Gả Thay

Chương 14:




Từ gia.
Từ đại phu nhân và Từ đại tiểu thư cả đêm không ngủ.
Hai mẫu tử đều toát mồ hôi lạnh, lúc nào cũng sợ người của Bình Giang bá phủ xông vào quậy to một trận, làm cho nát bét, nhưng mãi đến khi mặt trời mọc đằng đông vẫn chẳng có gì xảy ra.
Chuyện Oánh Nguyệt cắn lưỡi trong kiệu, Từ đại phu nhân đã biết ngay hôm qua, Thái ma ma có dự liệu trước, sợ mình vào rồi không ra được nên không để Từ nhị thiếu gia Từ Thượng Thông – huynh đệ trong nhà đi đưa dâu cho đủ số – cùng vào phủ, mà nhân lúc hỗn loạn, bà ta sai người đưa cậu trốn về Từ gia, gửi lời nhắn cho Từ đại phu nhân.
Từ đại phu nhân lúc đó trước mắt tối sầm, tiêu rồi, tiêu rồi__tiêu tới hừng đông mà tất cả vẫn như thường, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, dường như không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn cả.
__Chẳng lẽ Hồng phu nhân bản lĩnh lớn như vậy, trong tình huống đó mà vẫn áp chế được Phương Hàn Tiêu, bắt hắn nhận tân nương giả?
Từ đại phu nhân hoảng hốt, một mặt không dám tin có chuyện tốt như vậy, nhưng mặt khác lại thực sự rất muốn tin.
Vọng Nguyệt càng mất bình tĩnh hơn bà, không giả bệnh nữa, mặc đồ ngủ xuống giường đi qua đi lại trong phòng, nhất thời không nhịn được, nói:
– Mẹ, hay là, gọi nhị lang qua hỏi lại?
Từ đại phu nhân sưng phù hai mắt, cau mày lắc đầu:
– Hỏi nó cũng như không, nó còn chưa vào cổng lớn thì sao biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vọng Nguyệt không nói gì, lại đi một vòng, giậm chân:
– Bọn Thái ma ma và Kim Linh có một người về thôi cũng tốt, thế mà không thấy bóng dáng ai hết!
Đúng, hiện tại nếu nói có gì đó không bình thường thì là trừ Từ Thượng Tông ra, người đưa dâu của Từ gia đều như bánh bao thịt đi đuổi chó, một đi không trở lại. Kiểu thành thân trong cùng một thành như này, lẽ ra người đưa dâu không cần ngủ lại, đưa đến nơi thì vô bàn ngồi ăn tiệc, xong nhận tiền thưởng rồi về.
Từ đại phu nhân không thấy người mình phái đi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chuyện gả thay này rốt cuộc thành công hay thất bại, bà không thể xác định.
Trái tim bà như treo trên cuống họng, không thả xuống được.
Qua một lát, Vọng Nguyệt không nhịn được lại đưa ra một suy đoán, nói:
– Mẹ, liệu có phải Phương đại thiếu gia tức giận, bắt họ lại dạy dỗ một trận không?
Từ đại phu nhân suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu, Phương Hàn Tiêu thế đơn lực bạc, không lay chuyển được chi thứ hai đang đắc thế, một bụng tức giận không nơi phát tiết, bèn lôi hạ nhân Từ gia ra xả cũng là có khả năng, Hồng phu nhân không cần thiết ngăn cản, trong mắt quý phu nhân như bà ấy, dù đánh chết hết cả đám Thái ma ma và Kim Linh cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Vọng Nguyệt thở dài:
– Nếu thật vậy thì tốt. Chờ Phương đại thiếu gia trút giận xong, lại thả họ về, mẹ cho họ nhiều chút bạc chữa thương chữa bệnh là được, không uổng công họ chịu khổ.
Từ đại phu nhân cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng bà đương nhiên hi vọng nó đơn giản như vậy, bà gắng thuyết phục mình nên thả lỏng nhưng vừa chớp mắt thấy Vọng Nguyệt chỉ mặc đồ trong, liền vội nói:
– Con bé này, sao lại mặc ít như vậy ra đây? Mau về giường đi, lỡ bệnh thật thì sao giờ.
– Con không lạnh.
Vọng Nguyệt nói vậy, chỉ là cả đêm nàng không ngủ, bây giờ thực hơi buồn ngủ, Bình Giang bá phủ mãi không có ai tới, trông có vẻ thái bình, cơn buồn ngủ của nàng ập tới, nàng dụi mắt rồi về giường dưới sự thúc giục của Từ đại phu nhân.
– Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi chút đi.
Từ đại phu nhân sao mà ngủ được, bà nói:
– Con ngủ đi, mẹ sai người đi nghe ngóng vài chuyện.
Nói rồi bà ra ngoài gọi nha hoàn tới truyền lời, sai vài hạ nhân nhanh trí chạy tới chỗ những nhà hôm qua tham gia tiệc mừng mà bà biết, xem xem liệu có thể hỏi ra được gì hay không.
***
Bình Giang bá phủ, tân phòng.
Ba chủ tớ dậy rất sớm, dù sao cũng lạ chỗ, lại còn rất nhiều chuyện hồ đồ không hiểu, không ai có thể yên tâm ngủ cả.
Oánh Nguyệt dậy liền gặp chuyện lúng túng, nàng không muốn mặc giá y nữa nhưng trong tân phòng không có y phục khác để nàng thay.
Ngọc Trâm hết cách, đi tới đi lui hai vòng trong phòng, lấy dũng khí nói:
– Tiểu thư chờ, em ra ngoài hỏi. Lúc tụi em tới, phu nhân có thu dọn không ít rương hòm khiêng theo, bên trong chắc là có y phục.
Oánh Nguyệt vội kéo nàng ấy lại:
– Đừng, ở chỗ Hồng phu nhân.
Nàng ở tân phòng cả đêm, tuy không ai tới hầu hạ nhưng cũng không ai tới gây sự với nàng, điều này khiến trong tiềm thức nàng cho rằng tân phòng là nơi an toàn, nhưng ra ngoài thì chưa chắc, ai biết liệu có bị Hồng phu nhân bắt lại đánh hay không.
Ngọc Trâm nghĩ cũng thấy hơi sợ, liền dừng lại.
Không còn lựa chọn khác, Oánh Nguyệt cũng không để ý việc tạm đỡ nữa, tự xuống giường, với tay lấy giá y trên giá gỗ, nàng còn trẻ, năng lực bình phục tốt, hôm qua thảm như vậy nhưng nàng ăn no một bữa, lại ngủ một giấc, dậy là cảm thấy tinh thần phơi phới, trừ lưỡi vẫn còn đau, nói chuyện bất tiện thôi.
Ngọc Trâm vội qua giúp, vừa mặc y phục xong thì bên ngoài truyền tới giọng trong trẻo:
– Đại tẩu, tẩu dậy chưa?
Oánh Nguyệt sững sờ, nhìn Ngọc Trâm, Ngọc Trâm hiểu ý, nói to:
– Dậy rồi ạ.
Đỗ Quyên bước nhanh tới bên cửa vén rèm nghênh đón, thấy Phương Tuệ đã thay bộ váy màu vàng nhạt, trang sức cũng thay đổi nhưng trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền vàng kia, muội ấy bước vào, nói:
– Đại tẩu, muội tới thăm tẩu.
Vương thị theo phía sau, vẻ mặt áy náy:
– Đại tiểu thư tới sớm quá, tôi không khuyên được, quấy rầy đại thiếu phu nhân rồi.
Oánh Nguyệt lắc đầu ra hiệu không sao.
Ngọc Trâm và Đỗ Quyên bước lên hành lễ với Phương Tuệ, Ngọc Trâm tỉ mỉ, hỏi xem có thể đi đâu lấy nước nóng, thời tiết này mặc y phục cũ không sao, nhưng rửa mặt súc miệng thì không thể bỏ được.
Phương Tuệ quay đầu nói với Vương thị:
– Ma ma gọi người đưa nước nóng tới đi.
Vương thị vâng lời đi ra ngoài, Ngọc Trâm theo sau:
– Không dám, ma ma chỉ đường cho tôi, tôi rảnh rỗi, tự đi lấy là được.
Hai người họ ra ngoài, Oánh Nguyệt gọi Phương Tuệ tới ngồi, lại cám ơn muội ấy đêm qua đã cho người mang mì tới.
Phương Tuệ rất hào phóng:
– Không đáng gì.
Nhưng qua một chốc lại bổ sung:
– Kỳ thực là ma ma nhớ ra nên mới sai người đưa đến đấy.
Dù sao Phương Tuệ mới tám tuổi, chạy tới tân phòng cùng Oánh Nguyệt ăn trái cây đa phần là vì chơi vui chứ không ngờ Oánh Nguyệt là vì đói nên mới ăn.
Oánh Nguyệt cười nói:
– Vẫn đa tạ mụi.
Nàng biết rõ, nếu không nhờ Phương Tuệ, hạ nhân Bình Giang bá phủ sao lại có lòng tốt này với nàng chứ.
Đôi mắt to của Phương Tuệ nheo lại:
– Không có chi.
Có người hướng dẫn tiện hơn không ít, không bao lâu Ngọc Trâm liền quay về, nàng ấy cầm theo nước nóng, Vương thị đi bên cạnh cũng không rảnh tay, xách theo một hộp thức ăn, bên trong chắc là bữa sáng.
Đỗ Quyên vội bước tới nhận lấy, cùng Ngọc Trâm hầu hạ Oánh Nguyệt súc miệng rửa mặt xong, ba chủ tớ ngồi vây quanh bàn dùng cơm.
Phương Tuệ vẫn chưa đi mà dạo quanh trong phòng, bất giác đi đến bên cạnh, Oánh Nguyệt kéo tay nhỏ của muội ấy, đẩy một đĩa bánh đậu đỏ sang.
Phương Tuệ mới đầu không chịu:
– Muội ăn trước khi tới rồi.
Nhưng Oánh Nguyệt bị thương lưỡi, ăn cơm quá chậm, muội ấy lại đi thêm hai vòng, quá nhàm chán, thế là quay lại bàn cầm bánh lên ăn.
Ăn xong cái này lại lấy tới cái kia, Vương thị bên cạnh nhìn mà vui vẻ, rót trà cho muội ấy:
– Hiếm thấy tiểu thư ăn nhiều như hôm nay, bình thường khuyên thế nào cũng không chịu ăn.
Ăn xong bữa sáng chậm như rùa, Phương Tuệ lôi kéo Oánh Nguyệt:
– Đại tẩu, chúng ta đi thỉnh an tổ phụ thôi.
Oánh Nguyệt lúc này mới biết muội ấy tới từ sáng sớm, lại luôn ở đây mãi là vì điều gì, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn từ chối:
– Không tốt đâu nhỉ? Lão bá gia, bệnh___
Nàng không muốn gặp Phương lão bá gia, tới bây giờ nàng vẫn chưa cảm thấy mình có quan hệ gì với Bình Giang bá phủ.
Nhưng Phương Tuệ rất kiên trì, còn nói với Oánh Nguyệt:
– Đại tẩu, tẩu đừng ngại, đại ca không dẫn tẩu đi gặp tổ phụ thì để muội dẫn.
Trong lời nói mơ hồ có ý tranh công.
Oánh Nguyệt dở khóc dở cười, tuy nàng không quá biết để tâm đến lời người khác nói mà cũng nghe ra được hai phần ý gây sự với Phương Hàn Tiêu, cô nhóc này, không biết Phương Hàn Tiêu đắc tội bé thế nào mà hình như bé rất nghiêm túc kiếm chuyện với huynh trưởng.
Vương thị cũng cảm thấy không thỏa đáng, ở bên cạnh khuyên nhủ vài câu nhưng khuyên không được, cuối cùng đành nói:
– Đại tiểu thư đi cũng được, nhưng nếu lão thái gia vẫn chưa dậy, hoặc đại thiếu gia không đồng ý, thì đại tiểu thư không được dây dưa mà phải lập tức về ngay.
Bà lùi một bước, Phương Tuệ mới đồng ý:
– Được.
Oánh Nguyệt thở phào, nghe ý Vương thị thì bây giờ Phương Hàn Tiêu có lẽ đang ở chỗ Phương lão bá gia, cho nên Vương thị mới dám thả Phương Tuệ đi.
Nàng không muốn gặp Phương lão bá gia nhưng đang muốn tìm Phương Hàn Tiêu, tối qua nàng vừa sợ vừa mệt, thực không còn sức làm gì, bây giờ nàng muốn nói chuyện tử tế với hắn, nàng không thể cứ mơ mơ hồ hồ ở đây tiếp được.
Có Phương Tuệ đi cùng, không cần sợ Hồng phu nhân bỗng dưng xuất hiện bắt nàng đi nữa, lúc Phương Tuệ lại kéo nàng, nàng gật đầu đồng ý.
Ngọc Trâm do dự:
– Sức khỏe tiểu thư___
Khỏe thì có khỏe hơn, nhưng chỉ là so với hôm qua thôi, chứ muốn đi ra ngoài vẫn còn gắng gượng lắm, Ngọc Trâm không quá yên tâm.
Oánh Nguyệt cười an ủi với nàng ấy, tỏ ý không sao.
Nàng đương nhiên vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng bây giờ không phải lúc yếu ớt, nàng cảm thấy mình nên mạnh mẽ lên, chứ ở mãi trong tân phòng như thế rất không ổn.
Nàng dẫn Đỗ Quyên theo Phương Tuệ ra ngoài.
Trong phủ tuy không đốt pháo nhưng vẫn sợ tổ chức hỉ sự sẽ làm ồn Phương lão bá gia nên vị trí tân phòng được chọn cách Tĩnh Đức viện khá xa, may mà Phương Tuệ còn nhỏ, chân ngắn nên đi không nhanh, Oánh Nguyệt đi theo cũng không vất vả, đoàn người chậm rãi đi tới Tĩnh Đức viện.
Sau đó bị ngăn lại.
Một phụ nhân to khỏe mặc áo màu tím nâu cầm chổi, giống như đang quét tước trước cổng viện, nhưng vừa thấy đám Phương Tuệ liền dừng tay lại, tươi cười hành lễ chào:
– Chào đại tiểu thư, đại tiểu thư đến sớm thế, lão thái gia vẫn đang nghỉ ngơi.
Phương Tuệ ồ lên:
– Tiền tẩu, sao tẩu lại ở đây?
Sau đó muội ấy nói:
– Hôm nay tổ phụ ngủ được thế cơ á? Vậy bọn ta vào trong viện đợi.
Muội ấy lại quay đầu giải thích với Oánh Nguyệt:
– Đại tẩu, chỉ cần chờ một lát là được, muội nhớ sắp tới giờ tổ phụ uống thuốc rồi.
Oánh Nguyệt nhìn bộ dạng nhỏ xíu của muội ấy ra vẻ như rất đáng tin thì thấy rất đáng yêu, nàng mỉm cười gật đầu:
– Được.
Nhưng các nàng nói xong mà phụ nhân to khỏe kia vẫn không có ý tránh đường, bà ta cầm cây chổi trúc to đứng chắn trước cổng viện, cười nói:
– Đại tiểu thư, quên nói với tiểu thư, phu nhân đã căn dặn, mấy ngày nay trong phủ bận bịu, sợ làm phiền lão thái gia nên không cần qua đây thỉnh an.
Oánh Nguyệt sững sờ, Phương Tuệ sa sầm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.