Lúc tỉnh lại ta đã trở về doanh trướng, ta theo bản năng sờ cổ, lúc này mới thở phào một hơi, chợt nghe thấy giọng của Tiêu Cảnh Hành vang lên: “Bây giờ mới biết sợ? Thẩm Dư Nhàn, người không muốn sống rốt cuộc là ai hả?”
Ta nghiêng người nhìn lại, Tiêu Cảnh Hành đang cầm thuốc đến gần, hắn ngồi xuống bên giường. Nam nhân nặn một bít bôi trên lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa trên cổ ta.
“Nhẹ chút, nhẹ chút đi mà.” Ta hít hà một hơi, lúc này mới phát hiện sau cổ vô cùng đau đớn.
Tiêu Cảnh Hành nhấp môi không nói gì, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn vài phần. Ta lén giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Chàng không sao chứ?”
Tiêu Cảnh Hành buông thuốc mỡ xuống, hít sâu một hơi, sau đó véo mạnh một cái trên mặt ta: “Nếu ta bị tức chết, cũng là do nàng làm đấy.”
“Ta đang nghiêm túc đấy.” Ta giãy giụa hất tay nam nhân ra, nhíu mày nói, “Chàng mau nói đi mà, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Bấy giờ ta mới biết, đám thích khách kia không chỉ hãm hại hắn, mà còn muốn hành thích bệ hạ và Thái Tử điện hạ, cũng may hai người họ đều không quá đáng ngại.
Tiêu Ngạn Lễ vì cứu bệ hạ nên thân bị trọng thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Không phải chứ.” Ta nhìn về phía Tiêu Cảnh Hành, “Rõ ràng ta nhìn thấy hắn sai người muốn hại chàng, sao tên kia lại bị thương được? Đây nhất định là mưu kế của Tiêu Ngạn Lễ, chàng phải cảnh giác một chút.”
“Nàng lo bảo vệ bản thân trước đã.” Tiêu Cảnh Hành nhíu mày nhìn ta, trầm giọng nói, “Nếu ta tới muộn một bước, nàng cũng biết hậu quả rồi đấy?”
“Lúc ấy làm gì có thời gian nghĩ đến hậu quả chứ.” Ta bĩu môi, ôm phần cổ đau nhức nằm trên giường.
Tiêu Cảnh Hành duỗi tay kéo chăn thay ta, hiếm khi dịu dàng vuốt tóc mái trên trán ta.
Thấy hắn đứng dậy muốn rời đi, ta vội gọi lại: “Điện hạ, đã trễ thế rồi, chàng còn muốn đi đâu?”
“Bệ hạ vẫn đang thẩm tra, ta phải đến xem sao.”
Ta gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi bảo một câu: “Đừng lao lực quá nhé, nhớ về sớm một chút.”
Tiêu Cảnh Hành nhướng mày, sau đó bật cười hỏi: “Thẩm Oản Oản, đầu nàng bị thương hả?”
Cút đi!
Ta căm giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại kéo chăn trùm lên đầy, không để ý tới nam nhân này nữa.
Tiêu Cảnh Hành không lưu tình bật cười, nghe thấy tiếng hắn rời đi, lúc này ta mới kéo chăn xuống.
Lăn lộn trên giường một lúc lâu cũng không thấy Tiêu Cảnh Hành trở về, ta đứng dậy nhìn ánh nến lay lắt, cuối cùng bảo Lăng La tắt đi.
Dù đã tắt nến nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Một lát sau, ta nghe thấy có người xốc mành cửa đi đến, sau đó cảm nhận được có khí lạnh tràn vào ổ chăn.
Tiêu Cảnh Hành nhanh chóng chui vào, lập tức ôm ta vào trong lòng ngực.
Ta giả vờ ngủ, không hề phản ứng lại.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rầu rĩ của hắn: “Thẩm Oản Oản, ta lạnh.”
Ta cắn chặt răng, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm lấy ngực hắn, hung dữ cảnh cáo i: “Không được gọi ta như thế.”
Hắn thấp giọng nở nụ cười, chợt nắm chặt tay ta.
Ta nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Chàng sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Cảnh Hành nhắm hai mắt trốn tránh câu hỏi này, chỉ nói: “Thẩm Dư Nhàn, nàng ngốc thật đấy, đã muốn giận dỗi ta thì làm cho tới luôn đi, làm thế này là có ý gì hả?”
Ta chẳng hiểu gì, Tiêu Cảnh Hành mở mắt ra nhìn ta, thấp giọng nói: “Lúc ta tìm được nàng, trong tay nàng đang nắm một thứ, là lệnh bài Tiêu Ngạn Lễ giao cho tên thích khách. Vừa nãy thẩm tra trong trướng, ta đã giao nó cho hoàng huynh, Tiêu Ngạn Lễ đã bị tước vương vị rồi.”
“Chàng không vui sao?” Ta cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, lại chẳng thấy chút vui sướng nào trong ánh mắt kia.
Tiêu Cảnh Hành cười, lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa săn được thỏ cho nàng.”
Ta hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận trong lòng: “Ta không nói chuyện này.”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành lóe lên, dựa đầu vào vai ta, thấp giọng nói: “Hắn bị tước vương vị rồi, người tiếp theo sẽ là ai nhỉ?”
Trong lòng ta chấn động, sau đó lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
“Thẩm Dư Nhàn, có đôi lúc ta thật sự hy vọng nàng khờ thật.” Tiêu Cảnh Hành ôm chặt lấy ta.
Ngày hôm sau, tin tức Tiêu Ngạn Lễ bị tước vương vị nhanh chóng truyền ra.
Con cháu hoàng gia trước nay đều như thế, lên nhanh xuống cũng nhanh, chỉ cần đi nhầm một bước sẽ thua cả bàn cờ.
Mấy ngày trước hắn ta còn áp chế được Thái Tử, có ý định đoạt vị, bây giờ lại bị giam cầm đoạt tước, môn đình vắng vẻ.
Cuộc đi săn ở Kỳ Sơn cứ thế kết thúc. Vì lao lực vất vả nên bệnh Tiêu Cảnh Hành vốn chưa khỏi hắn lại càng nặng hơn, hiện tại thời tiết đã ấm lại, nhưng làm đủ mọi cách cơ thể hắn vẫn không ấm hơn.
Thẩm Tông tới đây một chuyến, Thẩm Dư Xu vừa thành hôn không lâu, Tiêu Ngạn Lễ đã xảy ra chuyện. Ta biết lúc này ông ta như kiến bò trên chảo nóng, trên danh nghĩa tới thăm Tiêu Cảnh Hành, nhưng trong lòng lại mưu đồ đủ thứ.
Ta cũng chẳng muốn để ý đến, nhưng không chịu được cảnh hiện tại có rất nhiều đôi mắt cứ nhìn chằm chặp Bình Hoài Vương phủ, chỉ có thể chậm chạp bước ra ngoài sảnh.
Thấy ta tới, ông ta hất tay bảo người hầu lui ra. Ánh mắt nhìn về phiá Lăng La đằng sau ta, ta nhíu mày, cuối cùng bảo nàng đi ra ngoài.
“Thẩm đại nhân có chuyện gì sao?”
“Dư Nhàn, cha biết con hận cha, chung quy con cũng là nữ nhi của cha, cha không thể trơ mắt nhìn con đắm mình trong nguy hiểm được.”
Lòng ta khẽ động, lập giương mắt nhìn về phía ông ta: “Thẩm đại nhân có ý gì?”
“Con và A Xu dù sao cũng là tỷ muội, cũng nên một lòng giúp đỡ nhau, tìm cơ hội đi thăm con bé chút nhé.”
Thấy ta không nói gì, Thẩm Tông tiến lên một bước, cau mày thấp giọng nói, “Con cho rằng người mình và Bình Hoài Vương phải chiến đấu chỉ là Tiêu Ngạn Lễ ư?”
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, gì mà không thể trơ mắt nhìn ta đắm mình trong nguy hiểm chứ, suy cho cùng cũng chỉ nghĩ cho Thẩm Dư Xu mà thôi.
Đương nhiên ta biết Tiêu Ngạn Lễ muốn ám hại Tiêu Cảnh Hành, nhưng người đứng đằng sau khiến Tiêu Cảnh Hành có thể ẩn nhẫn như thế tuyệt đối không phải là hắn ta.
Thẩm Tông nhìn một lúc lâu, không dám bỏ qua chút biểu cảm nào trên mặt ta, cuối cùng ta cũng gật gật đầu: “Ta sẽ gặp hắn.”
Người ta muốn gặp đương nhiên không phải Thẩm Dư Xu, mà là Tiêu Ngạn Lễ.
Thẩm Tông nhẹ nhàng thở ra, ta tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ ta chính là Bình Hoài Vương phi, tất nhiên không thể nghênh ngang đến gặp hắn được, Thẩm đại nhân cứ nghĩ cách đi.”
Ánh mắt Thẩm Tông lóe lóe lên, suy tư một lúc mới gật đầu nói: “Vậy thì, con và thị nữ bên cạnh mẹ cả cùng đến Thành Dương Vương phủ, được không?”
“Được.”
Thấy ta đồng ý, Thẩm Tông như được đại xá, khách sáo hai câu đã vội vàng rời đi.
Ta vừa về hậu viện một lúc đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Hành, hắn nhìn ta, không chút để ý hỏi: “Ông ta nói gì với nàng thế?”
“Không có gì, chỉ bảo sau này ta để ý đến Thẩm Dư Xu hơn chút mà thôi.” Ta mím môi, trả lời.
Tiêu Cảnh Hành cười khẽ một tiếng, cơn ho ập đến, ta vội tiến lên vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Hắn nghiêng mắt nhìn về phía ta, nhướng mày hỏi: “Là ông ta không hiểu nàng, hay ta không đủ hiểu nàng, Thẩm Oản Oản?”
Ta ngẩn ra, khó hiểu nhíu mày. Hắn dựa vào trên người ta, sau đó lại bảo: “Nàng ấy à, trước nay luôn rất mang thù.”
“Đã ho không thở ra hơi còn nghĩ mấy chuyện này. Nếu thù dai thì ta đã không nói chuyện nhẹ nhàng với chàng thế này đâu, điện hạ.” Ta đỡ hắn đi vào trong phòng, hỏi, “Hôm nay đã uống thuốc chưa?”
“Đắng quá đi, không uống đâu.”
“Chẳng phải trước giờ chàng uống ngon lành lắm à?”
“……”
“Ăn miếng mứt hoa quả nhé?”
“Miễn cưỡng đồng ý đấy nhé.”
Ấu trĩ.
Ta nghiêng mắt nhìn hắn, mấy ngày nay vẻ tiều tụy trên mặt Tiêu Cảnh Hành càng rõ ràng hơn, trong lòng ta không hiểu sao cũng có thêm vài phần muộn phiền.
Ngày kế, ta kiếm cớ đi ra ngoài, sau đó đi theo Thiệu thị đến Thành Dương Vương phủ.
Thẩm Dư Xu tiều tụy hơn trước rất nhiều, thấy ta cũng không lộ vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như trước, cau mày thấp giọng nói: “Vào đi.”
Ta đi theo nàng ta vào trong buồng, Tiêu Ngạn Lễ dựa trên giường, thấy ta tới liền ngồi thẳng lưng hơn: “Hoàng thẩm để ta đợi lâu quá.”
Ta cau mày, nói thẳng: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
“Có phải cơ thể Tiêu Cảnh Hành ngày càng yếu không?” Tiêu Ngạn Lễ nhìn ta, cười hỏi, “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Ta nắm chặt tay áo trong: “Ngươi biết những gì rồi?”