Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 94:




Edit: Trang
“Cái gì?!” Anh em Trà Phủ ở bên trong đình Thương Lãng nhảy dựng trước mặt Hoa Đình, rống lên: “Anh mới trở thành tòa thành trung bình bao lâu đâu, mà giờ đã thành tòa thành lớn rồi hả? Tại sao anh có thể phát triển nhanh như vậy chứ!”
Lưng Chi Giang dựa vào lan can, buồn cười nhìn Hoa Đình bị anh em Trà Phủ nắm lấy cổ áo lôi hết từ cột đình này đến cột đình khác.
Anh em Trà Phủ xô đẩy nhau, Hoa Đình ngăn lại, ba người càng giống như “Đã nói là cùng nhau thi rớt, vậy mà anh lại giấu bọn tôi lén thi được điểm cao.”
Hoa Đình sửa sang lại áo dài trắng của mình, nói: “Chi Giang tặng tôi rất nhiều người, còn có anh Dư và người Trà Phủ giúp đỡ, cho nên mới phát triển nhanh hơn.”
Người Trà Phủ giúp đỡ cũng sẽ không thể khiến Hoa Đình phát triển nhanh như vậy, anh vừa lên tòa thành trung bình được bao lâu đâu. Trà Phủ biết được Hoa Đình đã có được không ít người từ chỗ Chi Giang, cụ thể là bao nhiêu thì hai người họ không rõ.
Bọn họ nghi ngờ hỏi: “Dân số hiện giờ trong tòa thành của anh là bao nhiêu người?”
Hoa Đình ưỡn ngực, đôi mắt tràn đầy tự hào nói: “Hơn 10.000, cho nên tôi mới lập tức vọt lên trở thành tòa thành lớn.”
“Tôi khinh!” Anh trai Trà Phủ nâng cánh tay trái của Hoa Đình lên: “Mới 10.000, anh biết Trà Phủ của bọn tôi có bao nhiêu người không?”
Hoa Đình không rõ Trà Phủ kích động làm gì. Tình hình chỗ đặt bản chính tượng thành Trà Phủ mà lần trước khi Vân Sâm đến Trà Phủ, mật độ dân số trên mỗi km vuông của bọn họ không cao mà. Chẳng lẽ Trà Phủ có rất nhiều người sao?
“Trà Phủ của chúng tôi, năm năm trước dân cư lên đến 500.000!” Em trai Trà Phủ nâng cánh tay còn lại của Hoa Đình: “Hiện tại Trà Phủ của chúng tôi có 800.000 dân cư, thận trọng xây dựng rất nhiều kiến trúc, hiện tại cách tòa thành lớn chỉ kém một bước.”
Anh em Trà Phủ càng nghĩ càng tức, khiêng Hoa Đình lên rồi ném xuống. Họ ngấm ngầm tích lũy năng lượng nâng cao sức mạnh, tính sau khi lên tòa thành lớn thì sẽ đến trước mặt Chi Giang và Hoa Đình để khoe khoang.
Thế nhưng Hoa Đình lại đi trước bọn họ một bước để trở thành tòa thành lớn rồi!
Không chỉ có thế, sau khi anh em Trà Phủ hỏi Chi Giang, thế mà lại phát hiện Chi Giang cũng là tòa thành lớn.
Trong ba ý thức tòa thành, chỉ có Trà Phủ bọn họ là em trai.
Không thể chịu nổi… Anh em Trà Phủ – người muốn làm anh trai của Hoa Đình với Chi Giang liền duỗi tay đến chỗ hai người họ: “Trả lại quà mà chúng tôi đã tặng hai người đi, không muốn tặng nữa, hiện tại nhìn thấy hai người thật khó chịu.”
Hoa Đình và Chi Giang: “…”
Đôi khi anh em Trà Phủ thật sự làm người khác vừa yêu vừa ghét.
Hai anh em cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, sau khi cãi nhau với Hoa Đình, bọn họ lại hào hứng hỏi xem Hoa Đình muốn quà gì.
Hoa Đình kinh ngạc: “Lần trước không phải tặng rồi sao?”
Anh em Trà Phủ nghiêm túc nói: “Không giống nhau, đấy là quà khi anh trở thành tòa thành trung bình, nhưng lần này anh đã trở thành tòa thành lớn, nên tặng quà mới mới được…”
Bọn họ liếc mắt nhìn hai ý thức tòa thành: “Ai giống như hai người chẳng có tí tình cảm nào.”
Anh em Trà Phủ huých vào tay Hoa Đình một cái: “Chi Giang đưa cho anh nhiều người như thế, anh không đáp lễ chút sao, cho dù là ý thức tòa thành thì chúng ta cũng phải có qua có lại mới được.”
Hoa Đình bừng tỉnh, anh và Vân Sâm thật sự rất cảm kích Chi Giang.
Chi Giang lắc đầu nói: “Không sao, không cần cảm ơn tôi, con người trong doanh trại đối với tôi không quan trọng như vậy, kỳ thật tôi càng hy vọng anh có thể đưa toàn bộ người đi. Hai ngày nữa sẽ là thủy triều ma quỷ, bọn họ không tiến vào được phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, chỉ có tài năng của tôi bảo vệ thì tỷ lệ sống sót của họ sẽ rất thấp.”
Hoa Đình và anh em Trà Phủ rất muốn biết thủy triều ma quỷ trong miệng Chi Giang rốt cuộc là gì, chỉ là mấy lần trước Chi Giang không nói nhiều với bọn họ, bọn họ càng không dò hỏi.
Lần này Chi Giang chủ động giải thích thủy triều ma quỷ là gì.
Lúc Chi Giang thức tỉnh là vào mùa hè, lúc ấy Kỷ Lạc Thần và những người trong doanh trại đang bị một lượng lớn ma quỷ tấn công bao vây, cô ấy tỉnh dậy bảo vệ những con người này.
Sau khi tài năng tòa thành của cô ấy thức tỉnh, mỗi năm vào tháng bảy hoặc tháng tám ở Chi Giang sẽ xuất hiện lượng lớn ma quỷ, tấn công cuồn cuộn không ngừng.
Khi phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành ngăn cản ma quỷ tiến vào thì sẽ tiêu hao năng lượng tòa thành, nếu ma quỷ không ngừng muốn tiến vào phạm vi hơi thở tòa thành thì ý thức tòa thành sẽ liên tục tiêu hao năng lượng… Khi năng lượng cạn kiệt, ý thức tòa thành sẽ không thể tỏa ra hơi thở tòa thành nữa, ma quỷ cũng có thể tiến vào bên trong tòa thành, sau đó phá hủy và ăn ngốn nghiến.
Muốn khiến ý thức tòa thành hoàn toàn sử dụng hết năng lượng để giải phóng hơi thở tòa thành thì cần một số lượng lớn ma quỷ có ý thức, xác định đúng vị trí của tòa thành và tấn công tòa thành.
Chi Giang không thể hiểu rõ tại sao ma quỷ lại xuất hiện bản tính tập thể và hành vi định hướng như vậy. Sau khi biết đến sự tồn tại của Vô Danh từ Hoa Đình, cô ấy mới nghĩ thông suốt, hóa ra là trong đám ma quỷ đã xuất hiện người lãnh đạo.
Anh em Trà Phủ lần đầu tiên nghe nói về thủy triều ma quỷ, Hoa Đình liền nhớ về trước đây anh bị ma quỷ hung hăng tấn công một lần… Là tình huống như thế à?
Hoa Đình khó hiểu hỏi: “Tài năng tòa thành của cô có thể tự ẩn thân, tại sao ma quỷ lại tìm được cô vậy?”
Chi Giang nói: “Phạm vi bao phủ của Người Câu Khói Sóng càng lớn thì vai trò tác dụng của nó càng nhỏ, nó chỉ có thể ngăn chặn cảm nhận bình thường của ma quỷ, đối với loại ma quỷ thông qua thính giác và khứu giác để phán đoán con người thì không có tác dụng.”
Anh em Trà Phủ nói: “Khi thủy triều ma quỷ đến, cô để con người kéo nhau tiến vào hơi thở tòa thành thì không được à?”
Chi Giang nhìn về phía anh em Trà Phủ, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Con người chưa trải qua sàng lọc và thông qua quan sát thì tôi sẽ không cho bọn họ ở lại lâu dài bên trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.”
Anh em Trà Phủ sửng sốt.
Hoa Đình hỏi: “Cô có cần giúp không?”
Chi Giang trả lời: “Tôi không cần giúp, việc nhỏ này tôi có thể tự ứng phó, thay vì quan tâm đến tôi thì tốt hơn hết là duy trì sự chú ý đến tình trạng của những người ở trong tòa thành của mình đi…”
Cô ấy dường như muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng sau đó hơi nhíu mày, vẫn không nói gì nữa.
Chi Giang hành lễ chào tạm biệt Hoa Đình và Trà Phủ: “Gặp lại sau.”
Anh em Trà Phủ: “Anh nói xem, cô ấy giấu chúng ta chuyện gì vậy?”
Hoa Đình lắc đầu: “Tôi không biết.” Dừng một chút, anh nói: “Chúng ta cứ làm theo lời Chi Giang nói, trong thời gian này chú ý hơn đến những người trong tòa thành.”
Anh em Trà Phủ nói thầm: “Được thôi.”
Rồi từng người rời khỏi đình Thương Lãng.
*
“… Nếu như Chi Giang đã nhắc nhở như vậy thì chúng ta cứ làm như thế đi.”
Vân Sâm nghe Tòa Thành Nát nói xong thì đã nói như vậy.
Hoa Đình: “Chi Giang dường như muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì đó, nhưng cô ấy lại lo lắng về điều gì đó, nên không nói cho chúng ta về vấn đề này.”
Vân Sâm trầm tư.
Trước đó Tòa Thành Nát nói rằng mới đầu Chi Giang có thái độ phòng bị cảnh giác đối với ý thức tòa thành, sau này mới đỡ hơn một chút, lần này nói chuyện với nhau thì có thể thấy cô ấy cũng đề phòng con người.
Cô nghĩ đến lá thư của chị Đỗ Quyên, do dự nói: “Anh nói xem, trong ý thức tòa thành có thể tồn tại ý thức thật sự không tin tưởng được không? Chi Giang đã gặp phải, cho nên mới…”
“Không thể nào!” Hoa Đình kiên định phản bác thì nhìn thấy Vân Sâm nhướng mày nhìn anh.
Hoa Đình nhỏ giọng: “Tuy rằng tính cách của ý thức tòa thành có tốt có xấu, nhưng chỉ là vấn đề tính cách thôi. Mọi người đều là người của Cửu Châu, sẽ không có kẻ xấu đâu.”
Vân Sâm chọc dây leo: “Trà Phủ cũng tin chắc giống anh như vậy à?”
Hoa Đình lay động cành, nếu Trà Phủ nghe thấy lời Vân Vân vừa nói thì chắc chắn phản ứng càng kịch liệt hơn so với anh, thậm chí có thể trực tiếp nổi giận nữa.
Vân Sâm thở dài, trước tiên cô an ủi Hoa Đình, sau đó mới bình tĩnh nói: “Tôi nói chỉ là giả sử, nếu Chi Giang thực sự gặp phải chuyện tương tự, mà hai người bọn anh đều giữ vững thái độ “ý thức tòa thành tuyệt đối không phải là người xấu” thì làm sao cô ấy nói chuyện này cho bọn anh nghe được? Còn nữa, nếu thực sự đã gặp phải loại chuyện này, liệu hai người có phải là người mà cô ấy có thể tin tưởng không?”
Hoa Đình như đang suy tư.
Vân Sâm xoa nhẹ dây leo: “Đều là tòa thành lớn rồi, cho nên cần phải đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.”
Nhắc tới chuyện này, Hoa Đình thực đau lòng. Anh rõ ràng cũng là tòa thành lớn, theo lý thuyết anh sẽ giống với Trà Phủ và Chi Giang, chậm rãi khôi phục lại những ký ức trước kia, nhưng anh hoàn toàn không có dấu hiệu này.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi tham khảo ý kiến của Trà Phủ và Chi Giang, bọn họ cho rằng có thể Hoa Đình ít người quá, tôn thờ văn hóa và cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của con người không thể kích hoạt ký ức của anh.
Chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
Dưới ánh sáng của ngôi nhà đá, hai người tiếp tục những tính toán tiếp theo.
Hoa Đình hiện tại đã có người và có năng lượng, lơ lửng trên không trung vô cùng an toàn. Theo lý mà nói thì Vân Sâm và Tòa Thành Nát chỉ cần chuyên tâm phát triển quy hoạch, quản lý tốt con người trong tòa thành, khiến tòa thành nhanh chóng phát triển là được.
Nhưng trong tay bọn họ có mảnh vỡ tượng của Cửu Châu có thể dịch chuyển, biết được khi bị ma quỷ tập kích bất ngờ trong nháy mắt, nhưng Trung Châu vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, biết rằng Hạ Phong Niên từng có kế hoạch muốn đánh thức tất cả ý thức tòa thành, biết rằng ý thức tòa thành có khả năng tồn tại yếu tố không thành thật…
Cả hai người đều biết quá nhiều rồi.
Chị Đỗ Quyên bảo họ chỉ cần tập chung vào bản thân là được, nhưng bọn họ không thể ngồi yên mà nhìn như vậy được.
Ít nhất là khi chuyện xảy ra ngay bên cạnh mà tận mắt nhìn thấy, Vân Sâm không thể không quan tâm.
Khi lần đầu tiên cô sử dụng mảnh vỡ tượng của Cửu Châu để tiến hành dịch chuyển đường dài, đến được nơi đó, chuyện mấy người Lưu Tuệ Oánh căm thù Thành Quyến Giả khiến cô vẫn luôn nghĩ đến mãi.
Vân Sâm nói: “Tôi muốn đi thăm dò tình hình một lần nữa.”
Hoa Đình nói: “Bọn họ biết em là Thành Quyến Giả, em đi quá nguy hiểm.”
Vân Sâm lắc đầu: “Bọn họ không nhìn thấy được diện mạo của tôi, dấu ấn của Thành Quyến Giả có thể che lại, giọng nói thì… Tôi sẽ nghĩ cách biến giọng mình trở nên khàn đi, đổi cả khẩu âm nói chuyện.”
Lúc trước khi Vân Sâm muốn tới chỗ nào đó như thế này, còn là tòa thành đối diện với sông Hoàng Yết. Lần đó cô tìm thấy thư viện bị ma quỷ đốt cháy, ý thức được ma quỷ muốn thông qua cách hủy diệt sách của con người để phá vỡ nền văn hóa của loài người, từ đó khiến ý thức tòa thành diệt vong.
Liệu lần này cô sẽ có phát hiện gì mới không?
Cô đã quyết định thì Hoa Đình chỉ có thể ủng hộ.
Trương Vĩnh Phúc nghe thấy Vân Sâm lại muốn đi ra bên ngoài, ông ta không đồng ý mà nói: “Hiện tại Hoa Đình phát triển tốt như vậy, cháu không thể ở trong tòa thành nghỉ ngơi tốt một chút hay sao? Làm tốt bổn phận là Thành Quyến Giả của cháu, phát triển tòa thành, còn đi đến nơi nguy hiểm làm gì nữa?”
Vân Sâm nghiêm túc nói: “Tình hình bên kia rất kỳ lạ… Cháu định đi đến Chi Giang và Trà Phủ, tượng thành của bọn họ đều gần đây. Cháu đoán ở gần đó cũng sẽ có tượng thành khác, con người không thể giao tiếp, ý thức tòa thành có lẽ sẽ có thể. Nếu gặp nguy hiểm, cháu sẽ nhanh chóng trở về.”
Hoa Đình động dây leo, lắc lư vài chiếc lá nhỏ tán đồng với những gì Vân Sâm nói.
Trương Vĩnh Phúc lắc đầu nghiêm túc nói: “Theo tình hình lúc trước cháu kể lại, một khi thân phận Thành Quyển Giả của cháu bị con người phát hiện thì tính mạng của cháu sẽ vô cùng nguy hiểm. Chú đã nói rất nhiều lần, khi con người mang sự ác ý thì thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều so với ma quỷ. Hiện tại cháu cậy vào năng lực của viên đá năng lượng kia, nếu lỡ như viên đá đó bị người khác cướp mất thì sao?”
Hoa Đình lập tức dựng dây leo lên. Trương Vĩnh Phúc nhìn thấy sự căng thẳng của anh, ông ta nói: “Hoa Đình, cháu cũng khuyên nhủ Tiểu Vân đi.”
Hoa Đình vừa định nói chuyện thì Vân Sâm liền nói: “Chú Vĩnh Phúc, chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, lấy an toàn là trên hết để hành động.”
Trương Vĩnh Phúc thấy cô vô cùng kiên định, ông ta liền nói: “Để Hưng Tử đi cùng cháu đi.”
Vân Sâm lập tức lắc đầu: “Không được, cháu không xác định được tình hình bên kia sẽ như thế nào, không thể để chú Hoàng Hưng mạo hiểm cùng cháu được.”
Cô cảm thấy Trương Vĩnh Phúc sẽ còn tiếp tục khuyên mình, nên trực tiếp chạy mất. Tòa Thành Nát vẫn chưa phản ứng kịp.
Trương Vĩnh Phúc bất đắc dĩ nhìn về phía dây leo: “Cháu cũng đồng ý để con bé mạo hiểm à?”
“Không đồng ý.” Hoa Đình nghiêm túc trả lời.
Trương Vĩnh Phúc nói: “Vậy cháu không ngăn cản con bé sao?”
Hoa Đình nói: “Nhưng mà cô ấy muốn đi, vậy thì cháu sẽ nghe theo cô ấy.”
Trương Vĩnh Phúc khó tin nói: “Hoa Đình, cháu là người sợ vợ à?”
Hoa Đình khiêm tốn hỏi từ đó có nghĩa là gì.
Trương Vĩnh Phúc ý thức được mình đã sử dụng từ ngữ không đúng, cho nên không giải thích cho anh.
Dưới sự chất vấn của Hoa Đình, Trương Vĩnh Phúc chỉ nói rằng đây là từ địa phương mà ở quê ông ta dùng để nói một số người tùy tiện được khuyên sẽ thay đổi ý định, không kiên định.
Hoa Đình nhấn mạnh: “Vân Vân không phải người tùy tiện, cháu ủng hộ quyết định của cô ấy là bởi vì chúng cháu có chung ý tưởng.”
Trương Vĩnh Phúc hỏi: “Nếu một ngày nào đó Tiểu Vân và cháu bất đồng ý kiến thì sao?”
Hoa Đình lập tức phủ nhận nói: “Không có chuyện đấy đâu, cháu sẽ vĩnh viễn có cùng ý kiến với cô ấy.”
“…” Trương Vĩnh Phúc liếc mắt nhìn dây leo một lúc, mới phát ra một tiếng “Hừ”.
Hoa Đình đang trong trạng thái nghi ngờ. Trương Vĩnh Phúc để hai tay sau lưng, ông ta bước đi như người già cầm lồng chim đi dạo, để lại một câu vang dội quẩn quanh trong không trung không tiêu tan.
“Cháu đây có thể gọi là kiên trì sao? Cháu đây là đang mù quáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.