Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 16:




Trầm Ngư với Lạc Nhạn nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết, rất không yên tâm, sợ Lâu Duẫn nhân lúc hai nàng không có ở đây một đao chém vào cổ Liễu Ngân Tuyết, xử tử tại chỗ.
Liễu Ngân Tuyết nói: "Các ngươi ra ngoài đi."
Trầm Ngư Lạc Nhạn bốn mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ chỉ có thể lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết nửa dựa vào chiếc gối màu đỏ tươi, khóe môi mỉm cười nhìn Lâu Duẫn, xin lỗi nói: "Không biết Thế tử đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong Thế tử thứ tội."
Gương mặt kiều mỹ chưng ra nụ cười giả lả, khiến Lâu Duẫn cảm thấy Liễu Ngân Tuyết cả người đều lộ ra vài phần giả mù sa mưa.
Hắn ngồi xuống ghế thái sư đặt cạnh giường, tùy ý bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, bỗng nhiên nhướng mày: "Phật Sơn Vô Ảnh Cước?"
Liễu Ngân Tuyết không nghĩ tới lời mình nói thế mà bị hắn nghe được, tức khắc cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Ta chỉ là nói giỡn, Thế tử đừng để ý," Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ nói, "Trời chiều rồi, chàng mới từ bên ngoài về, chắc còn chưa dùng bữa tối? Để ta bảo phòng bếp làm món sườn mà chàng thích được không?"
"Vì sao?" Lâu Duẫn hỏi.
"Không phải chàng thích ăn sườn sao? Làm sườn cho chàng ăn không tốt à?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Ta hỏi ngươi vì sao lại......" Lâu Duẫn gượng gạo, ba chữ "Bảo hộ ta" làm hắn thấy khó mở miệng, hắn tiếp tục hỏi: "Vì sao lại chắn trước mặt ta?"
"Thì ra chàng đang hỏi chuyện này," Liễu Ngân Tuyết tươi cười ôn hòa, trong giọng nói mang theo vài phần thiên kinh địa nghĩa: "Bởi chàng là phu quân của ta, ta đã gả cho chàng, thân là thê tử, đương nhiên là trong khả năng cho phép phải bảo vệ chàng."
Lâu Duẫn: "Ngươi gả cho ta cũng không phải tự nguyện."
"Đúng vậy, không phải tự nguyện, nhưng ta rốt cuộc vẫn là gả cho chàng, ta đã gả cho chàng, sẽ nỗ lực trở thành hảo thê tử, ta không quản được chàng nói gì làm gì, nhưng có thể quan được chính mình nói gì làm gì." Liễu Ngân Tuyết giảng giải.
Đây là con đường của nàng, nàng nếu bị bắt đi lên con đường này, liền chỉ có thể cố gắng mà đi, nỗ lực dọn sạch gai góc trên đường, tự mình mở ra một hoan lộ thênh thang.
Nàng không thể làm như lời tổ mẫu và mẫu thân dạy, mọi việc chỉ muốn bo bo giữ mình.
Nàng với Kỳ vương phủ đã bị buộc vào nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cuộc đời này tầm thường vô tri thì kết cục sẽ lẻ loi hiu quạnh, chi bằng cố gắng nâng cao cuộc sống của chính mình.
Liễu Ngân Tuyết có chút cảm khái: "Lâu Duẫn, nhân sinh luôn có thời điểm ngược gió, nếu lúc đó chúng ta lui bước, thì đời này xong rồi nha, chẳng phải là phí hoài cuộc sống này sao?"
Lâu Duẫn: "Đừng giảng đạo lý nữa, ta không thích nghe."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Có cảm giác như có lòng cho chó ăn mà chó còn chê, nàng yên lặng cúi đầu.
Lâu Duẫn nói: "Ta tới chỉ muốn nói với ngươi, về sau đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa như thay ta đỡ gậy, ta không cần bất luận kẻ nào thương hại."
Người ta đều nói Lâu Duẫn tính tình cổ quái, hóa ra từ "cổ quái" kia thật sự có lý.
Lâu Duẫn phiêu phiêu rời đi, để lại cho Liễu Ngân Tuyết một bóng lưng cao ngạo.
Cao ngạo chính là Lâu Duẫn, cạn lời chính là Liễu Ngân Tuyết.
Dung mama sau khi tiễn Lý Mạn về nói: "Khi phu nhân ra cổng có gặp Thế tử, hai người nói chuyện vài câu, nhưng phu nhân không cho ta đứng gần, ta không biết rốt cuộc bọn họ nói gì."
Liễu Ngân Tuyết gật gật đầu, bảo Dung mama đi xem những di nương kia học thêu thùa thế nào rồi.
Lại nói tiếp, Liễu Ngân Tuyết gả vào Kỳ vương phủ, vẫn chưa đảm đương sự vụ trong phủ, Tần Hội Nguyên cũng không có ý để nàng quản, hiện giờ nàng chỉ lo sự tình trong Thanh Sơn viện, mấy thiếp thất đều đã an bài thỏa đáng, Lâu Duẫn thì có Lai Phúc Lai Bảo chăm lo, nàng chỉ cần tự xử lý chuyện của mình, thật ra cả ngày cũng rất thanh nhàn.
Cùng Lâu Duẫn an ổn sống dưới một mái hiên, thương thế của Liễu Ngân Tuyết từ từ tốt lên, đáng tiếc vết sẹo trên tay dù dùng rất nhiều thuốc cũng không tiêu tán.
Ngọc thể của nàng bị lưu lại sẹo, thật sự là chuyện không thể tha thứ.
Liễu Ngân Tuyết buồn rầu, buồn buồn rầu rầu cũng tới ngày mừng thọ Thái hậu, Kỳ vương phủ bọn họ là hoàng thân quốc thích, đương nhiên là phải vào cung tham gia tiệc mừng thọ Thái hậu nương nương, Liễu Ngân Tuyết được thông báo, ngày tham gia tiệc mừng thọ, nàng phải mặc ấn phẩm đại trang.
Liễu Ngân Tuyết không thích gây chú ý, khi chưa xuất giá trừ khi bên trên nói nàng phải dự tiệc, nếu không nàng có thể từ chối liền từ chối, rất ít tham gia dạ yến này nọ, tránh trở thành đề tài cho người khác bàn tán.
Nhưng đây là tiệc mừng thọ Thái hậu, nàng là thê tử kết tóc của Lâu Duẫn, tức là cháu dâu Thái hậu, muốn tránh cũng không được, chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng Lâu Duẫn lên xe ngựa.
Hơn nửa tháng, bọn họ cùng sống ở Thanh Sơn viện, đều yên ổn không có việc gì, Liễu Ngân Tuyết biết vị gia gia trước mắt này không dễ chọc, cũng không chủ động trêu chọc hắn, có thể đi đường vòng liền vòng thật xa, chỉ một lòng lo chuyện của chính mình.
Hiện giờ ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa, nàng có chút mất tự nhiên.
Lâu Duẫn nhìn sang, thấy Liễu Ngân Tuyết lén lút mở ra một cái hộp nhỏ, từ trong hộp cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng, nàng hơi hơi nhấp miệng, nhấm nháp hương vị mứt hoa quả.
Lâu Duẫn nhíu nhíu mày, hắn ghét nhất chính là mấy đồ ăn ngọt ngọt.
Liễu Ngân Tuyết thấy biểu tình không kiên nhẫn của hắn, bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, đem hộp mứt hoa quả hộp đưa đến trước mặt Lâu Duẫn cười cười: "Thế tử muốn nếm thử chút không? Ngọt lắm!"
Lâu Duẫn lắc đầu: "Mang đi đi."
"Thế tử không thích ăn sao? Ta chính mắt thấy chàng ăn rồi mà." Liễu Ngân Tuyết cười nói.
Lâu Duẫn nhíu mày: "Ta ăn mấy cái loại đồ ngọt chết người này bao giờ?"
"Ơ, chưa ăn bao giờ sao?" Liễu Ngân Tuyết làm bộ khó hiểu, "Vậy là ta nhớ lầm, Thế tử ghét đồ ngọt thì sao có thể ăn được, đúng không?"
Lâu Duẫn cảm thấy nàng tươi cười rất quái lạ, dường như cất giấu vài phần giảo hoạt.
Lần này không phải đại thọ, Thái hậu không muốn các vị triều thần tới chúc thọ, chỉ để hoàng tử hoàng tôn tiến cung tham gia dạ yến ở điện Giao Thái, vậy mà điện Giao Thái cũng ngồi đầy người.
Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn là phu thê, đương nhiên nàng sẽ ngồi gần Lâu Duẫn, chỉ là nàng vốn tưởng với tính tình của Lâu Duẫn, căn bản sẽ không tham gia kiểu dạ yến này, nhưng Lâu Duẫn giống như luôn không giống những gì nàng nghĩ.
Dạ yến còn chưa khai tịch, Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu còn chưa tới, trong điện Giao Thái phần lớn đều là tiểu bối, Lâu Duẫn an tĩnh ngồi, cùng không khí náo nhiệt của cả điện không hợp nhau lắm, trái lại, có người lại chủ động tiến đến chào hỏi Liễu Ngân Tuyết.
Là nữ nhi của trưởng Công chúa, Vân Thiển Thiển.
Vân Thiển Thiển là một tiểu cô nương hoạt bát hiếu động, nàng nửa ngồi xổm trước mặt Liễu Ngân Tuyết, mắt nhìn chằm chằm Lâu Duẫn đang nhắm mắt, thấp giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Duẫn biểu ca ngủ rồi sao?"
Vân Thiển Thiển giống như Lâu Yến, được chiều chuộng đến mức không hiểu quy củ, nàng trước nay rất thích Liễu Ngân Tuyết, bởi vì Liễu Ngân Tuyết thật sự là quá xinh đẹp, tiểu cô nương đơn thuần thiện lương liền thích người xinh đẹp, nàng thích dính bên người Liễu Ngân Tuyết, thưởng thức mỹ mạo của Liễu Ngân Tuyết.
Nhìn người và cảnh vật đẹp, sẽ giúp tâm tình tốt lên.
Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Chắc là ngủ rồi, ta cũng không rõ."
Khi nàng nói chuyện, Vân Thiển Thiển chú ý tới cây trâm đỏ cài trên đầu Liễu Ngân Tuyết, đó là trâm chế tạo từ san hô đỏ, cài lên nhìn rất đẹp mắt, Vân Thiển Thiển tán thưởng nói: "Biểu tẩu, cây trâm của tẩu nhìn thật đẹp."
Liễu Ngân Tuyết đang lo cây trâm này gây chú ý quá mức, liền thuận thế lấy xuống nhét vào tay Vân Thiển Thiển: "Tặng cho muội, không phải đồ quý giá gì, mong muội không chê."
Vân Thiển Thiển thực ngoài ý muốn: "Thật sự tặng cho muội?"
"Thật hơn cả vàng," Liễu Ngân Tuyết nói, nàng nhìn lại phục trang của Vân Thiển Thiển hôm nay, mặc loan y bằng lụa thêu hoa cỏ màu xanh lá, trên y phục nhiều màu xanh, "Y phục hôm nay của muội không hợp mang cây trâm này lắm, hôm khác lại cài đi, nếu có thể phối hợp với váy lụa màu đỏ thì sẽ rất đẹp."
Vân Thiển Thiển cười cong đôi mắt: "Hảo nha hảo nha."
Liễu Ngân Tuyết thích cô nương đơn thuần vô hại như Vân Thiển Thiển, hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám: "Thái tử đến, Thái tử phi đến."
Khóe mắt Liễu Ngân Tuyết liền thấy Lâu Duẫn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt.
Sau khi thanh âm của thái giám vang lên, một đôi nam nữ tiến vào, nam tử mặc trường bào lụa như ý thêu vân mây, bên hông đeo ngọc bội màu xanh biếc, tóc búi kim quan, dáng người đĩnh đạc, ngũ quan tuấn dật.
Đó chính là Thái tử đương triều Lâu Dật, trưởng tử của Hoàng thượng.
Bên cạnh hắn là nữ tử mặc cẩm sam thêu mẫu đơn, tóc búi sơ, trên đầu cài phượng thoa, vành tai đeo hoa tai trân châu.
Nàng có khuôn mặt trái xoan, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong, như có ý cười từ trong mắt chảy ra, khiến người khác cảm thấy thập phần thoải mái, gương mặt nàng tuy không thể xưng là quốc sắc thiên hương nhưng cũng là hiền thục chi mỹ.
Liễu Ngân Tuyết trước khi xuất giá từng gặp nàng khi tham gia cung yến, nàng là nữ nhi của tả tướng Lạc Hồng, đương kim Thái tử phi Lạc Âm Phàm.
Lại nói, Lạc phủ bọn họ với Kỳ vương phủ chính là hàng xóm, vậy nhưng từ khi Liễu Ngân Tuyết vào phủ, chưa từng thấy Lạc phủ và Kỳ vương phủ qua lại với nhau, không lẽ có tị hiềm?
Thái tử coi như là nửa Hoàng đế, những người đang ngồi đều phải đứng dậy hành lễ, Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn biếng nhác đứng lên, chắp tay cùng mọi người hành lễ, khóe môi mang theo nụ cười âm u.
Mà Thái tử phi ánh mắt quét một vòng trong điện, thế nhưng không ngờ lại dừng trên người bọn họ.
Liễu Ngân Tuyết để ý, ánh mắt Lạc Âm Phàm hiện lên vài phần ngạc nhiên, sau đó mới từ từ phục hồi tinh thần, cong đôi mắt cười nói: "Vẫn là Hoàng tổ mẫu mặt mũi lớn, gọi được cả Lâu Duẫn nửa năm chưa thấy mặt tới."
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ, cũng không sai.
Nàng cũng cho rằng lấy tính tình của Lâu Duẫn, căn bản sẽ không tới tham gia tiệc mừng thọ này.
Lạc Âm Phàm cười hỏi: "Nghe nói Duẫn thế tử bị bệnh? Đã tốt hơn chưa?"
"Tốt." Lâu Duẫn trả lời.
Là ảo giác của nàng sao? Liễu Ngân Tuyết tần ngần suy nghĩ, vì sao nàng cảm thấy thanh âm của Lâu Duẫn phá lệ khàn khàn? Giống như hắn đang cố áp chế tiếng nói của mình xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.