Gả Cho Tôi

Chương 17: Đăng đường nhập thất




Triệu Giản tuy rằng muốn biết vợ cùng tên trúc mã kia nói chuyện gì nhưng vì chiếm được phúc lợi cực tốt nên vẫn rất thành thật rời đi.
Triệu Giản vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Cố Trường Đình ra, sau đó xoay người đóng lại đi tới phòng tắm, trước tắm rửa thanh lí một chút.
Hắn tắm cả nửa ngày, sau khi gội xong cũng không lau tóc, cứ thế vén mái tóc ướt ra phía sau, chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh hông, cả người đầy khí nóng bước ra ngoài.
Đáng tiếc trong phòng không có ai, Cố Trường Đình vẫn còn đang ở dưới lầu nói chuyện với trúc mã, không thể nhìn thấy nét quyến rũ này của Triệu Giản.
Triệu Giản đi một vòng trong phòng Cố Trường Đình, không động vào thứ gì, chỉ ngắm nhìn cách bài trí trong phòng, mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, tuy đơn giản nhưng không có vẻ gì là trống trải.
Triệu Giản khoanh tay đứng ở trước giường của hai người xem hồi lâu mới lấy điện thoại của mình ra, cố ý đứng bên cạnh giường lớn lấy nó làm bối cảnh, rồi...
Tự chụp cho mình một bức.
Triệu Giản vẫn là lần đầu tiên chụp ảnh tự sướng nên không được thành thục lắm, tiêu cự không được tốt, ánh sáng trong phòng có chút u ám nhìn không rõ, có chút mờ ảo, thế nhưng Triệu Giản cảm thấy đặc biệt hài lòng.
Sau khi chụp ảnh, hắn liền soạn tin nhắn, nội dung chỉ có bức ảnh này, không còn bất cứ lời nào liền gửi đi.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Triệu Giản vang lên, là một dãy số lạ, nhưng hắn vừa nhìn thấy thì liền nhấc máy.
Giọng Đường Quý Khai vang lên trong điện thoại. Cậu ta nói, "Anh đang đắc ý chứ gì? Anh có biết là em chuẩn bị lên máy bay không hả? Nửa đường nhận được tin nhắn của anh liền vội vã chạy đến cứu trợ. Lần này anh nợ em đấy!"
Triệu Giản cười nói: "Lần sau nếu chú định phá hoại cái gì, tôi nhất định sẽ giúp chú che dấu trước mặt ông nội."
"Anh nói rồi đấy nhé!" Đường Quý Khai cao giọng: "Vậy thì em vẫn lời."
Triệu Giản ho khan một tiếng, muộn tao nói: "Còn ảnh chụp thì sao?"
Đường Quý Khai cười khanh khách như gà đẻ trứng: "Em nói anh đúng là không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ! Ra đường em đều không dám nhận anh là anh luôn. Ngày hôm qua anh không phải đã gả cho Cố Trường Đình sao? Chẳng lẽ vào đêm tân hôn đầu tiên hai người chia phòng ngủ? Chứ không sao bây giờ mới đắc chí như vậy, chẳng lẽ bây giờ mới được đăng đường nhập thất?"
Triệu Giản đau đầu, thật ra hắn chỉ đắc ý chút thôi cho nên mới chụp ảnh giường của Cố Trường Đình, ai biết cái tên nhóc Đường Quý Khai này lại phát hiện ra sự thật.
Hôm qua Triệu Giản và Cố Trường Đình thật sự ngủ ở phòng riêng...
Triệu Giản bị Đường Quý Khai chọc ghẹo mặt đen lại, trịnh trọng nói: "Anh không muốn ép buộc em ấy."
"Ây dô, là ai nói hai người đang yêu nhau hả?" Đường Quý Khai nói.
Triệu Giản nói: "Chúng ta quả thực là yêu nhau, bằng không sau nhiều năm như vậy em ấy sao lại kết hôn với anh?"
"Vâng, vâng," Đường Quý Khai nói: "Hai người yêu nhau, là trời sinh một cặp ân ái cực kỳ. Em chỉ muốn nói một câu, hy vọng Đường tiên sinh nửa đêm sẽ không bị Cố Trường Đình đuổi ra khỏi phòng."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nhất thời không nói nên lời.
Đường Quý Khai ngáp một cái nói: "Đường lão đại, có còn chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì thì nô tài xin cáo lui. Nô tài vừa xuống máy bay, hiện tại muốn đi ngủ."
Triệu Giản nói: "Chờ một chút, chú có nghe nói người nào tên Trâu Tung không?"
"Biết biết!" Cơn buồn ngủ của Đường Quý Khai ngay lập tức biến mất, cậu ta phấn khích nói: "Đương nhiên là em biết."
Triệu Giản cau mày nói: "Trâu Tung rất nổi tiếng sao? Anh tại sao chưa từng nghe nói đến Trâu gia."
Đường Quý Khai nói: "Em cũng không biết nói với anh thế nào. Trâu Tung này cũng không nổi tiếng gì. Phân lượng của Trâu gia so với Cố gia không sai biệt lắm. Anh chưa bao giờ nghe qua cũng là bình thường. Nhưng! Trâu Tung này là bạn tốt của Cố Trường Đình, hai người lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Anh có hiểu thanh mai trúc mã là như thế nào không?"
"Làm sao chú biết chi tiết vậy?" Triệu Giản nói.
Đường Quý Khai nói: "Đương nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chuyện của chị dâu em đã nghiên cứu rất kỹ. Đường lão đại, anh phải cẩn thận a, Trâu Tung đối với Cố Trường Đình rất tốt, nói không chừng là tình địch đấy. "
Triệu Giản nói: "Cố Trường Đình đã là vợ của anh, cậu ta muốn làm gì cũng vô dụng."
Đường Quý Khai cười đau bụng: "Y vô dụng? Vậy thì anh hỏi em về y làm gì? Kỳ thực là anh chột dạ đi."
Trâu Tung có thể ra vào biệt thự của Cố Trường Đình, Triệu Giản nhìn qua liền biết quan hệ giữa hai người không bình thường, khó tránh khỏi ghen tị.
Đường Quý Khai nghe điện thoại im lặng hồi lâu, biết Triệu Giản đang ghen càng cười khúc khích: "Quên đi, không trêu chọc anh nữa, để em nói cho anh nghe, đừng lo lắng, Trâu Tung kia, hình như có bạn trai. "
"Bạn trai?" Triệu Giản hỏi.
Đường Quý Khai nói: "Đúng vậy, có một đối tượng kết giao, là đàn ông, còn là ngôi sao lớn, siêu cấp đẹp trai. Bất quá khi họ hẹn hò, người đàn ông đó vẫn đang là nghệ sĩ hạng ba, chưa nổi tiếng và không có tiền. Người của Trâu gia không đồng ý, Trâu Tung bị đưa ra nước ngoài, coi như đã hơn một năm không gặp. "
Triệu Giản nghe vậy nói: "Đã biết, chú đi ngủ đi."
"Hả?" Đường Quý Khai nói, "Sao anh có thể qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát vậy hả, em vừa cho anh biết thông tin quan trọng đó!."
Đường Quý Khai còn đang nói nửa chừng thì Triệu Giản bên này đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hẳn là Cố Trường Đình đi lên nên liền cúp điện thoại, sau đó ném sang một bên nghiêm túc ngồi xuống.
Quả nhiên là Cố Trường Đình tới. Cố Trường Đình cùng Trâu Tung nói chuyện xong liền lên lầu trở về phòng.
Vừa mở cửa liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Giản đang nhìn cậu chằm chằm.
Cố Trường Đình đột nhiên hoảng sợ, vừa nhìn thấy bộ dáng của Triệu Giản lại càng thêm hoảng loạn, tim đập mạnh lên.
Sau khi Triệu Giản tắm xong, mái tóc còn ướt vuốt về sau để lộ đường nét trên khuôn mặt Triệu Giản đặc biệt cứng rắn, giọt nước trên người đã khô, khăn tắm màu trắng quấn quanh bụng, toàn thân trên dưới bắp thịt trôi chảy bộc lộ không thể nghi ngờ, cơ ngực và cơ bụng cường tráng kia làm mặt Cố Trường Đình đỏ bừng.
Cố Trường Đình chỉ liếc mắt một cái, cũng không thèm nhìn lại, rất nhanh liền dời tầm mắt đi.
Triệu Giản lập tức bước tới đứng bên cạnh Cố Trường Đình: "Vợ, em cùng bạn nói chuyện xong chưa?"
Cố Trường Đình gật gật đầu, luôn cảm thấy lúc người khác đang nói chuyện với mình mà không nhìn người ta thì thật bất lịch sự, nhưng Cố Trường Đình thật sự là không cố ý nhìn thân thể Triệu Giản a.
Triệu Giản thấy Cố Trường Đình vành tai đỏ bừng, cúi đầu xuống, cằm sắp dính vào ngực, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, rất đáng yêu.
Triệu Giản nhịn không được muốn cười, uất ức nói: "Vợ à, bạn của em sao có thể trực tiếp đi vào nhà được?."
Cố Trường Đình ho khan một tiếng, vươn tay lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó nhét vào trong lòng bàn tay Triệu Giản.
Cố Trường Đình nhét chìa khoá xong muốn thu tay lại, ai biết Triệu Giản nắm chìa khoá còn thuận tiện nắm lấy tay cậu.
Triệu Giản nói: "Vợ ơi, đây là..."
Cố Trường Đình nói: "Trước đây tôi sức khỏe không tốt nên Trâu Tung mới cầm chìa khóa dự phòng để thường đến chăm sóc tôi. Tôi vừa rồi đã xin lại, cái chìa khóa dự phòng này cho anh đi. Sau này lúc tôi đến công ty, anh muốn đi ra ngoài cũng thuận tiện hơn. "
Triệu Giản cầm chìa khoá, cũng nắm tay Cố Trường Đình, vui vẻ cười nói: "Vợ thật tốt."
Biệt thự của Cố Trường Đình không tốt như người khác tưởng tượng, không có vệ sĩ ở cửa cũng không có hệ thống nhận diện khuôn mặt, chỉ có một chiếc khóa cửa bình thường.
Đối với Cố Trường Đình từ nhỏ đã chỉ phụ thuộc vào bản thân mà nói, có một mái ấm như vậy đã là rất tốt.
Triệu Giản vừa rồi ăn nhiều dấm chua lúc này mới yên tâm, khúm núm nói: "Vợ à, anh sẽ giữ chìa khoá cẩn thận. Đúng rồi, em vất vả cả ngày, nhanh đi tắm đi rồi chúng ta đi ngủ, có cần anh tắm cho vợ không? "
Cố Trường Đình nhanh chóng lắc đầu nói: "Không, không cần, tôi tự mình làm được. Muộn rồi, anh đi ngủ trước đi, đừng đợi tôi."
Cố Trường Đình chạy vào phòng tắm như chạy trốn, sau đó vội đóng cửa lại.
Triệu Giản không muốn thúc ép cậu, lo lắng Cố Trường Đình sẽ sợ mình cho nên chỉ ngồi ở trên giường chờ Cố Trường Đình đi ra, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
Cố Trường Đình tắm rửa rất lâu, cố ý chậm chạp, cậu chỉ nghĩ, tắm rửa lâu hơn, Triệu Giản có thể đi ngủ trước.
Đợi đến khi cậu chuẩn bị ngất trong phòng tắm, thật sự chịu không được nữa mới ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, không ngờ Triệu Giản còn chưa ngủ, ngồi ở trên giường hai mắt nóng rực nhìn chính mình.
Cố Trường Đình vừa đi ra, mặt đỏ đến có thể chảy ra máu, nửa là nóng nảy, nửa là xấu hổ.
Triệu Giản nhanh chóng nói: "Vợ, nhanh lên giường đi."
Hai người họ, người vừa bước ra từ phòng tắm thì ăn mặc chỉnh tề, còn người tắm ra đã nửa ngày lại chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, thật sự là trái ngược.
Cố Trường Đình ho khan một tiếng nói: "Anh đi ngủ trước đi, tôi nhớ ra còn chuyện chưa làm. Chiều nay Đường tiên sinh đã gửi thông tin dự án hợp tác, tôi muốn kiểm tra trước, tranh thủ thời gian trả lời cho Đường tiên sinh."
Triệu Giản nghe vậy thì lông mày rũ xuống, nếu hắn có cái đuôi thì cũng nhất định mặt ủ mày chau cụp lại: "Vợ, có phải em không muốn ngủ với anh không, nếu vậy anh vẫn là nên về phòng mình thì hơn."
Triệu Giản cao lớn như vậy nhưng giả vờ đáng thương thật sự rất giỏi, thực tế là hắn giả bộ cái gì cũng rất ra dáng.
Cố Trường Đình đột nhiên cảm thấy áy náy, vội vàng ngăn cản Triệu Giản đang cúi đầu chuẩn bị rời đi: "Không, không, không, tôi... Tôi thật sự là có việc nhưng rất nhanh sẽ làm xong."
Triệu Giản lúc đầu là không muốn đi, vào phòng đã khó bây giờ tự mình đi ra, trong đầu nhất định là bị thủng rồi mới làm vậy, thật ra nếu Cố Trường Đình đuổi thì Triệu Giản cũng sẽ không rời khỏi.
Triệu Giản liền nhân cơ hội ngồi trở lại trên giường nói: "Vậy vợ làm nhanh lên."
Triệu Giản nằm trên giường đợi Cố Trường Đình. Cố Trường Đình mở máy tính lên, ngồi ở trên tủ đầu giường đọc tài liệu đối tác mới gửi tới.
Triệu Giản sợ hắn nhìn chằm chằm Cố Trường Đình sẽ ngại ngùng không làm được việc nên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cố Trường Đình hôm nay thực sự khá mệt, nhưng Triệu Giản muốn ngủ chung với cậu làm cậu thật sự luống cuống, vì vậy cậu quyết định làm xong công việc, mệt bở hơi tai mới lên giường nằm ngủ, sẽ không suy nghĩ gì hết.
Chỉ là thể lực Cố Trường Đình không theo kịp, xử lý xong một nửa liền mệt mỏi ngủ gục trên bàn.
Triệu Giản giả bộ ngủ vẫn rất tỉnh, nhưng bên này lại đã ngủ say.
Triệu Giản nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, đem Cố Trường Đình cẩn thận đặt ở trên giường, cười hôn lên trán của cậu, nói nhỏ: "Vợ ngủ ngon."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.