Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 23:




Vương Tào Yến không khỏi lùi về sau vài bước, Lai Phúc đứng đó không xa nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được cũng lùi về sau vài bước, Lâu Duẫn mặt âm u, bỗng nhiên nghiêng người về phía Vương Tào Yến.
Trước mắt đột nhiên phóng đại khuôn mặt tuấn tú làm hô hấp Vương Tào Yến nháy mắt đình trệ, đôi mắt đen của nam tử như xoáy nước, đẹp đến câu hồn đoạt phách, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn, mặt đỏ lên.
Ghen ghét, nàng ghen ghét, ghen ghét Liễu Ngân Tuyết không biết gì về nam nhân mà có được một trương tuyệt thế dung nhan thế này, Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết, trời cao đều mang thứ tốt nhất đến tặng cho Liễu Ngân Tuyết.
Nàng ta đã cướp hết vinh quang của mình, sao có thể để cho nàng ta sống thoải mái?
Lâu Duẫn đột nhiên tiến lên, Vương Tào Yến theo bản năng lùi lại, đến khi lưng nàng chạm vào lan can, không thể lùi được nữa, sau lưng là hồ nước lạnh băng, người phía trước đột nhiên ngừng lại.
"Ta thấy ngươi cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ kĩ xem điều gì nên nói, điều gì không." Lâu Duẫn thấp giọng nói.
Vương Tào Yến vo hai tay, cười nói: "Thế tử nói đúng, do ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, sau này ta nhất định sẽ chú ý hơn, chỉ là ta không đành lòng thấy Thế tử bị người khác lừa gạt."
Lâu Duẫn: "Ừm, đã hiểu lòng tốt của ngươi."
Vương Tào Yến nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, tay Lâu Duẫn bỗng nhiên quỷ dị vòng đến phía sau nàng, nắm lấy cổ áo phía sau của nàng, không chút khách khí ném nàng xuống hồ nước lạnh băng.
"Ùm ——"
Lâu Duẫn phủi tay: "Vẫn là nên xuống hồ cho bình tĩnh mới tốt."
Liễu Ngân Tuyết tới Vạn Phúc Viện, Lý phu nhân Trang Mi nắm lấy tay nàng, đôi tay kia run rẩy, hốc mắt bà đỏ bừng, ánh mắt cầu cứu nhìn Liễu Ngân Tuyết, run giọng nói: "Ngân Tuyết, con thông minh khéo léo, con nói cho cữu mẫu, cữu mẫu nên làm sao bây giờ?"
Liễu Ngân Tuyết vừa tiến vào đã thấy bộ dáng này của Trang Mi, chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì, nàng nhìn lão thái thái với mẫu thân, thấy lão thái thái với mẫu thân cũng nhìn nhau, cùng biểu cảm chưa hiểu gì.
Lão thái thái khuyên nhủ: "Lý phu nhân đừng vội, có chuyện gì ngồi xuống chậm rãi nói, có thể giúp chúng ta nhất định sẽ giúp."
Lý Mạn cũng nói: "Đúng vậy tẩu tẩu, đừng có gấp."
Trang Mi thấy trong phòng còn có người hầu, không tiện mở miệng, lão thái thái nói: "Khinh Dung, ra ngoài cửa chờ, không cho bất luận kẻ nào tới gần đây."
Khinh Dung cúi người đáp, đưa toàn bộ nha hoàn trong phòng ra ngoài.
Đến khi trong phòng chỉ còn bốn người, Trang Mi mới cẩn thận lấy một chiếc khăn được giấu trong ngực áo ra, trên chiếc khăn kia được viết hai chữ nho nhỏ: Cứu con.
Liễu Ngân Tuyết xem xong cả người chấn động, đồng tử không khỏi co rụt lại.
"Chuyện gì thế này? Tẩu tẩu, khăn tay này tẩu lấy ở đâu ra?" Lý Mạn hỏi.
Trang Mi ôm mặt, nước mắt chảy ròng ròng, khóc không thành tiếng nhưng cũng không nói được thành lời.
Liễu Ngân Tuyết nhìn mà đau lòng, đỡ bà đến ghế thái sư ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt bà thấp giọng trấn an: "Cữu mẫu, đừng vội, từ từ nói cho con nghe."
Trang Mi một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc, bắt lấy tay Liễu Ngân Tuyết, nức nở nói: "Đây là đồ vật của biểu tỷ con, là nó đang cầu cứu ta, nhưng mà ta, nhưng mà ta không phát hiện ra."
Liễu Ngân Tuyết tinh thần đại chấn.
Lão thái thái hỏi: "Ngươi phát hiện thứ này thế nào?"
"Nó được giấu trong đôi giày Hồng nhi làm cho ta, bên trong miếng đệm lót dưới giày, đây là đôi giày cuối cùng Hồng nhi làm cho ta, ta vẫn luôn luyến tiếc không dám đeo, hai ngày nữa là ngày giỗ Hồng nhi, ta mới mang đôi giày ra xem, không ngờ dưới miếng đệm lót được giấu cái khăn này." Giọng Trang Mi run run.
Liễu Ngân Tuyết nhìn hai chữ trên chiếc khăn, nhất thời không nói được gì.
Trang Mi nói: "Lão gia lên triều còn chưa về, ta thật sự không ngồi yên ở nhà được, nên mới chạy đến đây, Ngân Tuyết, Ngân Tuyết, con nói ta nên làm gì bây giờ?"
Liễu Ngân Tuyết vốn đã thấy cái chết của Lý An Hồng có gì đó bất thường, hôm nay nhìn thấy chiếc khăn nay, nàng các thêm xác định việc Lý An Hồng mất mạng đích xác có vấn đề, đáng tiếc hai chữ "Cứu con" này, đã bị bỏ quên suốt bốn năm.
Phải làm sao bây giờ?
Liễu Ngân Tuyết hít sâu, cố gắng ổn định lại đáy lòng đang phập phồng của mình, chậm rãi nói: "Cữu mẫu, cái khăn này cữu mẫu phải giấu thật kĩ, ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài, con biết trong lòng cứu mẫu ủy khuất, nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra chúng ta hoàn toàn chưa biết gì cả, biểu tỷ chết ở Đông Cung, chủ nhân Đông Cung hiện tại là Thái tử đương triều, cho nên chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả khó lường."
Trang Mi cực kỳ bi thương: "Chẳng lẽ phải để Hồng nhi chết oan uổng như vậy sao?"
Không biết thì thôi nhưng hôm nay đã biết, thù giết con, kể cả đối phương là Hoàng đế cao cao tại thượng hay là Thái tử dưới một người trên vạn người, ai có thể nhịn được?
Liễu Ngân Tuyết trong lòng biết Trang Mi bi phẫn cùng không cam lòng, nhưng Thái tử chính là nửa Hoàng đế, chỉ dựa vào hai chữ "cứu con" này, bọn họ có thể làm gì.
Lý Mạn cũng khóc đỏ mắt: "Sao lại có chuyện này, lúc ấy Đông Cung đưa ra tin chỉ nói An Hồng đột ngột qua đời, chúng ta đều tưởng là chuyện ngoài ý muốn, là do sức khỏe của nó không tốt."
Lão thái thái căng thẳng, thở ngắn than dài.
Liễu Ngân Tuyết gắt gao nắm lấy tay Trang Mi, nhẹ nhàng nói: "Biểu tỷ là Thái tử phi, vốn là người của Thái tử, cái chết của tỷ ấy chỉ sợ không tránh khỏi có liên quan đến Thái tử, nhưng Thái tử quyền cao chức trọng, nếu chỉ dựa vào cái khăn này mà nháo ra sự tình, không những không thể khiến Thái tử chịu tội mà còn mang đến tai họa cho Lý gia, cữu mẫu phải thật bình tĩnh, cữu mẫu không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến cữu cữu và biểu ca, biểu đệ."
Trang Mi khóc không ra tiếng.
Liễu Ngân Tuyết có thể hiểu nhưng chuyện này muốn tra thì phải tra từ Đông Cung, mà Đông Cung là nơi muốn tra liền tra được sao?
"Cữu mẫu, cữu mẫu phải hiểu, với những người quyền cao chức trọng như Thái tử, hoặc là một đao thọc chết, làm hắn cả đời không đứng dậy nổi, không thì tuyệt đối không thể trêu chọc, cữu mẫu không lẻ loi, phía sau còn có Lý gia, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn với cữu cữu," Liễu Ngân Tuyết nhét khăn tay vào tay Trang Mi, "Chyện này, ngoại từ cữu cữu, cữu mẫu tuyệt đối không được để lộ nửa điểm với người khác."
Không, Liễu Ngân Tuyết vẫn chưa yên tâm, Trang Mi hiện giờ cảm xúc dâng cao, chỉ sợ bà sẽ làm lộ ra điều gì.
"Mẫu thân sai người đi thông báo với cữu cữu đi, để cữu cữu hạ triều liền tới đây luôn, cữu mẫu hiện tại cảm xúc bất ổn, không thích hợp về một mình, chờ cữu cữu tới rồi cùng thương nghị việc này, hôm nay phải xác định được hướng đi tiếp theo." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lý Mạn từ trước tới nay chuyện gì cũng nghe Liễu Ngân Tuyết, lập tức đáp ứng.
Liễu Ngân Tuyết hít sâu, nhẹ giọng hỏi: "Cữu mẫu, cữu mẫu bình tĩnh hơn chưa?"
Trang Mi gật gật đầu.
"Để con bồi cữu mẫu đi rửa mắt, cữu mẫu hôm nay là vô cùng cao hứng tới thăm con, khi trở về cũng vô cùng cao hứng, cữu mẫu khóc lóc như vậy sẽ làm lộ dấu vết." Liễu Ngân Tuyết nói.
Trang Mi không tiếng động gật gật đầu.
Liễu Ngân Tuyết đỡ bà đứng lên, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng Trầm Ngư hô to gọi nhỏ: "Thế tử phi, không ổn rồi, Thế tử ném Vương tiểu thư xuống hồ nước!"
"Cái gì?" Liễu Ngân Tuyết thốt lên, quay đầu nói với Lý Mạn: "Mẫu thân, người đưa cữu mẫu xuống rửa mặt đi, trước khi con về không được để cữu mẫu ra khỏi tầm mắt, con đi ra chỗ hồ nước xem thế nào."
"Mau đi mau đi!" Lão thái thái sợ Lâu Duẫn nháo ra mạng người, thúc giục Liễu Ngân Tuyết đi mau.
Khi Liễu Ngân Tuyết chạy tới đình hóng mát, Vương Tào Yến vừa được kéo lên, cả người ướt dầm dề, được nha hoàn khoác cho một tấm áo choàng, quần áo tóc tai loạn thành một đoàn, không khác gì con gà rớt vào nồi canh.
Liễu Ngân Tuyết trợn mắt há mồm, đảo mắt lại nhìn Lâu Duẫn, tên kia đang ngồi trên ghế, uống trà nóng, tư thái tản mạn, biểu tình lười biếng.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Nàng đây là mang một ma đầu về nhà sao!
Nàng vội vàng tiến lên xem xét tình huống của Vương Tào Yến, thấy nàng lạnh đến phát run không nói nên lời, phân phó nói: "Còn thất thần làm gì? Không mau đỡ Vương tiểu thư xuống tắm rửa thay quần áo? Lạc Nhạn, ngươi đi hầu hạ, mang bộ xiêm y vân phỉ trang hoa của ta cho Vương tiểu thư thay, rồi sai người nấu một bát nước gừng cho Vương tiểu thư uống, cẩn thận không để tỷ ấy nhiễm phong hàn."
Vương Tào Yến đang run run nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết, ánh mắt như con dao sắc lẹm cắt Liễu Ngân Tuyết thành từng mảnh, từng mảnh.
Liễu Ngân Tuyết làm bộ không nhìn thấy, phẩy phẩy tay bảo nha hoàn đỡ Vương Tào Yến đi.
Liễu Ngân Tuyết vẻ mặt cạn lời đi đến trước mặt Lâu Duẫn: "Thế tử, chàng tới làm khách hay là tới gây chuyện? Chàng ném cô nương nhà người ta xuống hồ làm gì? Nếu không may chết đuối, Liễu gia chúng ta biết ăn nói thế nào?"
Lâu Duẫn một bộ dáng không sao cả: "Chết thì thôi, ta sẽ thừa nhận là ta giết."
Liễu Ngân Tuyết: "Kia chính là một mạng người đó."
Lâu Duẫn cười nhạo: "Người chết trong tay ta nhiều vô số kể, thêm một mạng cũng chẳng đáng kể."
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy nàng cùng sát thủ Trích Tinh Lâu trước mắt này căn bản là không có tiếng nói chung, quan niệm của bọn họ không giống nhau, nàng nhịn xuống, hỏi: "Vậy ta hỏi chàng, sao chàng ném cô nương nhà người ta xuống hồ? Nàng ta lại mắng chàng sao?"
Vương Tào Yến chắc chắn không dám lại trước mặt Lâu Duẫn mắng người.
Lâu Duẫn nhướng mày: "Nàng câu dẫn ta."
Liễu Ngân Tuyết: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.