Gả Vào Hào Môn

Chương 13: Dày vò cho tới chết




Trác Du Hiên tiến tới, đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao.
"Tỉnh lại rồi, vậy thì, mau chóng phục vụ tôi đi"
Giọng nói của Trác Du Hiên khàn đặc, mang theo vẻ lạnh giá khiến cho người ta phải lạnh toát sống lưng.
Trác Du Hiên hôm nay bỗng dưng nổi hứng muốn chạy xuống xem Thẩm Quân Dao thế nào, ai ngờ lại được chứng kiến cái cảnh người phụ nữ này mở mắt tỉnh dậy.
Đã tỉnh dậy rồi sao? Tốt lắm! Không mất công Trác Du Hiên bỏ ra bao nhiêu là tiền bạc để mua những loại thuốc đắt tiền nhất, thuê những bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên hẳn làm điều này không phải là vì yêu thương Thẩm Quân Dao gì cả, điều hắn muốn chỉ là nhìn thấy người phụ nữ này phải sống trong dày vò đau khổ, chứ không phải là chết một cách dễ dàng như thế.
Đôi mắt sắc lạnh kia của Trác Du Hiên cứ nhìn chằm chằm lên cái thân thể yếu ớt, mệt mỏi kia của Thẩm Quân Dao.
Người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.
Mấy tháng nay Trác Du Hiên hẳn chưa từng chạm qua người phụ nữ nào cả, hẳn nhịn đến nỗi sắp chết nghẹn rồi.
Nhìn gương mặt kia của Trác Du Hiên, cả người của Thẩm Quân Dao theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại khiến người cô đập vào bức tường gân như đã mục nát kia.
Cả người của Thẩm Quân Dao cô run lên cầm cập, hai bàn tay bám chặt vào chiếc chăn đang đắp trên người mình.
Cô không dám mở miệng nói gì, chỉ biết im lặng.
Nhìn thái độ này của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên cực kỳ hài lòng.
Trác Du Hiên nhấc bổng cánh tay của cô lên, bất giác siết chặt đôi bàn tay yếu ớt đang khể run rẩy kia của Thẩm Quân Dao.
Trên môi của Trác Du Hiên cong lên một nụ cười, hẳn ghé sát mặt mình lại.
"Thẩm Quân Dao, cô đây là đang sợ tôi sao?"
Thẩm Quân Dao khuôn mặt trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn, Trác Du Hiên dùng lực quá mạnh, hơn nữa cô cũng vừa mới tỉnh dậy, bản thân làm sao mà chịu được.
Thẩm Quân Dao không hề mở miệng nói chuyện, chỉ biết cúi mặt nhìn xuống chiếc chăn màu trắng đang đắp trên người mình, khoé mắt bỗng dưng cay xè.
Phải, cô sợ.
Thẩm Quân Dao thừa nhận, cô đang rất sợ Trác Du Hiên.
Cô chỉ muốn trốn tránh cái ánh nhìn kia, nhưng cả người lại bị Trác Du Hiên giữ chặt, khiến bản thân của cô không thể cử động được.
Không chỉ có sợ, trong lòng của Thẩm Quân Dao lúc này rất hỗn loạn.
Sợ hãi có, lo lắng có, ghê rợn có.
Những cảm xúc đó lẫn lộn vào nhau khiến cho Thẩm Quân Dao cực kỳ rối bời.
Đôi lúc, Thẩm Quân Dao muốn mở miệng nói cái gì đó với Trác Du Hiên nhưng cổ họng của cô khô rát, Thẩm Quân Dao cảm thấy cổ họng mình cứ như có một vật gì đó chặn lại, khiến cho Thẩm Quân Dao cô phát không ra tiếng.
Trác Du Hiên nhìn thấy người phụ nữ đang cúi mặt xuống, không thèm trả lời mình, một ngọn lửa tức giận cứ như bùng lên trong lòng hắn.
Ngọn lửa ấy cứ như thiêu đốt toàn bộ lý trí của hẳn.
Cánh tay của Trác Du Hiên bỗng siết chặt hơn nữa khiến cho gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao nhăn lại vì đau.
Trác Du Hiên ghé sát tai của Thẩm Quân Dao, hắn rống to, giọng nói mang theo sự tức giận.
"Hả? Có phải là cô đang sợ tôi không?"
Trác Du Hiên cũng không biết vì sao bản thân mình lại như vậy nữa.
Trước kia, mỗi khi hắn giải quyết khó khăn, đều rất bình tĩnh.
Nhưng bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao không chịu trả lời hẳn, là Trác Du Hiên cứ như phát điên lên vậy.
"Trả lời tôi mau!"
Trác Du Hiên quát lớn khiến cho Thẩm Quân Dao giật mình một cái, cả người của cô run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Thẩm Quân Dao đang sợ, sợ Trác Du Hiên một khi đã tức giận sẽ làm ra chuyện tày trời gì đó.
Thẩm Quân Dao cũng không dám nghĩ đến.
Nhìn Thẩm Quân Dao vân cúi mặt, im lặng, thân thể đang run cầm cập kia càng khiến cho Trác Du Hiên hẳn tức giận hơn.
Cánh tay của Trác Du Hiên tìm tới gương mặt xinh đẹp mang theo trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao.
Hản dừng lại ở nơi chiếc cằm xinh đẹp của cô, bóp chặt nó rồi từ từ nâng khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lên, đối diện trực tiếp với mặt hắn.
"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi! Trả lời mau, có phải là cô đang sợ tôi hay không?"
Đôi mắt của Trác Du Hiên đã đỏ ngầu từ lúc nào không hay biết.
Hắn căm phân nhìn gương mặt trắng bệch đã ướt đẫm nước mắt kia của Thẩm Quân Dao.
Những giọt nước mắt rơi xuống cánh tay hắn.
Trác Du Hiên chẳng những không thương xót cho người con gái đó mà hản lại càng cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.
Thẩm Quân Dao, cô đây là khóc cho ai xem? Cô lại muốn lấy sự thương hại để thoả mãn ước muốn của bản thân mình ư? Thẩm Quân Dao, nếu cô đã gặp Trác Du Hiên tôi thì đừng có mơ dùng những giọt nước mắt giả tạo đấy để lấy lòng thương hại, để đạt được mục đích trong lòng của cô kia.
Đối mặt với sự tức giận của Trác Du Hiên kia, Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết liên tục gật đầu.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao cô đã ướt đẫm bởi nước mắt từ trong hốc mắt cứ lã chã rơi ra.
Cả người của Thẩm Quân Dao run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Cô sợ, cực kỳ sợ người đàn ông này.
Sợ, nhưng Thẩm Quân Dao lại vẫn yêu người đàn ông này sâu đậm.
Nhận được câu trả lời, nét mặt của Trác Du Hiên mới thoáng có nét dịu đi.
Nhưng chỉ một lúc sau, cơn giận dữ lại ngay lập tức ập đến.
Chát! Một âm thanh ròn rã vang lên! Thẩm Quân Dao cảm nhận được một bên má của mình vừa rát vừa đau.
Cô đưa tay che lên phần mặt sưng đỏ vừa bị Trác Du Hiên đánh một cái kia.
Nước mắt lại càng rơi ra nhiều hơn.
Trác Du Hiên, lại đánh cô nữa rồi.
Trác Du Hiên bỗng gầm lên như một con thú dữ, cánh tay của hắn liên tục chỉ vào người của cô.
Gân xanh đã nổi hết lên cả trán và cánh tay kia của hẳn, chứng tỏ Trác Du Hiên đã tức giận đến đỉnh điểm.
"Sợ? Cô cũng biết sợ sao? Nếu biết trước bản thân mình có ngày hôm nay, tại sao cô lại ép Sơ Vũ bỏ đi, ép cô ấy rời khỏi tôi hả? Bây giờ cô còn dám nói mình sợ sao? Nếu sợ, tại sao Thẩm Quân Dao cô ban đầu lại dám làm ra chuyện đó?"
Trước sự tức giận của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết đưa tay bịt chặt hai tai mình lại, cô liên tục lắc đầu, nước mắt lại càng tuôn ra.
Không có, cô thật sự không có mà! Là chị cô bỏ đi, không liên quan gì đến cô hết! Tại sao ai cũng không tin cô cơ chứ? Thẩm Quân Dao bật khóc nức nở, cả người đau đớn vì chỉ mới hồi phục mà lại bị Trác Du Hiên hành hạ.
Cổ họng của cô đau rát, tiếng khóc của Thẩm Quân Dao cực kỳ nhỏ, mang theo sự đau đớn tột cùng.
Người đau, trái tim cũng rất đau khi bị vỡ vụn ra nhiều lần! Tiếng nức nở của người con gái đang nằm trên giường, cả người cô co quắp lại truyền đến tai của Trác Du Hiên.
Tiếng khóc của Thẩm Quân Dao truyền kia càng khiến cho Trác Du Hiên như nổi điên.
Trác Du Hiên lập tức xông tới, hắn giãng hai cánh tay đang bịt chặt hai bên tai kia ra, Trác Du Hiên lôi cả người của cô lên, hai cánh tay của hắn ghì chặt đôi bàn tay gầy gò yếu ớt kia của cô.
"Khóc? Thẩm Quân Dao, cô khóc cái gì chứ? Khóc cho ai xem đây? Oan ức lắm hay sao mà khóc? Tôi nói cho cô biết Thẩm Quân Dao, những gì cô gặp phải ngày hôm nay đều là do bản thân của cô tự chuốc lấy, cô đừng có ở đó mà bày trò để lấy được lòng thương hại của người khác"
Thẩm Quân Dao đối diện với sự giận dữ kia của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao rất muốn cười lớn nhưng lại không làm được.
Tự mình chuốc lấy? Thẩm Quân Dao cô đã làm điều gì sai chứ? Tại sao cô lại rơi vào cảnh này? Thẩm Quân Dao cô đang bị chính người mà mình yêu nhất, người đàn ông mà cô dùng cả tuổi xuân để yêu lại ra sức hành hạ cô, ra sức làm cô tổn thương, liên tục làm trái tim của cô vỡ vụn thành từng mảnh nhiều lần.
Thẩm Quân Dao cô chỉ là bị cha mẹ ép phải gả thay cho chị mình thôi mà.
Cớ sao ai cũng nói cô vì ham hư vinh, lợi lộc, vì tiền mà có thể nhẫn tâm cướp "anh rể", chồng sắp cưới của người chị song sinh của mình, Thấm Sơ Vũ? Kiếp trước Thấm Quân Dao cô đã làm gì sai sao? Sao bây giờ cô lại phải chịu tình cảnh như vậy? Trác Du Hiên thật sự không muốn nghe thấy tiếng mà Thẩm Quân Vũ khóc nữa, tiếng khóc của người phụ nữ này khiến cho hắn cảm thấy thật kinh tởm, khiến tai hắn càng thêm bẩn.
Trác Du Hiên thà rằng bị điếc chứ không muốn nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ ác độc này.
"Cô, có câm mồm không thì bảo? Nếu cô để cho tôi nghe thấy tiếng khóc nào phát ra từ miệng của cô nữa, có tin là tôi lập tức cắt lưỡi của cô không?"
Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên chứa đầy sự đe dọa.
Không phải là đe doạ, mà chắc chắn hẳn sẽ làm thật.
Thẩm Quân Dao cố gắng đè nén sự đau đớn xuống bên dưới.
Thẩm Quân Dao cắn răng nuốt nước mắt của mình xuống, không để cho bản thân mình phát ra một âm thanh nào nữa.
Mặc dù đau đớn, khó chịu, nhưng cô không muốn làm cho Trác Du Hiên tức giận, chỉ cần hắn vui, Thẩm Quân Dao làm gì cũng được.
Thẩm Quân Dao biết mình ngu ngốc nhưng cô biết làm gì bây giờ? Cô không thể từ bỏ người đàn ông này được! Thấy Thẩm Quân Dao im lặng, sự tức giận trên mặt của Trác Du Hiên cũng đã nguôi đi phần nào.
Trác Du Hiên lặng lẽ đánh giá người con gái đang bị mình giữ chặt kia.
Giọng nói của Trác Du Hiên phát ra mang theo một thứ gọi là dục vọng, thứ dục vọng ấy cực kỳ to lớn.
"Chậc chậc.Thẩm Quân Dao, nếu cô đã tỉnh lại rồi, thì cũng đến lúc thực hiện nghĩa vụ của mình rồi nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.