Sáng ngày, Huỳnh Văn Hậu dắt theo thằng hầu Điền, giấy tờ, công văn, sổ sách chất đầy một rương vừa sẵn sàng lên trấn. Trước khi đi ông dặn dò dì Hằng an bài mọi chuyện cho ổn thỏa, việc chi tự quyết định được thì cứ quyết, nếu thầy coi động phong thủy tổ tiên ở đâu, cần sửa chửa những gì thì cho người lên trấn báo cho ông một tiếng.
Quan ông vừa rời đi, dì Hắng liền rước về một gã thầy pháp. Gã chạc chừng bốn mươi tuổi, mặc áo đạo sĩ màu vàng có hình bát quái, theo sau gã ta là hai đứa đệ tử. Gã ốm nhom, như lọt thỏm trong đạo áo tràng vàng vọt, đôi mắt sâu hoắm và chiếc mũi cao, quặp xuống như mỏ quạ. Người đời gọi gã là Tám Tàng.
Gã tiến đến phòng thờ, xem xét một hồi liền lắc đầu bảo nhà đang có tai họa, không kéo sẽ ảnh hưởng đến công danh tiền đồ của trai trưởng dòng tộc. Quan bà tin thánh thần chư phật, lại lo cho công danh tiền đồ, liền gật đầu đồng ý cho gã ta lập đàng truy xét.
Tám Tàng bày biện trên bàn cúng một con gà luộc, một cái đầu heo, một mâm ngũ quả. Gã lầm rầm đọc chú, phun vào lá bùa, lá bùa liền bốc cháy đỏ rực. Sau một hồi nhảy múa loạn xạ, gã thắp một bó nhang lớn, mắt trợn ngược, ra điệu kì quái, lắc lư một hồi thì trở lại bình thường. Gã quay sang phía quan bà
- Bẩm bà, bề trên vừa nói rằng, nhà của bà đang có tà cư trú, xin phép bà cho tôi tra một vòng, trục thứ xúi quẩy đó đi! - Đợi xong cái gật đầu của quan bà, gã liền dùng la bàn, đi lại khắp phủ.
Tám Tàng đi đến bên gốc liễu, hắn nhìn quanh, đôi mắt sâu thẳm sáng quắc như diều hâu, sau đó chỉ vào căn phòng bên cạnh gốc liễu - cũng chính là phòng dì Hoa
- Bẩm bà, tôi thấy nơi này có gốc liễu, chính là vùng âm thịnh dương suy, người xưa dặn trước trồng dâu, sau không trồng liễu, bởi lẽ ma quỷ sẽ yêu thích cây liễu mà kéo đến trú ngụ. Xin bà cho phép tôi vào căn phòng này mà tra xét.
Gã thầy pháp rung một hồi chuông, bước vào trong phòng, la bàn trong tay xoay điên loạn. Lúc bấy giờ, dì Hoa đang dạy con gái học chữ, thấy có kẻ tự tiện mở cửa đi vào, lại còn là đàn ông, bà không khỏi kinh sợ. Mắt gã Tám Tàng đảo liên tục, sau đó cầm kiếm gỗ đào chỉ vào dì Hoa mà thét, giọng the thé.
- Ải ải, con yêu nghiệt kia, ngươi đừng tưởng qua mắt được người trần, thì có thể qua mắt được ta. Yêu nghiệt còn không mau hiện nguyên hình!
Lão thét lên làm quan bà và dì Hằng giật nẩy mình, quan bà muôn phần kinh ngạc, mắt mở to nhìn mẹ ta. Dì Hằng ra điều hoảng sợ, nép bên cửa không dám vào. Mẹ ta vô cùng tức giận, hất văng thanh kiếm gỗ, chỉ vào mặt gã ta mà quát
- Xằng bậy! Ai cho phép ông tiến vào phòng ta mà ăn nói ngông cuồng, cút ra ngoài cho ta. Chị cả, em tư sao lại cho phép đàn ông vào nhà sau của nữ quyến. Ông mà biết chuyện này sẽ phẫn nộ thế nào.
- Chị ba, việc này ông đã cho phép, chị cứ để thầy xem, sớm bắt được con yêu thì tốt cho chị, chị nghe thầy đi!
- Em đừng nghe đám thầy pháp múa lưỡi kiếm cơm này, ông cũng chỉ muốn tiền thôi chứ gì, được, ta cho ông, nhận lấy rồi đi ngay!
- Bẩm quan bà, tôi không phải là hạng lừa đảo, xin hỏi quan bà có phải trước đây dì này tính tình nhút nhát, không nhận được quan yêu thích. Gần đây dì này liền trở nên khác người, dáng điệu thướt tha chiếm được lòng quan lớn. Tôi nói có đúng hay không?
Quan bà trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu không trả lời, dì Hằng liền nhanh miệng
- Đúng đúng, thầy hay quá, thầy nói trúng cả ạ!
- Hơn nữa trước kia là điệu bộ xanh xao héo úa, bây giờ lại tươi trẻ như lúc xuân xanh.
- Lạy thầy, thầy phán hay quá, đúng quá ạ.
- Dì này là bị con hồ ly tinh nhập vào, nếu để yên không trị, e rằng sẽ hút hết tinh lực của quan ông, phá hoại gia can này.
Dì Hằng bắt đầu nước mắt ngắn dài, van lậy gã thầy pháp cứu lấy quan ông. Quan bà ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy lão ta nói trúng tất thảy, liền ngầm đồng ý để gã tiếp tục
- Hoang đường, ăn nói ngược ngạo, lấy đâu ra hồ ly tinh, yêu ma quỷ quái nhập vào thì sắc diện phải tiều tụy chứ sao lại hồng hào, ông định múa ba tấc lưỡi gạt trên lừa dưới hả? Hẳn là có người báo tin, ông mới rành rõ chuyện nhà này!
- Con hồ ly kia, mi định làm mụ mị đầu óc quan bà phỏng? Để xem dưới quyền phép của ta ngươi có còn kiêu ngạo được không!
Gã thầy pháp sấn tới, miệng đọc lầm rầm chú phép, vung một tay về phía mẹ ta, tay áo vừa lướt qua mặt, mẹ ta liền choáng váng, ngã xuống phản gỗ, trước mắt mọi thứ nhòe đi, đầu óc không còn tỉnh táo, ánh mắt như dại. Không đầy mười bước chân, da bắt đầu nổi đầy mẩn đỏ, khắp người ngứa không kể xiếc, mẹ ta gãi liên hồi. Trông bà như một con thú hoang đáng thương. Dì Hằng nép vào một bên góc, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
- Bẩm bà, loại yêu này vốn không nên để lâu nhưng theo tôi thấy chắc rằng đã nhập vào dì này nhiều tháng, thâm nhập vào tâm can nội tạng, muốn trục yêu cứu người chỉ có đường mời tiên trên trời xuống, giờ đây tôi e...chỉ có nước thiêu sống nó, mới thoát khỏi đại họa.