Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm

Chương 28: Thế đi tắm chung với anh nha?




Ngày thứ sáu trong chuyến đi Pháp,…
“Dậy dậy coi.” Cậu cố lay lay con sâu ngủ bên cạnh mình dậy, “Hôm nay ngày cuối ở đây rồi tôi muốn đi mua quà lưu niệm.”
Anh dụi đầu vào cổ cậu nũng nịu, “Cho anh ngủ thêm tí nữa đi mà, anh buồn ngủ quá.”
“Đấy cho chừa. Tối qua tôi bảo là đừng có làm nữa mà không nghe đâu, giờ thấy hậu quả chưa.”
“Ai bảo tại em chi.”
Cậu đưa ánh mắt đầy sự hỏi chấm nhìn anh, “Ủa anh? Là ai đòi? Là anh đòi chứ ai.”
Cậu nói xong cậu đó đứng dậy ôm đồ vào phòng tắm không quên nói vọng ra, “Tôi đi tắm mười phút nữa anh chưa dậy tôi để anh ngủ luôn.”
Anh nghe xong lập tức ngồi bật dậy gì thì gì chứ ngủ quên người yêu như này tha thứ không có nổi, anh lấy quần áo chạy sang phòng khách tắm sẵn tiện sang phòng kia thu dọn lại hợp đồng với giám đốc M kia, đem thành quả về khoe với cha.
“Ting.”
“Ting.”
Anh mở điện thoại lên kiểm tra ra là tin nhắn của trợ lý, anh đọc qua loa nắm tình hình hiện tại ở công ty rồi thôi chứ không có ý định trả lời thay vào đó là ngồi xuống bàn soạn hẳn một văn bản dài gửi đi, chuyện của Chao Hải Minh được Thịnh Phát giải quyết gần như là ổn thỏa nên anh không cần phải lo lắng đến nhưng có điều người mẫu lần này dính scandal quá không biết có phải lựa chọn hay không nữa. Anh cũng thông qua văn bản nhờ cha anh coi tình hình dể thuê thêm một người mẫu phụ chứ đi lên bằng scandal thì sản phẩm đó của công ty dù cho được quảng bá rầm rộ sẽ bị khách hàng đánh giá thấp.Đây đâu phải lần đầu tiên Thịnh Phát giải quyết cho scandal cho Chao Hải Minh nhưng cậu ta chứng nào tật này thì thôi anh cũng chịu thua.
Anh đang ngồi gấp quần áo cho vào trong vali thì cậu từ bên trong phòng tắm người ướt nhẹp đi ra, “Lấy giúp tôi cái áo trắng với cái quần jeans đi.”
“Thế có lấy luôn bên trong không?” Anh đưa ánh mắt gian xảo nhìn cậu nói: “Hay để anh giúp em mặc nhá.”
“Cục cứt nè.” Cậu lè lưỡi chọc quê anh, “Anh bớt bớt đi, mau đưa tôi quần áo coi.”
Anh chu mỏ, ánh mắt tràn đầy sự năn nỉ nhìn cậu: “Hôn cái đi rồi đưa.”
“Thế thôi tự lấy.”
“Đừng giận mà, quần áo nè.” Anh đứng dậy lon ton chạy lại chỗ cậu, “Người lớn ai lại chơi giận chứ.”
Cậu nhìn anh bĩu môi mà không biết nên khóc hay cười nữa, cậu hôn lên môi anh một cái rồi bỏ vào trong thay quần áo, anh được hôn cảm giác vui thích nhảy đến mười một mười hai tầng mây luôn chứ đùa. Anh hí hứng lại giường tiếp tục đóng vai người con ngoan hiền phụ mẹ gấp áo gấp quần.
Cậu thay xong xuôi thì cùng với anh đi mua chút ít quà đem về tặng cho cả nhà Lục Minh Vũ với cả cũng muốn chu đáo đi lựa tí quà cho cha mẹ anh nữa dù cho anh bảo chỉ cần cậu xuất hiện thôi là đủ nhưng đi đến thăm người ta không có quà thì nó cũng gì gì lắm. Thu dược một mớ chiến lợi phẩm cậu khoác tay anh đi đến công viên chụp tí ảnh về đóng khung làm kỉ niệm nếu lỡ sau này đến với nhau không được cũng coi như là đã có một ức đẹp đi.
Đúng giờ trả phòng cho khách sạn anh đưa cậu đến một hàng ăn nào đó, giờ mới để ý lại chuyến đi lần này anh là người chi trả mọi thứ, cậu cũng đã tính ngầm lại số tiền anh đã trả để tiết kiệm trả lại chứ đó giờ cậu không muốn nợ ai quá nhiều. Suốt cả một đoạn đường đi dài ánh mắt cậu luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của anh, cậu không hiểu làm sao nhưng càng nhìn cậu càng cảm thấy yêu anh hơn cả khi trước.
“Thẩm Trình anh nói xem tại sao càng nhìn tôi lại càng thấy thích anh hơn vậy?”
“Sao lại là thích?” Anh nhìn chằm chằm cậu ngơ ngác, “Phải là yêu mới đúng chứ”
“Thì cũng là cảm xúc con người thôi mà.” Cậu choàng tay qua cổ anh, phóng thoáng đặt lên má một nụ hôn, “À mà tự nhiên tôi thắc mắc là tại sao anh thích tôi á?”
“Anh đã trả lời là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên mà.”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên không phải vừa gặp đã yêu mà là vừa gặp đã cảm nhận được sự quen thuộc.” Cậu cầm tay anh, cẩn thân làm lại hành động anh đã từng, “Gặp gỡ hay yêu nhau đều là câu chuyện của duyên phận, tôi hay anh cả hai đều không có cách kháng cự điều ấy nhưng chúng ta đều có thể chọn lựa tiếp diễn hay là không.”
“Vậy trước đây ai tỏ tình với em thì em cũng đều nói như vậy để người ta thoái lui à?” Anh nắm chặt lấy bàn tay cậu, “Nếu là như thế thì em nói câu này sai người rồi, một khi đã bắt đầu thì không có đường lui đâu đó.”
“Ủa mắc gì không có? Chẳng phải đơn giản nói lời chia tay là được thôi sao.”
“Không dễ như vậy đâu bạn nhỏ.” Anh đứng dậy dắt tay cậu đi, “Chúng mình đi thôi, hai tiếng nữa là đến giờ bay rồi.”
“Đi thôi.”

Ngày thứ tám, hạ cánh…
Cả hai về nước trong trong buổi đêm ngày thứ tám, nói là đi một tuần chứ cậu thấy thời gian ở đây trôi nhanh như mới hai ba ngày vậy, về được đến nhà cậu mệt đến mức chỉ muốn nằm lăn lốc ra ngủ thôi nhưng cảm giác nằm xuống cứ bị thiếu thiếu, cậu bỏ chiếc giường của mình chạy sang gõ cửa phòng anh trong đêm tối muộn, “Anh Trình, anh ngủ chưa á?”
“Vẫn chưa, mà có chuyện gì thế?” Anh từ trong phòng nói vọng ra, “Em đẩy cửa vào đi không có khóa đâu.”
“Cạch.”
Cậu đẩy cửa phòng đi vào bên trong, lon ton như con mèo lớn cậu nhanh nhảu ngồi xuống vị trí kế bên cạnh anh, “Tôi hơi khó ngủ muốn sang ngủ nhờ với anh.”
“Quen ngủ với anh rồi hả? Thế đợi tí đi anh đi tắm cái đã chứ ngut chung mà thúi rình em sao chịu được.”
“Anh chê tôi thúi á, tức thiệt chứ. Thôi không thèm ngủ chung với anh nữa đâu.”
“Rồi đấy, rồi đấy người trẻ lại chơi trò giận dỗi rồi kìa.” Anh nựng má cậu cười nói: “Thế đi tắm chung với anh nhá.”
Anh chưa đợi cậu trả lời đã bồng cậu theo mình vào phòng tắm, nằm trong vòng tay anh cậu giãy giụa tìm cách nhảy xuống nhưng nơi bất thành. Đến nơi anh để cậu trên vai mình pha nước ấm cho cậu tắm chứ để đêm hôm tắm lạnh lại bệnh mất, lượng ấm vừa đủ anh thả cậu còn mặc quần áo xuống bồn nước làn nước rất nhanh chóng nước đã làm lớp áo cậu dính vào da thịt, “Anh chơi cái trò mất nết ghê á Thẩm Trình, chắc nào phải gọi điện méc ba anh cho anh chưa.”
Cậu ngồi trong bồn tắm giọng điệu đầy oán than xui cái là anh không để được cậu nào vào tai, anh mặc quần áo nhảy vào chung bồn tắm với cậu, “Cảm giác như nào á.”
“Như nào cái đầu anh á, không biết ai chỉ cho anh cái ý kiến tồi như này nữa.”
Cậu cởi chiếc áo ướt đẫm nước sang một bên trên người chỉ còn cô độc một chiếc quần che chắn, anh cũng không phải dạng vừa ngay khi cậu vừa gỡ áo ra anh đã nhào tới cắn đỏ hết cả một vùng cổ, vai. Cậu vì nhột mà đẩy anh ra khỏi mình, “Trời đất ơi luôn á, anh có cần phải cắn khi thế như vậy không đỏ hết cổ tôi rồi đây nè.”
“Thì tại em mà, tự nhiên chui vô tắm với người ta làm gì để bị cắn.”
Anh mắt cậu đầy sự hỏi chấm nhìn anh, “Này anh trai trẻ, cho anh nói lại lần nữa đó. Anh tự bế tôi vào, tự vào tới cắn tôi xong giờ nói làm như anh oan ức lắm vậy á.”
“Người ta oan thiệt mà, ai bảo nhìn em làm người ta không chịu được chứ bộ.”
“Ủa ai mượn anh nhìn, giờ không biết hai đứa tắm kiểu gì luôn nè.”
“Tắm kiểu làm ấm người không? Anh biết cách á.”
“Làm nóng người? Rồi má hiểu luôn, xin kiếu xin kiếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.