"Quân Dao, chị biết sai rồi, em tha cho chị đi"
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên ngã xuống sàn, chậu nước vừa rồi đổ lên đầu của cô ta làm quần áo, mặt mũi, tóc tai của cô ta ướt đẫm.
Bỗng dưng cô ta bắt đầu khóc lóc, nước mắt nước mũi, tay nắm lấy ống quần của Thẩm Quân Dao.
"Chị xin em, chị không cố ý mà, em tha cho chị đi!"
"Em đừng giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!"
"Chị biết em ghét chị, vì chị quay lại đây làm phiền em và Du Hiên, nhưng xin em, bây giờ chị đang mang thai.
Hãy để chị sinh đứa trẻ này ra rồi chị sẽ rời khỏi đây, trả lại chồng cho em được không?"
Thẩm Sơ Vũ liên tục nói ra những lời nói khó hiểu kia, đôi mắt của cô ta bỗng đỏ hoe, nước mắt nước mũi cứ chảy ra.
Thẩm Quân Dao cực kỳ khó hiểu, cô lùi về phía sau, vô tình khiến cho Thẩm Sơ Vũ ngã ra.
Cô khó hiểu nhìn cô ta, Thẩm Quân Dao nhướn mày nhìn người phụ nữ này.
"Chị nói cái gì đó? Đang yên đang lành chị lại bày trò gì vậy?"
Trong lòng của Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy bất an.
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên làm như vậy chắc chản không phải là điều gì tốt lành.
Từ nhỏ, cô đã hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này như thế nào rôi.
Mỗi lần Thẩm Sơ Vũ muốn lấy thứ gì đó của Thẩm Quân Dao hay chị ta muốn đổ oan điều gì cho cô, người phụ nữ này đều khóc lóc ỉ ôi, chị ta làm như mình bị ức hiếp không băng vậy.
Những lần đó, mẹ đều đánh cho cô một trận, rồi mắng chửi cô vô cùng thậm tệ.
Bà ta nói cô chỉ là một đứa con hoang mà thôi, tốt nhất nên biết điều một chút! Bây giờ Thẩm Sơ Vũ lại bày ra trò này, thật không thể nào khiến Thẩm Quân Dao không cảm thấy nghi ngờ người phụ nữ này được.
Quả nhiên là đúng như cô suy đoán! Trác Du Hiên vừa về đến nhà, đúng lúc chứng kiến được cảnh này, nhìn người phụ nữ mình yêu bị ức hiếp như thế, hắn làm sao có thể chịu được cơ chứ? Trác Du Hiên vội vã chạy đến, hản đẩy Thẩm Quân Dao ra chỗ khác, rồi nhanh chóng đỡ cả người Thẩm Sơ Vũ lên.
Trác Du Hiên sợ người phụ nữ này bị lạnh, nhanh chóng khoác áo lên người cô ta rồi hằm hằm quay sang hỏi Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, cô đã làm gì cô ấy hả?"
Thẩm Quân Dao run sợ nhìn Trác Du Hiên, cô giơ tay ra định với lấy người của Trác Du Hiên thì Thẩm Sơ Vũ đang được người đàn ông ôm chặt kia bỗng khóc nấc lên, cô ta dựa đầu vào ngực của Trác Du Hiên, nức nở nói.
"Du Hiên, anh đừng trách con bé! Là lỗi của em, là em vô tình khiến con bé tức giận, cho nên nó mới đổ nước rửa chân lên người em thôi.
Anh đừng trách con bé, thường ngày nó không như vậy đâu."
Thẩm Sơ Vũ tỏ vẻ uất ức, cô ta bề ngoài là đang cố bảo vệ Thẩm Quân Dao nhưng thực chất cô ta chính là muốn khiến Trác Du Hiên nổi giận mà dạy cho con nhỏ đó một bài học.
Cô ta đã ngứa mắt Thẩm Quân Dao lảm rồi, thật muốn đuổi con nhỏ này đi cho khuất mắt mình.
Quả nhiên là theo kế hoạch của Thẩm Sơ Vũ, Trác Du Hiên nghe xong những lời này, hẳn nổi giận đùng đùng nhìn Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao rùng mình Trác Du Hiên đang tức giận, cô trợn mắt nhìn Thẩm Sơ Vũ đang rúc đầu trong ngực của người đàn ông kia, không khỏi hoảng hốt.
"Thẩm Sơ Vũ, chị đừng có ăn nói hàm hồ.
Sao chị lại có thể đổi trắng thay đen như vậy chứ? Rõ ràng là chị....."
Thẩm Quân Dao nghẹn họng, cô không biết phải nói như thế nào vì những hành động vừa rồi của Thẩm Sơ Vũ nữa, cô thật sự không thể ngờ tới những điều hiểm độc của người chị gái này của mình.
Rốt cuộc là Thẩm Sơ Vũ muốn làm gì đây? Thẩm Sơ Vũ nghe những lời kia của Thẩm Quân Dao, cô ta cố tình làm ra vẻ sợ hãi, cô ta nép vào trong người của Trác Du Hiên.
Giọng nói phát ra từ miệng của người phụ nữ này càng thêm run rẩy sợ hãi.
"Quân Dao, em giận chị nhưng đừng mắng chị như vậy chứ?"
Hai mắt của người phụ nữ này đã ngấn lệ, khiến Trác Du Hiên nhìn vào không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hẳn khẽ đưa tay vuốt tóc của Thẩm Sơ Vũ rồi buông cô ta ra, hùng hổ đi tới, không làm gì cả, im lặng giáng cho Thẩm Quân Dao một cái tát đầy đau đớn.
Hản ta trợn to mắt nhìn người phụ nữ đang lảo đảo suýt ngã kia, liên tục mắng chửi cô.
"Cái con khốn này, tôi đã dặn dò cô những gì hả? Tôi đã dặn cô là phải chăm sóc tốt cho Sơ Vũ hay sao, vậy mà cô lại dám cậy quyền mà làm tổn thương cô ấy hả? Thẩm Quân Dao, có phải là cô không muốn sống nữa hay không đây?"
Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn bộ dạng giận dữ kia của Trác Du Hiên, cả người cô không kìm được mà run lên, miệng mấp máy lên tiếng giải thích.
"Không phải...
Rõ ràng là chị ta...
Chị ta cố ý bày trò..."
Trác Du Hiên không để cho Thẩm Quân Dao nói tiếp, hắn đưa tay bóp chặt cằm của Thẩm Quân Dao, hai mắt đỏ ngầu giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người con gái hai mắt đỏ hoe gần như đã sắp khóc kia.
"Cô lại còn dám trách cô ấy à? Rõ ràng cô gây ra chuyện, nay lại dám đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ấy như vậy"
Thẩm Quân Dao khó khăn lắc đầu, đôi mắt lộ rõ ra tia đau thương nhìn Trác Du Hiên.
Ha.
Ai đổ mọi chuyện lên đầu của ai đây? Thẩm Sơ Vũ thấy thế, cô ta tiến đến, như muốn đổ thêm dầu vào lửa, khiển cho cơn giận của Trác Du Hiên xông đến não.
Cô ta gỡ tay của Trác Du Hiên ra, hai mắt rưng rưng lệ uất ức nói với hẳn.
"Thôi anh, dù sao con bé cũng không có lỗi trong chuyện này.
Anh đừng làm đau con bé.
Nó gầy yếu như vậy, sẽ không chịu nổi đâu"
Trác Du Hiên xoa đầu của Thẩm Sơ Vũ, ánh mắt hắn đầy cưng chiêu dành cho người phụ nữ này, hoàn toàn xua đi cơn tức giận lúc vừa nấy.
Âm thanh của hắn dành cho Thẩm Sơ Vũ đây ngọt ngào.
"Em đúng là người phụ nữ lương thiện.
Chính vì em quá thương người nên mới hay bị bắt nạt như vậy đấy.
Yên tâm đi, lần này anh sẽ làm chủ cho em, không để em phải chịu uất ức nữa.
Thẩm Sơ Vũ gương mặt đỏ bừng, cô ta e thẹn gật đầu.
Thẩm Quân Dao đứng bên kia chứng kiến một màn này, trái tim cô không kìm được mà đau nhói lên.
Trác Du Hiên chưa bao giờ như vậy với cô, mà hẳn đối với cô chỉ là sự tàn nhẫn.
Một người là chồng, một người là chị gái, chị vợ em rể dây dưa không dứt, rốt cuộc hai người có xem Thẩm Quân Dao vẫn còn tồn tại hay không? Thẩm Quân Dao theo bản năng hai tay đặt trước bụng, suốt bấy lâu nay, cô sống trong lo lắng, sợ hãi.
Sợ bọn họ sẽ phát hiện ra đứa trẻ mà cô đang mang, đến lúc đó sẽ ra sao đây? Trác Du Hiên sau khi dỗ dành Thẩm Sơ Vũ xong, hắn ta quay sang nhìn chằm chäm Thẩm Quân Dao đang sợ hãi ở phía bên kia, ánh mắt hản lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thẩm Quân Dao, nếu không phạt cô, cô nhất định không biết trời cao đất dày là gì.
Dám cho mình là Trác thiếu phu nhân thật à, chẳng qua chỉ là một con thú nuôi của tôi mà còn dám mơ mộng hão huyền đến những thứ không thuộc về mình"
"Thẩm Quân Dao, cô nên nhớ, vị trí Trác thiếu phu nhân này chỉ thuộc về một mình Sơ Vũ.
Cô ấy chính là người vợ duy nhất của tôi, ngoài cô ấy ra không một ai xứng đáng cả.
Nay cô lại dám làm tổn thương người tôi yêu như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Từng lời nói tàn nhẫn mang theo cái lạnh giá đến thấu xương vang lên ra lệnh cho đám người ngoài kia.
"Người đâu, mau đem cô ta dìm đầu vào nước rồi bắt cô ta quỳ ngoài sân cho tôi."