"Trác tổng, ngài với tiểu Kỳ cứ nói chuyện đi nhé, tôi còn có việc, xin phép đi trước"
Ngay sau khi cha của mình đi, Quách Tịnh Kỳ câm lấy một ly rượu vang trên chiếc bàn được bài trí sang trọng kia giơ ra trước mặt của Trác Du Hiên.
"Không biết một kẻ như tôi đây có thể mời Trác tổng một ly hay không?"
Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên càng đậm dân.
Hắn đưa tay chạm vào ly rượu trên tay của Quách Tịnh Kỳ, những ngón tay của hẳn còn mơn trớn da thịt của cô ta, ánh mắt thâm sâu vô cùng khó lường.
Trác Du Hiên kê sát vành tai của Quách Tịnh Kỳ khẽ liếm nhẹ vành tai của cô ta.
"Quách tiếu thư, cô là đang công khai dụ dỗ tôi đấy hả?"
Sắc mặt Quách Tịnh Kỳ cũng không hề thay đổi, ý cười trên gương mặt của cô ta cũng không hề biến mất.
Cô ta nhếch môi kê sát khuôn mặt của Trác Du Hiên, cảm nhận từng hơi thở lạnh lão của hắn ta.
"Nếu như vậy thì sao? Tôi chỉ sợ một người yêu vợ như Trác tổng đây không cho tôi cơ hội đó thôi."
Cánh tay còn lại kia của Trác Du Hiên bất chợt ôm lấy eo của Quách Tịnh Kỳ, âm thanh phát ra cực kỳ quyến rũ.
"Nếu Quách tiểu thư đây đã muốn như vậy, thì tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh, đành chấp nhận lời mời gọi của em vậy.
Tôi nhất định sẽ khiến cho Quách tiểu thư em cảm thấy vui vẻ."
Hai người cứ thế cười nhìn nhau, ai ai cũng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ái muội của hai bọn họ, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ.
Ở một góc nào đó, khoé môi của một người đàn ông hơi nhếch lên.
"Cuối cùng thì cá cũng đã cắn câu rồi!"
Đến nửa đêm, Trác Du Hiên được đưa về nhà trong bộ dạng say mèm.
Hắn ta gần như bất tỉnh nhân sự, chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.
Trác Du Hiên như vậy mà không biết cách nào hắn ta có thể lái xe từ khách sạn về đến nhà nữa.
Có vẻ như Trác Du Hiên đã uống rất nhiều rượu thì phải? Hai mắt của hắn ta nhắm chặt lại, không có cách nào mở ra, chân tay thì mềm nhũn không cách nào cử động.
Từng hơi thở của người đàn ông vô cùng nặng nề, dường như Trác Du Hiên đang có điều gì đó bực đọc trong lòng.
Hai tên vệ sĩ đang canh gác ở cổng thấy Trác Du Hiên say khướt, đến nỗi không hề biết gì, bọn họ nhanh chóng đỡ lấy hản, đưa hẳn vào trong nhà.
Một tên còn lại thì đánh xe của hản đến gara.
Trác Du Hiên chân trước đá chân sau, miệng thì liên tục mảng chửi không rõ lý do.
Chẳng hiểu tại sao tự dưng hẳn ta lại uống nhiều rượu như vậy nữa? Uống đến nỗi không phân biệt được đây là đâu.
Nhưng có lẽ lần này Trác Du Hiên đã gặp chuyện gì đó, nên hẳn ta mới uống nhiều đến như vậy.
Theo như lời đồn đại, tửu lượng của Trác Du Hiên vô cùng cao, rất khó say.
Mà hôm nay hản ta thành ra bộ dạng này, chứng tỏ Trác Du Hiên đã uống không biết bao nhiêu là rượu.
Vả lại, mọi lần đi xã giao hay đi dự tiệc, Trác Du Hiên đều uống rượu rất ít, chỉ uống cho có lệ mà thôi.
Nhưng lần này, lý do là gì mà khiến cho hắn ta đột nhiên uống bao nhiêu là rượu như vậy cơ chứ? Đây thật sự là một điều khó lý giải.
Thẩm Quân Giao sau khi dọn dẹp trong bếp xong, cô vừa đi ra ngoài thì bắt gặp cái cảnh tượng Trác Du Hiên đang trong tình trạng say mèm như thể này.
Cô lo lắng chạy lại đỡ lấy cả người nặng nề của Trác Du Hiên, rồi khẽ bảo tên vệ sĩ đang dìu chồng cô.
"Anh cứ đi làm việc của mình đi.
Còn về anh ấy, cứ để cho tôi lo nốt là được."
Tên vệ sĩ kia gật đầu.
"Cô nhớ chăm sóc cậu chủ cho cẩn thận.
Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì cái mạng của cô cũng không giữ được đâu."
Nói xong, tên vệ sĩ để Trác Du Hiên lại cho Thẩm Quân Giao, còn hẳn thì đi tiếp tục việc canh gác của mình.
Hắn cũng chẳng hơi đâu mà xen vào, lỡ đụng chạm đến điều gì khiến Trác Du Hiên không hài lòng, đến lúc đó người tiêu là hắn.
Nay Thẩm Quân Giao lại ngu ngốc rước cái hoạ này lên người mình, tên vệ sĩ kia tất nhiên cảm kích và vui mừng còn không hết nữa kìa.
Suýt chút nữa, Thẩm Quân Giao đã bị sức nặng của Trác Du Hiên làm cho cả người ngã nhào ra đất.
Cô cố gắng hít thở, quàng tay của hẳn qua vai mình, nặng nề bước chân qua từng bậc thang, đưa Trác Du Hiên trở về phòng của hắn.
Nhưng một người gầy chẳng khác gì que củi kia của Thẩm Quân Giao làm sao có thể dìu nổi một người đàn ông lực lưỡng như Trác Du Hiên cơ chứ? Đã thế, trên đường đi, Trác Du Hiên cứ nhất quyết không đi, miệng thì liên tục mắng chửi.
"Buông tôi ra, tôi không cân mấy người quan tâm!"
"Mấy người mau chóng cút cho khuất mắt tôi!"
"Tôi muốn uống rượu, mau mang rượu lại đây cho tôi"
Trác Du Hiên liên tục khua tay múa chân khiển cho từng bước đi của Thẩm Quân Giao càng trở lại khó khăn hơn.
Nhưng cô vẫn phải cần răng mà bước tiếp.
Cô gắng gượng với lấy cánh tay của Trác Du Hiên không chịu yên lặng kia, để cho hắn không làm loạn nữa.
Tại sao Trác Du Hiên lại uống say như vậy chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi? Đây chính là điều mà Thẩm Quân Giao thắc mắc suốt từ nấy.
Chưa một lần nào cô thấy Trác Du Hiên uống đến say mèm như vậy cả.
Đây là lần đầu tiên.
Nếu không có chuyện gì, chắc chản hắn sẽ không uống nhiều đến mức như vậy.
Đã thế, nửa đêm hắn ngang nhiên lái xe về nhà trong bộ dạng như thế này, chẳng lẽ Trác Du Hiên không coi trọng mạng sống của hẳn hay sao? Dìu Trác Du Hiên về phòng, Thẩm Quân Giao có thể cảm nhận được từng hơi thở nặng nề của người đàn ông này.
Đã thế, mùi rượu nồng nặc bốc lên từ cả người của hẳn, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chứng tỏ người đàn ông này đã uống không biết bao nhiêu là rượu nữa.
Không biết đến bao lâu, Thẩm Quân Giao mới có thể dìu được Trác Du Hiên về phòng của hắn.
Để hẳn nằm vật xuống giường, Thẩm Quân Giao cũng liên tục thở hồng hộc vì quá mật.
Đáng lẽ ra giờ này Thẩm Quân Giao đã được đi ngủ rồi cơ, nhưng trước khi đi Trác Du Hiên đã bắt cô phải hoàn thành nốt công việc mà cô chưa làm xong, cho nên đến giờ này cô vẫn còn thức.
Nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Quân Giao đau lòng nhìn mồ hôi đổ đầy trên trán của Trác Du Hiên, không những thế, mồ hôi còn khiến cho cả người hắn ướt nhẹp.
Thẩm Quân Giao nhanh chóng vào trong phòng tắm lấy một chậu nước ấm lau người cho Trác Du Hiên, cô sợ rằng hắn sẽ bị cảm lạnh.
Thẩm Quân Giao lau cả người của Trác Du Hiên, lại vô tình phát hiện ra một dấu son đỏ ửng trên cổ áo của hắn.
Không những thế, trên người hắn còn xuất hiện những vết cào của phụ nữ ở sau lưng, chứng tỏ người đàn ông này vừa ở bên cạnh một người phụ nữ khác.
Cô đau đớn nuốt những giọt nước mắt tang thương kia xuống, cố gắng lau người nốt cho Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Giao đau lòng như vậy, thế mà Trác Du Hiên vẫn có thể an tâm chìm trong giấc mộng kia.
Thay đồ cho hẳn xong, Thẩm Quân Giao đang định xuống nhà pha trà giải rượu cho Trác Du Hiên thì cô đã bị Trác Du Hiên giữ lại.
Không biết người đàn ông này đã ngồi dậy từ lúc nào, hẳn kéo cô vào lòng, giọng hẳn khàn đặc nhưng đầy tha thiết, cánh tay hẳn ôm lấy người phụ nữ đang ngồi đó.
"Em đừng đi, đừng bỏ anh!"