Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 27: Công chúa đến nhà




Hoắc Nam vội vã tới, lại vội vã đi, vung lên ống tay áo, chỉ để lại một đống bụi đất......
Lục Tử Kỳ cũng đã đi gần một tháng.
Trên đường đi làm việc cũng chỉ cho người quay về gửi hai lần tin tức về, chỉ nói là rất nhanh sẽ trở về. Tống Tiểu Hoa cũng chỉ đưa cho người đưa tin về hai lần quần áo mà thôi, chỉ nói tất cả đều tốt.
Trời bắt đầu có gió, lại lạnh, nếu như hắn không về đúng như trong lời nói, thì nàng  sẽ phải sai người mang quần áo thật dầy cho hắn rồi.
Ngay tại thời điểm Tống Tiểu Hoa thu chăn nhìn sắc trời có chút âm trầm, ông trời đừng có mưa ngay lúc này, bằng không tổn thất có thể to lắm. Ai, mấy ngàn năm nay, dựa vào sắc trời mới có thể có cơm ăn điều này không bao giờ thay đổi, không biết đến tột cùng là loài người quá vô dụng hay là, ông trời quá lợi hại.
Trong khoảng thời gian này, Tống Tiểu Hoa không còn trải qua những ngày bận rộn, mà lại bình bình đạm đạm.
Cả ngày chỉ có làm việc nhà, chăm sóc chó và dạy đứa nhỏ vẽ tranh......
Nàng cảm giác tài nấu nướng của mình có tiến bộ, mặc dù Lục Lăng cho là so với cha hắn làm còn chưa ngon bằng, chỉ là dù sao vẫn có thể ăn được, hơn nữa, Tống Vô Khuyết cũng ăn được rất hăng hái. Phải nói, nó không hổ là loài chó sói lớn trên thảo nguyên, vừa dễ nuôi lại lớn lên rất nhanh, mới hơn ba tháng, thì nó nặng lên thêm rất nhiều, Lục Lăng đã sớm không thể ôm nó chạy khắp nơi nữa, hơn nữa ăn nhều hơn so với Lục Lăng......
Kết hợp với việc dưỡng từ trong ra ngoài từ trung y, hơn nữa bình thường thường ăn canh cá và cháo ngũ cốc, ăn thực phẩm thiên nhiên tinh khiết, hô hấp không khí tinh khiết không bị ô nhiễm, mỗi ngày tinh thần đều sảng khoái, eo tốt chân tốt tinh thần tốt, tay tốt chân tốt da tốt......
Về phần tiến triển của cô khi cầm bút lông viết chữ, hoàn toàn trái ngược với thành quả của việc dưỡng nhan sắc......
Nhũng lúc nhàn không có chuyện gì làm, nàng sẽ dạy Lục Lăng số học.
Ngoại ngữ không dùng được, máy vi tính càng thêm không dùng được, về phần thi từ ca phú vốn là không nhớ bao nhiêu, lại nói, vạn nhất đọc ra những sáng tác về Nhạc Phi Lí Thanh Chiếu hay Nạp Lan Dung Nhược, lỡ như truyền ra ngoài, chẳng phải về sau cũng chưa có chuyện về bọn họ sao? Đạo văn là đáng xấu hổ, đạo văn danh nhân trong lịch sử gì đó là muốn bị thiên lôi đánh......
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, trong bụng mình  cũng chỉ có việc tính toán tăng giảm là có thể lấy ra dạy dỗ người bạn nhỏ này thôi, còn cấp bậc cao hơn nữa cái gì là đa nguyên phương trình cái gì Calculus... Đã sớm trả lại toàn bộ cho lão sư một chút cũng không còn lại. Dù sao những thứ phức tạp kia dù có dạy vào thời này cũng không thể dùng được, cho nên chỉ dạy số học đơn giản để khai phá trí lực và làm cho suy nghĩ tích cực hơn.
Thỉnh thoảng khi hăng hái nàng thường, kể cho bé củ cải nghe một chút truyện cổ tích và dạy hát một số bài hát thiếu nhi hay ca dao.
Tống Tiểu Hoa cảm giác mình làm mẹ ghẻ làm được càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, đã bắt đầu từ từ dung nhập vào nhân vật này, hơn nữa yêu nhân vật này.
Mỗi sáng sớm, Tống Tiểu Hoa cũng sẽ cùng với Lục Lăng đi thư phòng đối với mẹ ruột của hắn thỉnh an buổi sáng, nàng đứng ở một bên nghe tiểu tử thao thao bất tuyệt nói qua ví dụ như ngày hôm qua đã làm gì ăn cái gì, buổi tối lại mộng cái gì.
Bình thường trong lúc đó Tống Tiểu Hoa sẽ nhìn chăm chú vào khối bài vị yên lặng kia, cái gì cũng không nghĩ, chỉ là xuất thần một lát mà thôi.
‘Tử Đồng’, tên của mẹ Lăng Nhi.
‘Đồng Nhi’, vợ đã chết của hắn.
Ầm ầm rốt cuộc sau một tuần lễ trôi qua ông trời cũng không thể nhịn được nữa đã bắt đầu mưa, cũng may nghe Trương thẩm nói, trên căn bản hoa mầu cũng đã thu hoạch xong rồi, trận mưa này sẽ không mang đến chuyện xấu gì.
Theo như lời đã nói, đáng lý ra thì Lục Tử Kỳ phải trở về tới rồi.
Trong khi sắc trời u ám, nhưng hai ngày nay tâm tình của Tống Tiểu Hoa vẫn đều rất tốt.
Thời điểm nấu cơm nàng thường hát đôi câu《 ngọt như mật 》, còn khi nàng quét sân giống như là đang biểu diễn《 Song Tiết Côn 》, cả người giống như là ăn phải thuốc lắc, tinh lực dồi dào tìm việc phát tiết.
Lục Tử Kỳ phải trở về tới rồi, nam nhân của nàng, a rống rống......
"Mẫu thân, Lăng Nhi vẽ rất khó coi sao?"
Lục Lăng bị Tống Tiểu Hoa chợt phát ra tiếng cười quái dị làm cho mặt như đưa đám, vốn là, nơi nào lại có con mèo trưởng thành có hình dạng như vậy được?
"Cho mẫu thân nhìn một chút." Tống Tiểu Hoa cười hì hì cầm lấy bức vẽ: "Tạm được, nếu như có màu xanh dương thoa lên thì càng tốt hơn!"
Nàng dạy Lục Lăng vẽ bức tranh này, là mèo máy Đôrêmon, đang chơi trò ‘kéo búa bao’......
"Ngày mai nương sẽ dạy con vẽ con chuột, con chuột kia tên là ‘Chuột Mickey’."
"Bởi vì hắn luôn ăn trộm thước sao?"
"Ừ...... Không sai! Lăng Nhi thật thông minh! Chuột Mickey còn có một bạn tốt, là con vịt, gọi là ‘Vịt Donald’."
"Oa! Con vịt cũng ăn kẹo sao?"
"Đúng, hắn cùng Lăng Nhi một dạng, thích ăn nhất mứt quả!"
"Cũng cùng một dạng với Vô Khuyết!"
Vẫn nằm ở cửa nhìn những hạt mưa bên ngoài đến ngẩn người, khi nó nghe được có người gọi mình, liền uốn éo quay đầu u oán ‘ô ô’ hai tiếng, trận mưa này, xem như  làm cho nó nín hỏng rồi.
Tống Tiểu Hoa vừa định muốn mở miệng an ủi nó một chút, lại thấy nó đột nhiên dựng hai lỗ tai lên, sau đó liền bay lên trời, giống như viên đạn bắn thẳng ra bên ngoài.
Chẳng lẽ......
Tiếng động ở cửa, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, là, Lục Tử Kỳ.
Tống Tiểu Hoa đứng dậy vọt tới bên cửa phòng, rồi dừng lại.
Một tiếng quát bén nhọn, là, âm thanh của một cô gái.
"Xin công chúa xuống tay lưu tình, đây là con chó của nhà ta."
Công chúa?......
"Khá lắm súc sinh không có quy củ này!"
Súc sinh?!
Tống Tiểu Hoa hừ một tiếng đi qua xách Lục Lăng đang ở một bên vui mừng nhảy cẳng lên chạy ra bên ngoài, cầm lên cây dù cạnh cửa, nói: "Đi, đi với mẫu thân nghênh đón cha con!"
Dắt tay nhỏ bé của Lục Lăng, cất bước ra khỏi phòng, cất giọng kêu: "Tống Vô Khuyết, trở lại đây!"
‘Con chó như viên đạn’ khi nghe tiếng gọi, thì hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang theo sát ở một bên còn lại của Tống Tiểu Hoa.
Cách một màn mưa, có thể thấy được ở ngoài cửa viện đang mở lớn có hai người đứng sóng vai, khoác áo mưa, trùm mũ, một nam một nữ. Nam cao lớn, nữ cao gầy.
"Tướng công, mau mời khách đi vào ngồi đi!" Tống Tiểu Hoa không nhanh không chậm tiến ra đón, khi còn khoảng cách có hai bước thì buông lỏng Lục Lăng ra, cười tủm tỉm nhìn Lục Lăng chạy nhanh lao vào trong ngực của Lục Tử Kỳ.
"Phụ thân, Lăng Nhi rất nhớ phụ thân   ~" Lục Lăng chu mỏ muốn khóc, chỉ là vẫn còn nhịn được, chỉ thật chặt ôm cổ của Lục Tử Kỳ, ở trên cổ của hắn cọ tới cọ lui: "Phụ thân có nhớ Lăng Nhi hay không?"
"Có, dĩ nhiên nhớ rồi." Lục Tử Kỳ dùng một tay ôm lấy nhi tử, cảm giác cái thân thể nho nhỏ này mang đến nhiệt độ cho mình, lòng đã sớm mềm thành một vũng nước.
"Tốt lắm tốt lắm, trời mưa to, coi chừng bị ướt làm cảm lạnh." Tống Tiểu Hoa chuyển tầm mắt một cái: "Đứa bé không hiểu chuyện, khiến vị cô nương này chê cười, mời vào bên trong, uống ly trà nóng để xua tan khí lạnh."
"Không cần khách khí, ta chỉ là muốn nhìn xem Lục công tử về đến nhà an toàn." Cô gái nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một cái: "Ngươi chính là phu nhân của Lục công tử?"
"Đúng vậy."
Lục Tử Kỳ cười nói: " Xem ta, còn chưa có giới thiệu hai người với nhau. Tiểu Hoa, vị này là Hưng Bình công chúa Liêu quốc. Hưng Bình công chúa, vị này chính là vợ của tại hạ."
Tống Tiểu Hoa làm vẻ mặt kinh ngạc: "Thì ra là công chúa nước láng giềng? Không có tiếp đón từ xa, mong công chúa đừng trách."
Mắt phượng của cô gái nhíu lại.
Một người phụ nữ bình thường khi đối mặt với người quyền quý mà vẻ mặt lại thùy mị không kiêu ngạo cũng không tự ti, nếu là nam nhi bình thường cũng không thể trấn định như thế, chẳng lẽ nàng là có lai lịch gì hay sao?
"Không cần mở miệng một tiếng đều là công chúa, ta tên là Gia Luật Bình, gọi thẳng tên của ta là được rồi."
Lục Tử Kỳ lắc đầu: "Công chúa, này sợ rằng không ổn."
Gia Luật Bình nhìn hắn chằm chằm: "Lục công tử, ngươi có thể gọi ta là Bình nhi."
"Chuyện này......"
Bình nhi? Xem lão nương ta như tượng sao!
Tống Tiểu Hoa cắn răng, dịu dàng xen vào nói: "Tướng công, có lời gì muốn nói thì vào nhà mà nói! Coi như chúng ta không sợ lạnh, đứa bé cũng không chịu nổi!"
Gia Luật Bình không kiên nhẫn chau mày: "Ta nói không cần!"
Mẹ kiếp! Lão nương cùng nam nhân của lão nương nói, không có chuyện của ngươi?!
Thế giới mỹ diệu như thế sao ta lại cảm thấy nóng như vậy không được không được......
Tống Tiểu Hoa liền hít sâu mấy lần, mới chịu đựng không trực tiếp dùng cây dù trực tiếp đâm vào khuôn mặt của người vừa mới nói chuyện kia.
"Công chúa......"
"Gọi ta Bình nhi!"
Lục Tử Kỳ thái độ kính cẩn lại một bước cũng không nhường: "Công chúa thân thế thiên kim, xác thực không nên đứng lâu trong mưa. Nếu là có gì sơ xuất, chính là do Lục Tử Kỳ ta tiếp đãi không chu đáo, ta cũng không làm tròn đạo đãi khách của Đại Tống."
"Khách?" Gia Luật Bình lạnh lùng khẽ hừ: "Tốt! Ta tìm được chỗ đặt chân xong sẽ phái người tới thông báo ngươi, những ngày kế tiếp, sẽ phải phiền toái Lục công tử cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình khoản đãi người khách này rồi!" Nói xong xoay người muốn đi, lại nghĩ đến cái gì tựa như dừng lại: "Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng là đừng túng dục quá độ!"
Dứt lời không do dự nữa, đi tới chỗ con ngựa đang chờ ở trước cửa, gọn gàng xoay người lên ngựa, cùng mấy tên tùy tùng cùng nhau đi, văng lên vô số bùn nhão.
Lưu lại Lục Tử Kỳ đối mặt với cặp mắt cũng nhanh muốn phun ra lửa của Tống Tiểu Hoa, liên tục cười khổ.
Liêu bang quả nhiên dân phong thật là không bị cản trở, vị công chúa này hào phóng diễn xuất càng thêm làm người ta nhìn mà than thở......
Túng dục quá độ...... Việc này......
Tác giả có lời muốn nói: ăn mấy Nguyên tiêu hậu, còn là lương tâm phát hiện quyết định bò lên Cập Nhật, ăn tết lớn, ta dường như cũng nghiêm chỉnh đứt đoạn đổi mới ~ ai, ta là cỡ nào giọt thiện lương a! =
Các vị thân ái Tết Nguyên Tiêu vui vẻ 
Khác: có liên quan ‘Hưng Bình công chúa’, ta theo tay tra xét hạ xuống, phát hiện ghi lại dường như chỉ có nàng dòng họ cùng phong hào, không có tên, cho nên ta liền rút ra nàng phong hào một cái bên trong chữ, cho nàng viện cá Danh Nhi...... Hi vọng sẽ không mạo phạm đến công chúa điện hạ ~ a di đà Phật......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.