Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm

Chương 3: Lấy thân báo đáp?




Thú thật mà nói sau cuộc hội thoại ngắn kia khiến cậu chẳng tài nào chợp mắt nổi cả, trước sau gì mẹ cũng đã có ý định đuổi cậu đi rồi thì hà cớ gì cậu phải lưu luyến kia chứ. Nhanh chóng bật dậy cậu kéo vali chạy sang phòng cha thu gom lấy một vài kỷ niệm bởi cậu biết chắc rằng một ngày cậu bị mẹ ném đi như vậy thì ngày khác sẽ đến cha cậu, một bước đi xa chẳng thể cứu vãn được nữa. Từ lúc mẹ ghé đến cho tới sáng cậu đều ở bên phòng làm việc của cha dọn dẹp, cậu tìm được một vài tập tài liệu trên đó có đề tên “CIXB” cậu nghĩ đây là chỗ mà cha đã làm việc ngày trước nên đã sắp chúng gọn lại lựa ngày đem đến đấy trao trả.
Xong xuôi cậu kéo chiếc vali của mình trở về lại phòng sau đấy lại tiếp tục dọn dẹp phòng riêng của mình. Phòng trọ cơ bản của chú Phan ngày trước đã đủ các vật dụng cần thiệt nên những gì trong phòng cậu đều để lại tất chỉ đem quần áo sách vở của mình theo thôi.
“Ting tong.”
Cậu không chú ý gì đến tiếng chuông ấy chỉ một mực tập trung vào việc còn đang làm trước mắt, bỗng đằng sau lưng cậu phát ra thứ âm thanh quen thuộc, “Các anh dọn dẹp hết mấy cái ngăn tủ này đi nha sau đó sang phòng ở cuối hành lang đem mấy cái tủ ở đó tới nhé. Nói chung là bên trong đó có gì cứ đem hết sang đây tôi tự có cách để các anh sắp xếp.”
Một trong hai người khi vừa tiếp cận thông tin xong liền nói: “Nếu thế thì có hơi mất thời gian thưa bà.”
“Các anh cứ yên tâm, tôi sẽ trả giá cao hơn nên đừng lo bị thiệt thòi.”
“Chúng tôi hiểu rồi thưa bà.”
Thế là căn phòng cơ bản của cậu chẳng còn gì nữa rồi, cậu thở dài một hơi sau đó đứng dậy nhờ mấy chú đó đem những cái tủ hay bàn trong này sang lại phòng bên đó, thay vì giúp đỡ cậu thì lại nói: “Nhóc con này tụi anh rất nhiều việc phải làm hơi đâu chuyển những thứ vất đi này chứ, em chịu khó tự lo liệu nhé.”
“Bà ấy trả các anh bao nhiêu để làm chuyện đó? Em sẽ trả các anh hơn hai mươi phần trăm.”
“Ba trăm hai giờ nhưng mẹ nhóc trả chúng tôi hai trăm một giờ.” Gã đàn ông lớn tuổi đứng gần cửa lên tiếng, “Nhóc không có đủ tiền để trả thì đừng nói như kiểu oai oai phủ đầu như thế người cười đấy, thôi ra chỗ khác cho bọn ta kiếm ăn.”
Cậu không thèm nhìn đến họ trực tiếp rút trong túi quần ra năm trăm, nhếch mép nói: “Trong vòng một giờ tôi muốn tất cả đồ đạc của tôi được đem sang bên đó được chứ?”
“Tiền của nhóc to như bánh xe đò vậy á, thôi để dành mà ăn bánh đi.”
Người đàn lớn tuổi kia cứ luôn miệng đối đầu với cậu mà cậu lại chẳng muốn tốn thời gian cho việc này nên đã gọi hẳn một đội chuyên dọn nhà khác hiển nhiên là cậu lựa đối thủ của những người này rồi. Đứng đợi tầm mười phút thì đã có đoàn đội của công ty dọn dẹp C, đối diện trước mặt cậu là anh trai vô cùng trẻ cử chỉ lại khá là ân cần làm cậu hài lòng lắm, cậu hướng dẫn sơ qua cho họ rồi chạy sang căn phòng bên kia suy nghĩ cách bày trí.
“Này nhóc né ra chỗ khác cho tao làm.”
Lại là tiếng của người đàn ông ban nãy vang lên phía đằng sau, cậu đứng nép sang một bên chỉ tay vào số đồ đạc trong đấy lạnh giọng, “Đem hết đi đi.”
“Chắc tao cần mày dặn.” Gã đàn ông đem chiếc kệ tủ trong phòng đi, không quên nói: “Đúng là thứ phiền phức.”
“Nhóc, anh đem hết đồ của em ra rồi em có cần giúp gì nữa không?”
Đoàn đội dọn dẹp của cậu đem hết đồ đạc đặt trước cửa phòng cho cậu, “Vậy anh nói mọi người đem đồ vào phòng giúp em nha.” Cậu đưa cho chàng trai trẻ đứng đầu một mẫu giấy, “Đây là sắp xếp hiện tại của chỗ này anh sắp theo giúp em nha, còn mấy cái đồ trong phòng này cứ vất trước cửa là được ạ nếu có ai hỏi thì cứ bảo do em cho phép rồi.”
“Nhớ rồi.” Cậu nhận được câu trả lời liền nhanh chóng quay người chuẩn bị rời đi nhưng trước lúc đó lại đưa vào tay người chàng trai cái phong bì, “Em có việc phải ra ngoài em gửi anh trước tiền nha, còn thiếu bao nhiêu thì gọi điện cho em nha.”
“Em đi đường cẩn thận.”

Cậu đi vòng vòng bên ngoài đến khi trời tối mịt mới về, cậu vì muốn có tiền chi tiêu không phải phụ thuộc vào người nhà nên đã theo Lục Minh Vũ đến quán ăn của nhà cậu ấy làm, do là bạn của Lục Minh Vũ nên công việc cậu được nhận cũng đơn giản như cậu ấy luôn bưng bê đến dọn bàn tuy nhiên tiền lương của hai đứa trẻ một tháng hai trăm đã là quá nhiều rồi. Hiển nhiên chuyện đi làm thêm này cậu chưa có kể với mẹ một phần vì cậu biết bà sẽ bắt ép cậu nghỉ phần còn lại vẫn chưa có nghĩ ra. Cậu cầm điện thoại lên xem thấy cũng gần tám giờ quá cả giờ cơm nên chắc hẳn mọi thứ đều trong bồn rửa hết rồi do đó cậu không có lý do nào để sang ấy, cậu tìm đại một cửa hàng tiện lợi bắt đầu công cuộc tự sắm sửa cho mình.
Từ lúc bắt đầu ra riêng cậu cảm thấy mình tự do hơn hẳn điển hình là mười giờ vẫn lang thang bên ngoài dù là trước đó cũng y chang vậy. Một mình đi vào trong cửa hàng tiện lợi, giờ này chẳng thấy còn mấy ai nữa ngó nhìn xung quanh ánh mắt cậu đập ngay vào quầy trưng bày rượu cậu hào hứng chạy lại đó lựa lấy lựa để mấy chai liền.
“Bội thu rồi.” Cậu nghĩ thầm.
Thanh toán xong cậu lên tầng trên ăn tối, tình cờ cậu thấy được một chàng trai trẻ quần áo rách rưới đang đắp trên mình cái áo khoác cũ nằm co ro trong góc, cậu nhìn lại mình cởi chiếc áo xuống đắp cho người kia. Phần ăn và nước uống mua được cũng để lại cho người kia, nghe thấy tiếng động chàng trai trước mắt cậu giật mình dậy.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tôi thấy anh đang có vẻ lạnh nên mới cởi áo cho anh đắp tạm, còn đây là đồ ăn tôi lo anh dậy bị đói.”
“Chúng là quen nhau à?” Người kia nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Không quen nhưng vì tình người được chứ?”
“Cầm hết đi đi, tôi không phải ăn mày nên không cần cậu phải thương hại.”
“Tôi không thương hại.”
Cậu nói xong quay người ôm lấy rượu của mình rời đi, chàng trai kia thấy cậu đi như vậy cũng chạy theo để trả lại áo khoác, lẽo đẽo theo mãi người kia cũng đến được khu nhà mà cậu ở, đưa mắt nhìn người kia cậu nói: “Về đến nhà tôi rồi, không lẽ định theo tôi vào luôn à?”
“Nếu cậu mời, tôi không ngại.”
Cậu nhìn lướt qua người con trai trước mặt, thở dài: “Tôi nghĩ anh không có chỗ để qua đêm thôi thì anh ngủ tạm ở nhà của tôi đi.”
“Vậy chi phí như thế nào? Tôi không có nhiều tiền.” Người kia móc trong túi áo mình ra mấy tờ tiền đưa cậu, “Tôi còn có ba tệ cậu lấy tạm được không? Tôi hứa sẽ dọn dẹp nhà cửa trả lại.”
“Không cần đâu.”
Vì để trả ơn người kia đã cầm giúp những đồ dùng của cậu vào bên trong, cắm chìa khóa đặt bên dưới chậu cây vào ổ cậu mạnh dạn bước vào trong, nhìn mọi thứ được sắp đúng theo ý mình cậu không khỏi hài lòng nói, “Anh ngủ tạm bên ngoài sofa được chứ?”
“Dĩ nhiên được mà, cậu cho tôi nằm đâu tôi nằm đó thậm chí là trong nhà vệ sinh.”
“Đừng nói như thế.” Cậu mở tủ thảy cho chàng trai bộ quần áo ngủ của cậu, “Mặc tạm cái này nha, ngày mai tôi mua bộ khác cho anh. À mà anh tên gì vậy.”
“Tôi tên Thẩm Trình.”
“Tên hay đấy, từ này cứ ở đây với tôi đi, chừng nào kiếm được chỗ đi cũng được không sao.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, ơn này chắc tôi lấy thân mình ra báo đáp cũng không đủ nữa.”
“Đừng nói thế, anh mà như vậy tôi đá anh đi thiệt đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.