạt mưa rơi xuống đá, trong chớp mắt xuất hiện vô số sương mù trắng xóa.
Màn sương mù bao phủ khắp khu vực rộng lớn của khu nhà trong hẻm.
Giọng nói trong radio đột nhiên ngừng lại, Trà Phủ không thể liên lạc được với Hoa Đình nữa.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát vội vàng đến đây.
Khi sương mù xuất hiện, hai người đang kiểm tra điều kiện đất ở gần đó.
Họ đã tận mắt chứng kiến rằng sau khi sương mù bao phủ một khu vực rộng lớn của các tòa nhà dân cư, trước mắt họ biến thành một rừng cây giống như khu rừng gần đó, các tòa nhà biến mất trong không khí.
Nếu không có Tòa Thành Nát vẫn có thể cảm nhận được những tòa nhà đó thì họ đều tưởng rằng đã gặp ma vào ban ngày rồi.
Vân Sâm nhìn thấy thanh niên mặt trắng uể oải đứng lên, trước mặt không xa là mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.
Màn sương từ trên hòn đá truyền tới.
Dư Triều Gia chỉ vào hòn đá trên mặt đất và hỏi: “Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”
Vân Sâm đang định giải thích thì Dư Triều Gia đột nhiên ôm đầu: “Loại năng lực này trông thật kỳ lạ, nhất định là một bí mật lớn rồi. Theo mẹo chỉ dẫn trong sách văn học, nói không chừng có liên quan gì đó đến việc cứu thế giới. Em đừng giải thích gì hết, tôi không muốn biết, mọi người tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Vân Sâm im lặng.
Lời muốn nói ra đều bị Dư Triều Gia nói hết rồi, cô còn có thể nói gì được nữa đây?
Cô hỏi Dư Triều Gia tại sao hòn đá lại có sự thay đổi này.
Dư Triều Gia đã mô tả chi tiết khung cảnh lúc đó.
Sân, radio, mưa, tiếng sáo.
Trong khi họ đang nói chuyện, màn sương trắng lơ lửng trên đá từ từ biến mất.
Màn mưa nhỏ dần, trên đá đọng đầy nước mưa.
Vân Sâm bảo Tòa Thành Nát tiếp tục thổi sáo.
Tiếng sáo vang lên, màn sương trắng xóa lại xuất hiện lần nữa.